Chưa kể tới nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, ngay cả người từng trải qua nhiều sóng to gió lớn như Cao Thăng cũng không kịp phản ứng. Anh ta như bị nghẹn bởi lời nói của Lê Phi Phàm, nhất thời không biết mình nên hùa theo hay nên chỉ trích đối phương mới đúng.
Sau đó, dường như Thư Dịch Khinh đã đoán ra thân phận của anh.
Cậu ta thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Có lẽ tác giả muốn xây dựng hình tượng như ánh mặt trời cho nhân vật này. Ánh hào quang đó không chỉ chiếu sáng góc u tối trong lòng nam chính Hoắc Uẩn Khải mà còn chiếu vào trái tim các nhân vật phụ như nam hai nam ba nam bốn. Tóm lại Thư Dịch Khinh được tả giống như một bông hoa trắng thuần khiết rọi sáng cả trái đất. Tích cách của nhân vật thụ này được xây dựng rất đơn giản, trước mắt cậu ta còn chưa tốt nghiệp đại học, lại là đứa con được yêu thương chiều chuộng nhất trong nhà, xưa nay chưa từng tiếp xúc với mặt tối của xã hội.
Bởi vậy nên cậu ta chưa biết cách kiểm soát cảm xúc của mình.
Lê Phi Phàm lập tức nhận ra vẻ thù địch chợt lóe lên trong mắt đối phương, anh nghĩ thầm: Xem ra cũng không ngây thơ quá mức, ít ra trực giác rất chính xác.
Quả nhiên Thư Dịch Khinh lập tức lạnh mặt, cậu ta chỉ gật nhẹ đầu rồi nói: “Xin chào.”
Đến chào cũng có vẻ miễn cưỡng chứ đừng nói đưa tay ra bắt với anh.
Lê Phi Phàm nhún vai, thản nhiên thu tay lại như không có chuyện gì.
Anh xoay người, thuận tay lấy một ly rượu vang đỏ trên khay của nhân viên vừa đi ngang qua, sau đó chợt nghe Thư Dịch Khinh nhẹ giọng hỏi Cao Thăng: “Anh hai thì sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
‘Anh hai’ ở đây là Hoắc Uẩn Khải. Hắn được sinh ra lúc gia chủ đời trước là Hoắc Khôi đã già, ở trên còn có một người anh trai khác mẹ. Sau khi Hoắc Khôi qua đời, nhánh chính của nhà họ Hoắc chỉ còn lại hai anh em. Nhưng theo cuộc chiến giữa các phe phái trong gia tộc ngày càng mạnh, cái gọi là ‘anh em’ cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Người dưới gọi hắn là Nhị gia bởi uy vọng mấy năm gần đây của hắn ở nhà họ Hoắc rất cao, dần có xu thế lấn át người anh trai Hoắc Kính.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải năm nay mới 27 tuổi.
Bối phận như vậy đã định trước Hoắc Uẩn Khải phải vác trên vai rất nhiều gánh nặng.
Trong mắt Hoắc Uẩn Khải, chỉ có Thư Dịch Khinh vẫn luôn gọi hắn là anh hai như lúc nhỏ là khác hẳn với những kẻ khác.
Lê Phi Phàm không muốn phỉ nhổ cái loại kịch bản “Người là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi” này.
Lúc đọc tiểu thuyết anh đã nghĩ: Con cừu nhỏ Thư Dịch Khinh mà được sinh ra trong một gia đình như nhà họ Hoắc ngoài đời thực thì chưa tới một giây là cậu ta đã bị ăn tươi nuốt sống.
Nhưng hết cách rồi, tất cả chỉ để phục vụ cho tuyến tình cảm đầy máu chó, những thứ khác chỉ là gió thoảng mây bay.
Bất kể lúc này trong lòng Lê Phi Phàm đang nghĩ gì, Cao Thăng bên cạnh rốt cuộc đã hoàn hồn.
Đúng là trợ lý Cao có khác, chỉ cần một giây đã có thể nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Bây giờ Nhị gia còn đang tiếp khách.”
Thư Dịch Khinh: “Vậy khi nào anh ấy xong việc thì báo cho tôi, tôi có việc muốn hỏi anh ấy.”
Lúc này, không chỉ có Lê Phi Phàm mà ngay cả Cao Thăng cũng biết Thư Dịch Khinh trở về để đích thân đối chứng với Hoắc Uẩn Khải.
