Người đàn ông mà tôi gọi là chồng ấy thật sự là kẻ rất máu lạnh,tôi đã thấy được điều đó rất rõ ràng,anh ta đã thấy chị tôi sắp chết mà k hề muốn cứu…
Tiếng dao rơi xuống sàn,Tuyết nằm xuống…bàn tay khẽ nẩy lên,máu chảy thành dòng…
Vũ Đức Cảnh vội chạy tới anh ta lấy tay bịt vết đâm,máu bắn lên gương mặt anh ta…Cảnh vội vã bế Tuyết chạy…dưới hàng cây bằng lăng anh ta nhễ nhại mồ hôi…máu chảy xuống xen lẫn những bông hoa bằng lăng rơi bên thềm…tiếng quản gia Biển hô người chuẩn bị xe,tiếng người trợ lý Gió kêu lên hai chữ “ mợ cả”…
Tuyết mỉm cười rồi nhắm mắt…
Lâm chạy rất nhanh tới sảnh chính của nhà họ Vũ,mẹ hắn ,ông Tiến bố của Cảnh và Lâm đang cười tươi nói với ông cụ bàn bạc về lễ cưới của Lâm …anh ta hớt hải
-Không xong rồi vợ Cảnh ,chị dâu…chị ấy tự sát
Ông Tiến đứng bật dậy
-Sao cơ,k thể nào chúng mới về bên nhau cơ mà
Ông cụ rơi chiếc cốc trên tay thất thần…ông nói vẻ mệt mỏi “ Hết thật rồi”…
Chiếc áo trắng của Cảnh đẫm máu anh ta nhìn xe đẩy Tuyết vào bên trong phòng cấp cứu đến khi khuất…quản gia Biển hớt hải đi bên cạnh
-Cậu cả,ông chủ vừa gọi điện hỏi chuyện
-Nói với họ rằng k ai được tới đây
-Nhưng sẽ khó
-Tôi bảo làm gì thì làm đi…
Cảnh quát lớn,anh ta thấy bác sỹ đi ra
-Cậu sẽ trực tiếp mổ ca này cho vợ cháu
-Tình hình thế nào rồi cậu
-Nếu biến chuyển xấu cháu chỉ có thể chọn một trong hai ,một là con cháu hai là vợ,nó mất quá nhiều máu
-Cháu chọn vợ,cậu hãy cố gắng giúp cháu…
-Cậu sẽ cố hết sức …
Cảnh bỏ thuốc ra châm anh ta rít một hơi thật sâu,anh ta nhớ lại đoạn Tuyết tự đâm vào người,anh ta bất giác thấy lạnh sống lưng,tiếng oe oe vang lên Cảnh thẫn thờ khi miệng vẫn ngậm điếu thuốc,Gió và Biển đều hô lên
“ Cậu cả chúc mừng cậu”
Y tá chạy ra bên ngoài gọi thêm người “ Sản phụ đang ngừng tim”…
Cảnh vội dập thuốc…
Bên trong phòng mổ…Cảnh mặc bộ đồ vô trùng bước vào,cậu của anh ta thở dài
“ Tim đang có chuyển biến xấu cậu sợ”
Y tá khẽ nói
-Tim đang yếu dần k thể đo được
Cảnh nhìn vào cậu
-Cậu cứ làm tốt khả năng còn lại của cậu là được…
Anh ta đến bên Tuyết nắm lấy bàn tay của cô rồi ghé vào tai Tuyết nói nhỏ “ Cô chưa thể chết được,chúng ta đã có con rồi con trai ,cô k thể bỏ nó lại mà đi như vậy được,cô cũng chưa trả nợ đủ cho tôi,món nợ mà gia đình cô đang nợ tôi rất lớn ,hãy tỉnh lại và tiếp tục trả nợ đi,nếu cô chết tôi mãi mãi sẽ k bao giờ nhìn mặt đứa trẻ mà cô sinh ra,tôi hứa đấy”…
Miệng nói những lời cay nghiệt như vậy nhưng tay Cảnh nắm rất chặt tay Tuyết,ngón tay anh ta khẽ vuốt nhẹ ngón trỏ của Tuyết…
Tiếng bíp bíp,nhịp tim bắt đầu đập trở lại cả phòng thở nhẹ rồi người cậu hô
“ Nào tập trung nào mọi người”…
Cảnh khẽ cười nhẹ rồi xoa má Tuyết “ Giỏi lắm”…
Yến sau khi nghe tin từ mẹ Lâm nói với cô ta rằng Tuyết đã tự vẫn,cô ta cười nhẹ…
-Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đang đi đúng hướng ngoài tưởng tượng của mình …
Cô giúp việc khuyên bảo Yến
-Cô đã giúp việc cho cậu Cảnh nhiều năm,cô chỉ khuyên cháu một điều nên lấy tình cảm chân thành của cháu để đổi lại tình yêu của cậu ấy,cậu Cảnh k phải là người dễ dàng mở lòng yêu ai,đàn bà đến rồi đi qua đời cậu ấy k thể đếm xuể nhưng hãy là người đàn bà để cậu ấy một đời không quên…
