Bởi vì cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là một cái gì đó trao đổi,là thoáng qua thế nhưng lại khiến cho trái tim của tôi bị tổn thương nghiêm trọng,tôi và anh ấy đã chia tay …
Ngồi trên xe cậu ruột của Cảnh vỗ vai an ủi đứa cháu …
-Thôi mọi chuyện đều ổn rồi sao cậu thấy cháu căng thẳng vậy
-Có nhiều chuyện cậu không hiểu được ,cậu đi uống rượu với cháu đi
-Vợ mới đẻ xong say không tốt đâu
Cảnh cười nhẹ rồi nhấn ga phóng xe đi…
Tuyết trở về nhà họ Vũ,từ khi cô ra viện Cảnh chưa hề trở về nhà,em bé cũng k xuất hiện …Tuyết đành đến gặp ông cụ
-Xin ông cho con lời khuyên,con muốn gặp con của con dù chỉ một lần thôi ,con xin ông hãy nhắn với anh ấy dùm con với ạ
-Chuyện của hai đứa ông cũng k tiện xen vào,lúc này cả hai đang căng thẳng ông nghĩ cháu nên ra nước ngoài một thời gian
-Ra nước ngoài ạ
-Phải,ở lại thì sẽ ly hôn nhanh chóng,cháu sẽ mất hoàn toàn quyền nuôi con
-Con cháu đang còn nhỏ ,thằng bé rất cần mẹ ông làm ơn giúp con nói vs anh ấy cho con một cơ hội…
-Đến lúc này chính ông còn không biết nó đang ở đâu nữa…k ai có thể thay đổi dc quyết định của nó cả cháu ạ…
Tuyết trở về ngồi dưới gốc cây bằng lăng tím,tựa vào gốc cây cô nước mắt tuôn trào,Gió xuất hiện rồi đưa cho Tuyết một tấm ảnh chụp một em bé
-Cô đi đi ,hãy làm lại từ đầu quên nơi này đi và cũng hãy quên rằng cô từng có một đứa con đi như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả …tôi đã chụp trộm tấm ảnh này,thằng bé đấy…
-Con của em…
Tuyết ôm bức ảnh rồi khóc lớn…
-Cậu ấy có nhắn “ Quên tất cả đi”…
Tuyết khóc rưng rức ôm ảnh con trai vào lòng …có lẽ giây phút cô kết liễu mình cô đã quên rằng sinh linh bé bỏng trong bụng cần được sống,Cảnh đã mặc định cho rằng Tuyết k xứng đáng làm mẹ…họ đã chia tay nhau vào ngày gió lạnh đầu mùa,hoa rơi khắp sân…tiếng khóc uất nghẹn của Tuyết len lỏi trong gió…
2 năm sau…
Tuyết vào sài Gòn học,cô tình cờ gặp lại Mạnh trong sảnh toà chung cư cao cấp,Mạnh giờ là nghệ sỹ nổi tiếng…
-Em khoẻ không?
-Em khoẻ ,anh đã rất thành công chúc mừng anh
-Em có hối hận khi năm xưa đã rời bỏ anh không?
-Duyên số của mỗi người đều đã được định,em và anh k có duyên và em cũng chưa từng hối hận khi rời bỏ anh…
-Và giờ đây em có hạnh phúc không,hắn đã bỏ em ,em nghĩ rằng chơi vs kẻ có tiền như hắn thì sẽ được nâng niu chiều chuộng nhưng lại k ngờ đúng không?
-Màn chào hỏi của chúng ta đi hơi xa rồi ,anh cũng có vẻ mất công tìm hiểu quá nhỉ…
-Bây giờ chúng ta quay lại với nhau cũng chưa muộn,anh sẽ không chấp quá khứ của em…
-Em chưa hề ly hôn,em đang là vợ hợp pháp của một người anh ạ…
-Chỉ là do em ảo tưởng thôi,em biết hắn đang sống cùng cô gái khác không hả …
Nói đến đây Tuyết cười gượng..