Điều cậu ta muốn hỏi chính là sự tồn tại của Lê Phi Phàm.
Cao Thăng chợt cảm thấy rất khó xử.
Thời gian trở về của Thư Dịch Khinh quá đúng lúc.
“Đã thông báo cho Nhị gia rồi.” Vẻ mặt Cao Thăng vẫn như thường, anh ta tiếp tục nói: “Tôi đã kêu người dọn phòng sạch sẽ, cậu đi đường dài chắc cũng rất mệt, chờ lát nữa tôi bảo phòng bếp làm mấy món cậu thích đưa sang.”
Hiển nhiên anh ta đã tiếp xúc nhiều lần với Thư Dịch Khinh nên mới biết tất cả sở thích của cậu ta cũng như cách đối đáp sao cho phù hợp nhất.
Ngôn ngữ cử chỉ cực kỳ thỏa đáng.
Trong một giây Lê Phi Phàm đã nhìn thấu ý đồ của Cao Thăng, thật ra anh ta đang muốn trấn an Thư Dịch Khinh, hoặc ít nhất là đưa cậu ta rời khỏi nơi công cộng này trước.
Nhưng Lê Phi Phàm biết hôm nay anh ta đã tính sai. Dựa theo cốt truyện, phần trước đang nói tới chuyện Hoắc Uẩn Khải vừa đưa Thư Dịch Khinh ra nước ngoài xong đã bao dưỡng chim hoàng yến, chính điều này đã gây ra hiểu lầm lớn giữa hai vai chính.
Mà bữa tiệc ngày hôm nay chắc chắn sẽ không tránh khỏi một phen náo loạn.
Nếu Cao Thăng chỉ dùng hai ba câu đã lừa cậu ta đi dễ như trở bàn tay thì tình tiết tiếp theo phát triển kiểu gì được?
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ nơi cách đó không xa.
“Dịch Khinh?”
Tổng cộng có bốn người bước tới, ba nam một nữ.
Nhìn bọn họ có vẻ rất quen thuộc với Thư Dịch Khinh, vừa tới đã thân thiện hỏi: “Không phải cậu ở nước ngoài à? Sao lại ở đây.”
Thoạt nhìn Thư Dịch Khinh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cậu ta nhanh chóng tới bắt chuyện.
Cao Thăng thấy có lẽ cậu ta nhất thời chưa rời đi được bèn bắt đầu nhìn đồng hồ liên tục.
Lê Phi Phàm tùy ý gác tay trái lên vai Cao Thăng, mặc kệ thân thể bỗng cứng đờ trong nháy mắt của anh ta, một tay khác nâng ly rượu vang đỏ lên chậm rãi uống hết.
Anh cao xấp xỉ Cao Thăng, tư thế lấy người khác làm giá uống rượu thoạt nhìn rất thảnh thơi nhàn nhã.
Cao Thăng thấy khó hiểu, nhưng có lẽ do động tác của Lê Phi Phàm quá mức tự nhiên nên anh ta cũng không đẩy người ra ngay.
Thậm chí khi nhìn hầu kết nhấp nhô theo động tác uống của Lê Phi Phàm, anh ta còn nhíu mày nhắc nhở: “Bữa tiệc chính thức còn một tiếng nữa mới bắt đầu, đừng uống nhiều quá rồi lại say mất.” Rốt cuộc vụ ầm ĩ lần trước với Trần tổng đã biến thành một trò cười. Thân là trợ lý, anh ta có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ thanh danh cho sếp của mình, loại chuyện đó xảy ra một lần là quá đủ.
Lê Phi Phàm uống hết rượu trong ly.
Anh vỗ vỗ bả vai Cao Thăng rồi nói: “Anh không hiểu đâu, bây giờ anh có lo lắng cũng vô ích thôi. Để tôi nói cho mà nghe, khi sắp có kịch hay diễn ra thì uống chút rượu rồi thả lỏng là nhất.”
Cao Thăng lạnh mặt, anh ta đang định nói cậu không phải nhân vật chính trong vở kịch đó là tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi, chẳng phải cuối cùng anh ta luôn là người thu dọn tàn cuộc đấy sao.
Kết quả đột nhiên đã có người xuất hiện trước mặt.
Là mấy người bạn của Thư Dịch Khinh.
