Đã nửa tháng trôi qua từ ngày Lê Phi Phàm bị Hoắc Uẩn Khải một cước đá vào trong ao.
Hồ sen của Ngọc Kinh Viên rất lớn, nước cũng rất lạnh, trong cơn mưa tháng ba còn lẫn mấy bông tuyết, nghĩ là biết lạnh tới mức nào. Toàn thân Lê Phi Phàm dính đầy lá khô cành mục, chật vật tới nỗi suýt đi gặp Diêm Vương.
May mà chỉ là suýt.
Thế giới này là một quyển sách.
Lê Phi Phàm chỉ tình cờ xuyên vào quyển sách đó.
Ngay từ đầu anh còn nghĩ mình đang bị đùa giỡn, nhưng bộ tiểu thuyết "Hồng Sí" này là do chính tay anh ký đầu tư, ngay cả bản cải biên cũng đã được lên kế hoạch xong xuôi. Theo tính cách của Lê đại thiếu, ai mà dám đá anh vào trong ao, anh chưa trở tay bẻ gãy xương sườn người ta đã coi như quá có lương tâm.
Có hai lý do khiến Lê Phi Phàm không làm như vậy.
Một, người đá anh là kẻ không thể chọc vào.
Hai, thân phận bây giờ của anh cũng không cho phép làm vậy.
Nhìn chung thì quyển tiểu thuyết này quay chung quanh vai chính công Hoắc Uẩn Khải và vai chính thụ Thư Dịch Khinh. Hai người vốn là thanh mai trúc mã, chẳng qua lúc lớn lập trường khác nhau, cốt truyện lại lái qua bao nhiêu plot twist, cả xô máu chó ập vào mặt.
Mà nhân vật Lê Phi Phàm này chính là thế thân của Thư Dịch Khinh, là con chim hoàng yến được nuôi trong Ngọc Kinh Viên.
Tiết mục rớt hồ sen này xảy ra lúc nguyên thân mới đi theo Hoắc Uẩn Khải, lúc trước Lê Phi Phàm đọc đến đoạn này còn dùng bút bôi đỏ.
Nguyên thân có cái danh hão tiểu tình nhân, thế nhưng dã tâm còn lớn hơn trời.
Nghề chính là quyến rũ Hoắc Uẩn Khải, nghề phụ là chỉnh chết Thư Dịch Khinh.
Về sau còn đủ kiểu tai nạn xe cộ, đầu độc, bắt cóc, cái gì liên quan tới mạng người cũng làm hết. Mấu chốt là IQ của nguyên thân không online, mỗi lần ra tay không phải lề mề tới mức vai chính công Hoắc Uẩn Khải kịp chạy đến làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng là thúc đẩy vai chính thụ Thư Dịch Khinh phát triển tuyến tình cảm với nam hai nam ba nam bốn.
Nói đơn giản, nguyên thân chính là một tên pháo hôi công cụ người không hơn không kém.
Là một người đầu tư, nhân vật trong sách trùng tên với Lê Phi Phàm thì thôi, đằng này nhân vật đó còn bị bao người thóa mạ, sống chẳng bằng một con chó.
Lúc ấy Lê Phi Phàm đọc tiểu thuyết tới nỗi nhức não, vừa mới ngồi trong văn phòng gõ bút máy nói ""Hoặc là đổi tên, hoặc là rút vốn đầu tư"" xong, quay đầu lại đã bị xe tông, sau đó thì xuyên sách.
Lê Phi Phàm ướt đẫm bò từ dưới ao lên, thoạt nhìn không khác gì một chú chó nhỏ sũng nước.
Lần này to chuyện rồi.
Vấn đề bây giờ không chỉ là sửa tên nữa, cái quan trọng là nhân vật này của anh chỉ còn sống được ba năm.
Bị đá vào hồ nước là còn nhẹ, ba năm sau kim chủ Hoắc Uẩn Khải còn đích thân mở miệng gọi người làm thịt anh cơ mà.
Có lẽ đối với người bình thường, biện pháp tốt nhất trước mắt là khom lưng cúi đầu, từ đây thay hình đổi dạng dốc lòng làm người tốt, thay đổi cái nhìn của người xung quanh, vả mặt kim chủ rồi làm hắn yêu mình điên cuồng.