-Cháu cũng đã rất cố gắng nhưng cháu k thể chờ đợi được nữa…cô ta đã xen vào giữa cháu và anh Cảnh…
-Người cậu ấy chọn để lấy làm vợ vẫn là cô ấy…cháu hãy nhớ điều đó…
Cảnh ngồi nhìn đứa bé đang nằm trong l*иg kính do đẻ thiếu tháng,anh ta đưa ngón tay của mình lên mặt kính vuốt theo gương mặt của con đang nằm bên trong…
Ông cụ đi tới nói sau lưng Cảnh
-Cố chấp để thêm đau lòng nhau làm gì hả thằng cứng đầu này…
-Cháu k cố chấp ,cháu chỉ làm đúng những gì mà cháu mong muốn
-Kể cả việc con bé tự sát là việc cháu muốn
-Chuyện đó nằm ngoài dự kiến của cháu…
Cảnh bước đi ông cụ nói với theo
-Cứ ở bên nhau mà thế này đau lòng lắm cháu à,buông bỏ thù oán tất cả sẽ yên bình…
Lâm đấm rầm tay xuống bàn
-Mẹ kiếp cứ gần đến ngày con cưới là con dở hơi ý nó lại có chuyện,lại phá đám cưới của con bao nhiêu lần rồi…
-Điên thật,sao nó k chết quách đi cho nó xong,nó thù con nên mới đến nhà này,ngay từ đầu đã k có gì tốt đẹp
-Mẹ giờ con phải làm sao
-Ông và bố con cũng đã đồng ý cưới sẽ vẫn diễn ra ,mẹ nghĩ sẽ k hoãn nữa đâu,con yên tâm đi và đừng nghĩ nhiều …nó có sống mẹ cũng k để nó được yên đâu…
Cơn gió khẽ se lạnh…Tuyết mở mắt với đôi môi tái nhợt,bên cạnh là Gió
-Cô tỉnh rồi à,có thấy còn đau ở đâu không
Tuyết sờ lên bụng mình
-Em còn sống vậy con em,con em thì sao
-Em yên tâm hai mẹ con đều đã bước qua cửa tử,tất cả đã qua.
Tuyết bật khóc lớn,Gió liền an ủi
-Thôi mới sinh còn yếu lắm lại còn vết thương do em tự đâm nữa chứ,sao dại vậy,em k nghĩ cho con em sao
-Em hồ đồ quá rồi phải không chị…
Cảnh mở cửa bước vào Gió liên đứng dậy…
-Đấy k phải hồ đồ,đấy là ngu dốt,cô nghĩ tôi sẽ thế nào khi thấy cô chết trước mặt…
-Tôi đã trả hết món nợ cho anh trọn vẹn,dù tôi không chết nhưng tâm hồn của tôi đã không còn nữa,tôi hy vọng anh sẽ tha thứ cho lỗi lầm của bố tôi năm xưa…
Cảnh đặt bó hoa lên bàn và thở nhẹ
-Dù cô có chết thì lỗi lầm của bố cô vẫn không thể nào được tha thứ…
Cảnh quay đi ánh mắt rất buồn ,Tuyết nói từ sau lưng
-Làm ơn hãy nói rằng anh vì biết chị tôi là con của kẻ thù nên mới k cứu chị ấy vào đêm đó…chứ không phải là do anh…
-Tôi k hề biết chị gái cô là con của kẻ thù vào thời điểm ấy nhưng dù sao thì tôi cũng rất lấy làm tiếc…chúng ta từ nay về sau sẽ đường ai nấy đi…cô hãy sống cuộc sống mới của mình …
-Còn con…con của tôi sẽ thế nào?
-Khi cô vung dao đâm vào bản thân cô cũng đã nghĩ đứa bé sẽ chết,thế nên cô k còn tư cách để làm mẹ,nó sẽ chỉ là con của chính tôi…
-Tôi cầu xin anh hãy cho tôi được ở cạnh con mình …
Tuyết tóm tay Cảnh từ phía sau,anh ta gạt nhẹ
-Giờ nói yêu nhau thì không thể,còn thương nhau thì tôi thấy không cần,giữ nhau chỉ làm cho trái tim chúng ta thêm khép kín…
Sau khi gạt tay Tuyết,Tuyết như người mất hồn rơi từng giọt nước mắt …cô ôm ngực nói vọng ra ngoài…
-Hãy nói với thằng bé rằng tôi yêu con và xin lỗi con rất nhiều …
Tiếng bước chân cảnh đi thẳng ra hành lang,tiếng Tuyết khóc rít uất nghẹn bởi vì giây phút này Tuyết đã biết kẻ mà cô đã kết hôn là một kẻ vô cảm máu lạnh thực sự…
Cảnh bước lên xe ôm mặt vẻ mệt mỏi tiếng nhạc trong xe vang lên
“ Thôi để em đến nơi em coi là bình yên ,ta từ nay mãi gọi nhau là …người cũ…!”