Lê Phi Phàm còn đang gác khuỷu tay trên vai Cao Thăng, anh cẩn thận nhớ lại từng chi tiết cụ thể trong phân đoạn này.
Không sai, buổi tối hôm nay chính là một trong những cảnh tượng đầu tiên trong chuỗi ngày mất mặt của nguyên thân.
Tác giả muốn đẩy mâu thuẫn giữa các vai chính lêи đỉиɦ điểm nên đã xây dựng thêm mấy người bạn của Thư Dịch Khinh, bọn họ có tác dụng quan trọng là đứng về phía vai chính để bênh vực lẽ phải.
Chưa cần Thư Dịch Khinh đi tìm Hoắc Uẩn Khải, chỉ cần một giây là bọn họ đã có thể chỉ ra Lê Phi Phàm chính là con hồ ly tinh kia.
Sự xuất hiện của bọn họ vừa làm những mâu thuẫn giữa vai chính gay gắt thêm lại vừa có thể vả mặt vật hi sinh.
Vật hi sinh Lê Phi Phàm day day trán: Đau đầu.
Nghĩ tới chuyện sau này còn phải trải qua nhiều cốt truyện rác rưởi tương tự, Lê Phi Phàm đột nhiên cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ cả thế giới.
Lúc này mặt Thư Dịch Khinh tái mét, rõ ràng cậu ta đã được nghe những người bạn kể về chuyện của Lê Phi Phàm.
Mà thân là đội trợ giúp của vai chính, mấy người bạn đầy tinh thần chính nghĩa này không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Anh là Lê Phi Phàm đúng không?” Một nam sinh trong nhóm nhìn tư thế của Lê Phi Phàm và Cao Thăng bèn mở miệng gây sự: “Người đã không đứng đắn thì ngay cả hành vi cử chỉ cũng lẳиɠ ɭơ, không nhìn xem đây là đâu mà ai cũng dám đi dụ dỗ.”
Lê Phi Phàm giả vờ ngây thơ nhìn thoáng qua Cao Thăng, vừa lúc phát hiện mặt anh ta cũng đang có xu hướng đen lại.
Lê Phi Phàm đoán chắc hẳn anh ta không muốn bị người khác hiểu lầm có quan hệ với mình.
Anh đưa tay nhấc cằm Cao Thăng lên rồi khẽ thổi một hơi thật nhẹ sượt qua mặt đối phương, sau đó nhướng mày nhìn phía đối diện: “Em trai, ý của em là như vậy sao?”
Anh vừa mới uống rượu, làn da trắng nõn bị ánh đèn rọi xuống hiện lên màu phớt hồng.
Lúc này từ khóe mắt đến đuôi mày đang nhếch lên của anh đều tràn đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Mấy người đối diện rõ ràng chưa bao giờ đυ.ng phải hành vi không biết xấu hổ như vậy.
Ai nấy đều bị nghẹn lại, sắc mặt biến đổi mấy lần.
Cuối cùng tất cả đều hóa thành một câu: “Không biết xấu hổ!”
Lê Phi Phàm: “Wow, bình thường mấy người chửi như vậy sao, thật đàn bà quá đi.”
Mấy người đối diện: “…”
Đêm nay Cao Thăng bị Lê Phi Phàm kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chỉ một hai lần.
Anh ta thật sự rất muốn hỏi người này dựa vào đâu mà dám làm như vậy.
Ai cho anh cái dũng khí đó?
Nhưng không hiểu sao khi thấy nụ cười nhếch mép của người bên cạnh, anh ta lại không có suy nghĩ đẩy người ra.
Vì thế Cao Thăng dứt khoát hóa thân thành một trợ lý chuyên nghiệp im lặng là vàng.
Tuy không hiểu sao người này cứ thích làm mọi chuyện phức tạp hơn nhưng anh ta cũng biết hành vi mới nãy không thật sự nhằm vào mình, anh ta làm trợ lý cũng không đến mức phải so đo cái này.
"A Vĩ." Thư Dịch Khinh lập tức đi lên kéo cánh tay nam sinh lại, cậu ta nhíu mày: "Đừng nói nữa."
Lê Phi Phàm còn chưa phản bác lại tên A Vĩ tùy tiện kia, một người khác đã vào cuộc.
"Dịch Khinh cậu đừng cản, A Vĩ nói đâu có sai."