Nhưng đáng tiếc, Lê Phi Phàm anh đây không phải người tốt, anh cũng không giả làm người tốt được.
Lê Phi Phàm sinh ra trong một gia đình giàu có. Trong mắt anh, chỉ cần không làm những việc như phóng hỏa gϊếŧ người trái pháp luật thì sao cũng được. Hoắc Uẩn Khải muốn bảo vệ ánh trăng sáng nên mới cần một thế thân làm bia chắn đạn, khiến kẻ khác nghĩ hắn đã thay lòng đổi dạ. Thân phận hiện giờ của Lê Phi Phàm đã định, anh không thể cứ mặc kệ rồi sau này mất cả người lẫn của, cả mạng sống cũng ném vào.
Trên đời này làm gì có cái lý ấy.
Phải biết lịch sử nội chiến của Hoắc gia có thể lấy làm tư liệu sáng tác một bộ "Hoắc thị truyền kỳ lục". Hoắc Uẩn Khải là người cầm quyền tương lai của Hoắc gia, là nhân vật có thể gϊếŧ ra một đường máu từ trong trung tâm lốc xoáy quyền lực. Mà Lê Phi Phàm đã biết nguyên thân vì để leo lên Hoắc Uẩn Khải mà đắc tội biết bao người, không còn bất cứ người thân nào còn sống, tính cách thì âm u đáng ghét, bằng cấp thấp, kinh tế bằng không.
Tình hình như thế mà đòi đấu lại Hoắc Uẩn Khải thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Cho nên chỉ còn một đường thoát duy nhất.
Cứ cố làm chim hoàng yến cho tốt, kim chủ sẽ không ra tay với anh.
Ai bảo anh không thể động vào người kia? Vậy chẳng thà cứ đi theo hắn, lợi dụng các mối quan hệ của hắn, tiêu tiền của hắn.
Lê thiếu gia đã quen lăn lộn trong giới giải trí, bất kể là tiện nhân yêu diễm hay là sen trắng ngây thơ, chỉ cần có ích là anh đều có thể tùy cơ lợi dụng.
Ngay cả cái thân phận ""người của Hoắc nhị gia"" cũng có thể giúp anh đạt được lợi ích, chắc chắn không tệ hơn việc anh cầm mấy trăm vạn đầu tư kịch bản rác rưởi, nói không chừng còn vứt tiền qua cửa sổ rồi bị lão ba cầm gậy tới đập cho một trận đúng không?
Chỉ cần không chết là có thể nằm cũng đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.
Ba năm thôi mà, anh chịu được.
Đêm nay chính là đêm náo nhiệt nhất kể từ ngày Lê Phi Phàm vào ở trong Ngọc Kinh Viên.
Lúc anh đang đứng bên hồ thì bãi cỏ bên cạnh đang cử hành một bữa tiệc.
Ngọc Kinh Viên là kiến trúc cổ kính được bảo tồn hoàn hảo nhất trong thành phố Thịnh Kinh, hai tháng trước đột nhiên có tin đồn truyền ra nói nó đã được tư hữu hóa, vô số người đều suy đoán người mua thần bí kia đến cùng là ai.
"Hóa ra là Hoắc gia? Chả trách."
"Hoắc gia từ trước tới nay luôn khiêm tốn, sao lần này lại đầu tư vào lâm viên?"
"Gì cơ, tôi nghe nói là Hoắc nhị gia mua trên danh nghĩa cá nhân, nhà riêng đó hiểu không. Biết tin còn nóng hơn là gì không? Món đồ chơi mới nhất theo bên cạnh Hoắc nhị gia, là nam, nuôi ở ngay đây."
"Không thể nào, chỉ vì một món đồ chơi? Kể cả kẻ đó có gương mặt giống hồ ly tinh thì cũng không xứng với cái giá này."
Đề tài tình cảm luôn là đầu đề câu chuyện được yêu thích của tất cả các tầng lớp trong xã hội.
Càng khỏi phải nói tới người được bao dưỡng là một người đàn ông.