-Em xin phép…
Tuyết quay đi thì Liên cô bạn thân đúng lúc đi xuống…Mạnh nói với theo
-Em sống mà k biết chồng mình thế nào thì hắn coi em là gì tự em suy nghĩ đi…
Tuyết vẫn bước vào thang máy,Liên định nói Mạnh nhưng Tuyết tóm tay…thang máy đóng lại Tuyết đứng k vững…
-Sao thế,hắn nói thế mày cũng tin à
-Anh ấy giờ k phải là kẻ nói bừa,chắc chắn có tìm hiểu …
-Mày còn nghĩ đến Cảnh hay sao,con điên này
-Nghĩ chứ,nơi có anh ấy là nơi có con của tao đang sống,tao vẫn muốn một lần được thấy thằng bé…
-Mà anh ta sao ác dữ vậy,chia cách hai mẹ con khi đứa bé còn đỏ hỏn…
-Do tao trước nên tao cũng k dám trách anh ấy
-Lúc ý mày cuống quá k nghĩ gì mới tự vẫn,mà dại thật đang bầu bí như thế…
-Tuổi trẻ nông nổi mà…thôi học xong rồi giờ chỉ mong đi thực tập ổn được nhận việc luôn…
-Công ty ấy ở ngoài Hà Nội,đã sẵn sàng cho việc trở về chưa
-Năm xưa vì muốn quên đi tao đã vào đây học để quên đi mọi chuyện nhưng giờ có lẽ tao nên đối diện sự thật…rằng tao và anh ấy đã chia tay,hy vọng ngày nào đó anh ấy sẽ cho tao và con gặp nhau dù chỉ một lần…
Tại biệt thự ven biển…
Yến đi đi lại lại như mong ngóng điều gì đó,cô giúp việc trấn an
-Bé bông khóc đòi mẹ rồi cháu vào đi,cậu ấy nói đến là sẽ đến mà
-Dạ vâng cháu hồi hộp quá,lâu lắm rồi anh ấy mới tới …
-Cậu ấy vẫn tới thăm bé bông mà,lúc đó cháu k có nhà thôi
-Anh ấy toàn đến lúc cháu đi vắng…như né tránh cháu vậy…
Chiếc xe đen đỗ xịch trước cửa nhà…Bảo người trợ lý thân thiết của Cảnh xuống mở cửa xe,Cảnh bước xuống trong chiếc áo sơ mi trắng quần tây đơn giản,anh ta tay dắt theo đứa bé trai rồi cười nhẹ vs Yến…
Yến vội vàng đon đả ra đón ,cô định dắt tay cậu con trai thì thằng bé lùi lại
-Thằng bé sợ người lạ
-Em đâu phải là người lạ,con trai mẹ là mẹ của con đấy
-Em đừng nói như vậy,dậy trẻ k đúng sự thật k phải là cách anh dậy các con,mẹ nó là mẹ nó em là em …
-Em không muốn anh nghĩ như vậy,em coi thằng Tôm như con của em
-Anh hiểu điều đó nhưng ai là mẹ nó anh sẽ nói với nó em hiểu ý anh chứ…
-Lẽ nào anh vẫn có ý định với cô ta
Cảnh bật cười
-Theo em là ý gì?
-Anh thật khó hiểu,lúc anh rất yêu chiều cô ta chẳng lẽ đó là những điều giả dối,anh đừng nói rằng đẩy cô ta vào đau khổ bằng cách yêu chiều cô ta…
-Anh tới đây thăm con chứ k phải đến để nghe em chất vấn
-Hai năm qua em đã mong có ngày sẽ được hỏi thẳng anh,anh có muốn cưới em làm vợ không,em sẵn sàng yêu thương thằng Tôm như con đẻ mình…
-Anh rất cám ơn em đã nghĩ như vậy nhưng em k phải là người sinh ra nó,em sẽ k thể yêu thương con của người khác như lời em nói được đâu…
Cảnh mỉm cười đi lướt qua Yến dang tay ra bế Bông khi con bé chạy tới …
-Bố đưa anh Tôm đến chơi vs Bông này…
Yến nắm chặt tay,cô ta đi pha một ly trà gừng rồi cho thuốc kí©ɧ ɖụ© vào ly trà…âm thầm cô ta đặt máy quay sẵn trên phòng,cô ta định lên âm mưu mới cho kế hoạch tiếp theo…!