"Vốn dĩ chính là như vậy, bây giờ chuyện này trong giới ai chẳng biết, bản thân quyến rũ Hoắc Nhị gia thế nào thì tự anh ta biết."
"Ai cũng biết anh ta là dạng người gì, loại người này nhìn nhiều một chút cũng bẩn mắt."
"Không chừng đã cặp kè với mấy người đàn ông rồi...A!"
Lê Phi Phàm phủi đi mảnh vỡ từ ly thủy tinh trên đầu nam sinh, làm lơ tiếng hét chói tai của nữ sinh bên cạnh, ánh mắt ngây ra như phỗng của vài người và cả sự chú ý đổ dồn về phía này. Anh tùy tiện ném chiếc ly vỡ chỉ còn mỗi chân vào khay của người phục vụ bên cạnh khiến nó phát ra một tiếng vang nho nhỏ.
Xong xuôi, anh ung dung lau vết rượu dính trên tay lên vai của nam sinh vừa bị đập.
Ngón tay thon dài sạch sẽ cực kỳ đẹp mắt, Lê Phi Phàm lau xong bèn thản nhiên liếc nhìn đầu của người nào đó rồi nói: "Không bị chảy máu à, xem ra tôi căn lực rất chuẩn."
Thư Dịch Khinh là người đầu tiên phản ứng lại.
"Anh làm gì thế?" Cậu ta cau mày bước đến: "Sao anh có thể tùy tiện đánh người như vậy?"
Động tĩnh này thu hút sự chú ý của không ít người.
"Anh ta điên à?"
"Đây là ai thế?"
"Trời ạ, đây hình như là người được Hoắc Nhị gia bao dưỡng ấy."
"Hả? Tính tình hung dữ như vậy sao? Chẳng trách có người đồn anh ta không biết kiềm chế, trong thời gian ngắn đã đắc tội không ít người."
"Loại người này có muốn mượn danh của ngài ấy chắc chắn cũng không được bao lâu, nhà họ Hoắc sao có thể chịu đựng được loại tính nết này?"
Lê Phi Phàm là một người sống cả hai đời nhưng chưa bao giờ biết hai chữ nhường nhịn viết như thế nào.
"Có biết vì sao tôi đánh cậu không?" Anh phớt lờ tất cả những tiếng nói bên cạnh, giọng vừa đủ để một vài người xung quanh nghe thấy: "Lý do giống như các người đã nói đấy. Quá bẩn."
Lê Phi Phàm giương mắt nhìn mấy người chỉ có tác dụng thúc đẩy mâu thuẫn đột ngột nhảy ra mà không biết nên nói gì, giọng nói cực kỳ nhẹ:
“Mấy người còn ít tuổi mà mở miệng ra toàn là ‘phóng đãng’, ‘làm bẩn mắt mình’. Tôi thấy mấy người không biết rốt cuộc đây là nơi nào nhỉ? Đây là Ngọc Kinh Viên. Đã đếm thử xem hôm nay có bao nhiêu người nổi tiếng và các danh gia vọng tộc đến đây chưa? Có biết gây sự ở nơi này sẽ có hậu quả gì không?”
Lê Phi Phàm sửa sang lại cổ áo của một nam sinh trong đó: “Cậu vẫn là học sinh phải không. Tuy tôi cũng chỉ cỡ tuổi mấy cậu nhưng không đọc sách nhiều lắm, coi như là một người không mấy đứng đắn. Nhưng, tôi như thế nào cũng không đến lượt các người phán xét, địa bàn của Nhị gia cũng chẳng phải nơi để các cậu ra oai.”
Cao Thăng đứng bên cạnh đang bị chậm nửa nhịp vì hành động đột ngột của Lê Phi Phàm nghe thấy lời này lại không tiến lên ngăn cản.
Từ sự im lặng của Cao Thăng, Lê Phi Phàm biết mình đã đi đúng hướng.
Bất kể cốt truyện sau này phát triển ra sao, xảy ra chuyện gì, Cao Thăng sẽ luôn đặt lợi ích của Hoắc Uẩn Khải lên hàng đầu.
Chỉ cần mượn danh Boss lớn này, dù anh có là hạng tôm tép cũng có thể phô trương thanh thế dọa nạt người ta.
Nói xong những lời đầy chính nghĩa, Lê Phi Phàm nghĩ thầm cảm giác cáo mượn oai hùm này cũng không tệ lắm.