Đằng sau núi giả có người cười đùa về đề tài vừa rồi: "Hiện tại trong thành phố có ai chưa nghe qua tiết mục chim sẻ biến phượng hoàng này. Nửa tháng trước tình nhân nhỏ này còn đánh nhau một trận với người được Trần tổng bao dưỡng, cuối cùng Trần tổng còn tự mình dẫn người tới cửa xin lỗi. Phỏng chừng là có chút thủ đoạn, bằng không thì sao người bình thường có thể lọt vào mắt mấy người như vậy?"
"Hoắc gia mặc kệ à?"
"Người ta được nhị gia dung túng, kẻ nào của Hoắc gia dám nhúng tay?"
Lê Phi Phàm nhủ thầm chó má.
Hoắc Uẩn Khải dung túng? Nếu không phải anh xuyên vào đúng lúc thì thi thể của nguyên thân sớm đã lạnh rồi.
"Cậu Lê? Cậu Lê?"
Nhân viên phục vụ mặc đồ trắng đen nhẹ nhàng nhắc nhở người đang đứng ngây ra trên bãi cỏ.
Động tác của nhân viên phục vụ rất cung kính, nhưng sự mất kiên nhẫn và khinh miệt dưới đáy mắt lại không giấu được.
Anh ta mở miệng nhắc nhở: "Ngài Cao đang chờ ở sảnh đằng sau."
Lúc này dưới ngọn đèn lung linh, từng tốp nam thanh nữ tú tụm lại chuyện trò vui vẻ. Thân là chủ nhà, tất cả những nhân viên phục vụ ở đây đều đến từ Hoắc gia, ai nấy đều phải trải quan tầng tầng lớp lớp tuyển chọn mới có thể tới đây làm việc.
Ngài Cao là ai, là Cao Thăng.
Là phụ tá đắc lực nhất, là người dưới một người trên vạn người bên cạnh Hoắc Uẩn Khải.
Thậm chí Lê Phi Phàm còn biết có rất nhiều hiểu lầm giữa vai chính công Hoắc Uẩn Khải và vai chính thụ Thư Dịch Khinh đều được gỡ rối nhờ vị trợ lý khôn khéo này. Suất diễn của anh ta không nhiều nhưng mỗi lần lên sân khấu đều cực kỳ quan trọng.
Trách không được mấy người thuộc cấp dưới đều lấy tên tuổi Cao Thăng ra lòe anh.
Bên ngoài nghe đồn anh là người mới được Hoắc nhị gia Hoắc Uẩn Khải bao dưỡng ở trong Ngọc Kinh Viên, nhưng trên thực tế, chỉ cần là người làm việc tại đây thì đều biết Hoắc Uẩn Khải vốn không sống ở chỗ này.
Ngay cả bản thân Lê Phi Phàm, trừ hôm bị Hoắc Uẩn Khải đá vào trong hồ sen là có gặp hắn một lần thì từ đó tới giờ cũng chưa gặp lại vị kim chủ này lần nào.
Đương nhiên anh biết mấy nhân viên ở đây nghĩ như thế nào, nhưng anh chẳng thèm để bụng.
"Muộn thì tôi sẽ tự giải thích." Lê Phi Phàm hóng chuyện đủ bèn thu lại tầm mắt.
Nhân viên phục vụ ném một ánh mắt khinh thường qua.
Anh ta cao giọng tức giận: "Ngài Cao đang bận, nào có thời gian nghe cậu giải thích?"
Lê Phi Phàm xoay người nhướng mày: "Anh tên là gì?"
Nhân viên phục vụ nhìn cặp mắt kia, không hiểu sao chợt nhảy dựng trong lòng.
"Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Xem ra Hoắc gia có ngai vàng chờ người tới kế thừa nhỉ, đến nỗi mà người dưới đều coi những kẻ khác chẳng ra gì." Lê Phi Phàm hơi cúi người, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh: "Vậy anh đoán xem? Liệu tôi có ngày trở mình không nhỉ?"
Nhân viên phục vụ bị nụ cười kia làm lóa mắt.
Anh ta cố gắng che giấu sự hoảng loạn, nhíu mày nói: "Cậu bị điên à."
"Đúng vậy." Lê Phi Phàm đứng thẳng người dậy, đút hai tay vào trong túi quần. lạnh nhạt trả lời: "Ai mẹ nó không điên mà lại xuất hiện ở đây."
Nhân viên phục vụ bị câu chửi tục làm cho giật mình.
Anh ta nhìn người trước mắt với ánh mắt nghi ngờ.
Ai cũng biết người mới mà Hoắc nhị gia dẫn về có gương mặt không tầm thường, nhưng ai gặp qua người này cũng nói vẻ ngoài xuất chúng cũng chẳng thể che được nội tâm thấp kém. Từ lúc đi theo Hoắc Uẩn Khải, người này luôn đắp cả đống đồ hiệu lên người, nhìn người bằng mũi, như thể làm vậy là có thể che giấu được sự quê mùa từ trong xương cốt.
Nhưng bây giờ có gì đó không đúng.
Vẫn là gương mặt đó, nhưng anh đã đổi hết đống đồ có logo nổi tiếng trên người, ngược lại chỉ mặc đồ rộng thùng thình không nhãn hiệu, ấy vậy mà cách ăn mặc ấy lại làm lộ ra thân hình thon dài cân đối. Ngay cả đôi mắt có phần đuôi xếch lên làm lộ ra chút yêu diễm cũng tràn đầy sự tự tin và hoang dã tới mức chấn động lòng người.
Chiều cao của Lê Phi Phàm tầm một mét tám, vai rộng nhưng trông không cường tráng lắm, anh để tóc dài, làn da trắng như sứ.
Đêm nay anh còn búi tóc lên để lộ ra cái cổ thon dài và hầu kết đường nét rõ ràng.
Rất khó tin những từ như "tuấn tú", "gợi cảm", "anh khí", "diễm lệ" có thể tập trung hết lên một người đàn ông.
Ngay cả khóe miệng cong lên lúc mỉa mai người khác cũng như đang nói ""tôi có đủ các nét đẹp cần có của một đại mỹ nhân"".
Khí chất sau khi thăng cấp của tên diêm dúa trước đó thành công làm nhân viên phục vụ bị sốc, lúc này Lê Phi Phàm mới nhớ ra vì sao đêm nay Cao Thăng lại muốn tìm anh.
Bởi vì bữa tiệc hôm nay mở ra là để mọi người đều nhận biết được anh.
Trong sách gốc, nửa tháng trước Lê Phi Phàm nhận hết mọi lạnh nhạt và xem thường, lúc cậu ta biết được tin tức này từ phía Cao Thăng bèn lập tức phát hỏa. Cậu ta vừa chướng mắt những người bàn tán sau lưng mình lại vừa tự ti trong lòng, cuối cùng còn đυ.ng phải một người nói xấu sau lưng rồi đánh nhau với đối phương.
Thế là lần đầu ra mắt đã biến thành trò cười cho cả giới thượng lưu.
Nhưng đêm nay vì anh không chủ động đi tìm Cao Thăng nên vị trợ lý này lại tự hiện thân.
Mà hình như anh ta không tới để tìm anh.
Chỉ thấy một trợ lý trẻ tuổi mặc tây trang tinh tế, mắt đeo kính đen đang dẫn theo cả nhóm bảy tám người đi lướt qua, cơ bản còn không thèm nhìn Lê Phi Phàm đang đứng ven đường. Trợ lý kia vừa nhíu mày nói chuyện điện thoại vừa xác nhận với người bên cạnh cái gì, chưa nói được hai câu đã nổi giận.
"Mấy người làm ăn kiểu gì không biết? Người ta về nước rồi mới nhận được thông báo!"
"Còn làm sao bây giờ, đón người chứ gì nữa! Tìm người để ý kỹ một chút." Trợ lý từ trước tới nay làm việc chắc ăn cũng không tránh được do dự đôi chút, cuối cùng vẫn dặn dò người bên cạnh một câu: "Bên nhị gia hết bận thì thông báo cho tôi trước, nói với nhị gia là người đã về rồi."
Người có thể khiến trợ lý Cao phải trực tiếp thông báo cho Hoắc Uẩn Khải chắc chắn rất quan trọng.
Lê Phi Phàm nghĩ nghĩ, đột nhiên phát hiện bản thân đã quên mất trọng điểm của hôm nay.