Nguyên thân bị vả mặt nhưng không thể làm gì bởi cậu ta chột dạ trong lòng, dáng vẻ giả vờ giả vịt chỉ cần chọc vào là đã lộ.
Nhưng anh lại không phải nguyên thân.
Mà Thư Dịch Khinh thân là nhân vật chính tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tính cách được xây dựng của cậu ta cũng không phải cái loại hoa trắng nhỏ chỉ biết trốn tránh sau lưng bạn bè.
Cậu ta duỗi tay đẩy nam sinh vừa bị đánh ra rồi đứng ở trước mặt Lê Phi Phàm.
“Tôi biết lời vừa rồi của bạn tôi có hơi quá, nhưng anh không thể tùy tiện ra tay đánh người được.”
“Xin lỗi bạn tôi đi.”
Trước hết là kiểm điểm chính mình sau đó mới phân rõ đúng sai, ánh mắt kiên định, dũng cảm thiện lương.
Đây chính là hào quang sẵn có của vai chính, trông cực kỳ chân thật, không có chút giả bộ nào.
Người bên phe chính nghĩa thì sao có thể bị răn dạy được, đúng không?
Nhưng hôm nay nếu Lê Phi Phàm không đi răn dạy cậu ta thì người bị dạy ngược lại sẽ chính là anh.
Lê Phi Phàm- người từ nhỏ đã không chịu nghe lời giáo viên- khoanh tay nhướng mày nhìn Thư Dịch Khinh.
Anh nhớ rõ cậu ta là mặt trời nhỏ trong cả cuốn sách. Tuy cốt truyện đầy rẫy máu chó nhưng từ lúc niên thiếu, Thư Dịch Khinh đã được người nhà yêu thương, về sau lại có các loại nam phụ thay phiên nhau chiều chuộng, thêm một Hoắc Uẩn Khải từ đầu đến cuối âm thầm che chở.
Cậu ta không ngây thơ thì ai ngây thơ.
Đã có người ngây thơ, thì phải có người trả giá cho sự ngây thơ ấy.
Chẳng hạn như anh nam bốn nào đó có ngày phải ngồi tù vì tội gϊếŧ người, hay anh nam ba chết vì trầm cảm, hoặc cậu nam hai táng gia bại sản……
Bao gồm cả vị nam mấy chẳng còn tác dụng gì là anh cũng bị ép phải biến mất.
Nguyên thân làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, nom cứ như một thằng ngu.
Lê Phi Phàm tự dưng cười một lúc lâu.
Anh cười đến nỗi mọi người xung quanh cũng không hiểu nổi.
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?” Anh hỏi.
Thư Dịch Khinh nhíu mày: “Tôi không tin anh hai sẽ để một người như anh bên cạnh. Anh nói không sai, hôm nay là trường hợp đặc biệt nên tôi cũng không muốn rước thêm phiền phức cho anh hai, nhưng tôi sẽ tự mình hỏi cho rõ.”
“Có lẽ cậu sẽ phải khóc đấy.” Lê Phi Phàm cười khẩy, nói với vai chính thụ một cách trìu mến: “Tôi nói thật.”
Thư Dịch Khinh bày ra vẻ bị người sỉ nhục, tức tới đỏ cả mặt.
Đột nhiên cậu ta yên lặng nhìn chằm chằm về hướng sau lưng Lê Phi Phàm.
Cảnh này thường xảy ra khi có nhân vật quan trọng xuất hiện, anh không khỏi thở dài trong lòng.
Chỉ diễn kịch thôi mà cũng không yên nữa.
Một giây sau, Lê Phi Phàm nhanh chóng quay lại nhìn người đang đi tới.
“Nhị gia.” Anh vô cùng tự nhiên bước tới nắm lấy tay người đàn ông, trên môi nở một nụ cười quen thuộc, trong sự quen thuộc ấy lại có chút gần gũi, như là đang trách mắng nói: “Bảo họp một tiếng là xong mà sao bây giờ anh mới đến.”
Cao Thăng nhìn Thư Dịch Khinh đang tức tới nỗi run cả người.
Rồi sau đó anh ta lại nhìn sang người ở phía đối diện đang diễn như không có gì, động tác của Lê Phi Phàm chỉ còn thiếu nước viết hai chữ “kiêu ngạo” lên trên người.
Cao Thăng chỉ có một cảm giác.
Đêm nay sợ là khó qua được.