Bữa tiệc này trừ việc muốn giới thiệu chú chim hoàng yến mà Hoắc nhị gia nuôi thì lý do thật sự là muốn ám chỉ sau một thời kỳ im lặng, Hoắc gia của Thịnh Kinh sẽ tiến vào đấu trường. Điều này có nghĩa là cuộc chiến nội bộ của Hoắc gia chính thức được bắt đầu.
Đây là sự thật khách quan.
Đương nhiên đây cũng là một quyển tiểu thuyết BL máu chó với đủ kiểu tình huống, nhưng phát triển tình cảm vẫn là tuyến chính.
Lần này người tới không phải ai xa lạ mà chính là Thư Dịch Khinh.
Thật ra mối quan hệ tình cảm giữa hai vai chính thời kỳ này còn chưa rõ ràng, chủ yếu là Thư Dịch Khinh có thiện cảm với thanh mai trúc mã Hoắc Uẩn Khải của mình mà thôi. Hoắc Uẩn Khải sinh ra trong Hoắc gia, tình cảm đối với hắn mà nói chỉ là một thứ bé nhỏ không đáng kể. Lúc này hắn còn chưa ý thức được tương lai mình sẽ yêu Thư Dịch Khinh, chỉ có mỗi vai chính thụ như mặt trời nhỏ là đã được định trước sẽ lưu lại dấu ấn rực rỡ trong lòng một người sinh ra trong tranh đoạt âm u như Hoắc Uẩn Khải.
Từ nhỏ Hoắc Uẩn Khải đã bảo vệ Thư Dịch Khinh, mấy năm nay thế cục quá loạn, còn liên lụy tới cả Thư gia, Hoắc Uẩn Khải bèn tìm cớ để đưa Thư Dịch Khinh ra nước ngoài tránh bão.
Trời nam bể bắc xa nhau vạn dặm như thế thì sao có thể làm ăn gì được.
Vậy nên cốt truyện máu chó tới rồi đây.
Đêm nay chính là điểm bùng nổ của mâu thuẫn tình cảm đầu tiên giữa các vai chính.
Thư Dịch Khinh thân ở ngàn dặm xa không biết nghe được tin đồn Hoắc Uẩn Khải nuôi chim hoàng yến từ bà tám nào, cậu ta bèn không màng người nhà ngăn cản, vội vàng chạy về nước.
Cặp công thụ này, một người không muốn tin nhưng chỉ có thể ảm đạm giả bộ như không có chuyện gì, một người khác thấy người trở lại nhưng trước mắt chỉ có thể lạnh lùng làm tổn thương nhau.
Nguyên thân Lê Phi Phàm ghen ghét phát điên.
Đương nhiên cậu ta biết lý do mình có thể thượng vị là gì nên mới luống cuống khi biết chính chủ xuất hiện, gián tiếp dẫn tới việc cậu ta tự làm mình mất mặt trong bữa tiệc.
Lê Phi Phàm nghiền ngẫm kỹ trọng điểm xong liền phát hiện nhân viên phục vụ bên cạnh mình đang ngó nghiêng về phía cửa ra vào.
Đương nhiên anh ta đã nghe thấy lời Cao Thăng nói lúc nãy, đặc biệt lúc thấy rõ người xuất hiện ở cửa, ánh mắt anh ta phát sáng, trong lời nói như có ý ám chỉ ai.
"Hóa ra là thiếu gia Thư Dịch Khinh của Thư gia."
"Không phải là xuất ngoại ư? Không hổ là con cháu danh môn, không biết là hơn biết bao nhiêu lần so với một số người."
Vừa nói còn vừa đánh mắt sang nhìn Lê Phi Phàm.
Lê Phi Phàm gật đầu đồng ý: "Đúng là không giống thật, tôi đẹp hơn cậu ta."
Nhân viên phục vụ: ""....""
Lê Phi Phàm nhìn bóng dáng của người đang đứng ở cửa ra vào, anh nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Nói là anh có chút giống với Thư Dịch Khinh, đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến Hoắc Uẩn Khải lựa chọn anh.
Nhưng Lê Phi Phàm nhanh chóng cho ra kết luận.
Có người không trị hết bệnh mù.
Những từ ngữ miêu tả Thư Dịch Khinh như "tươi mát thuần khiết chân thành nhiệt tình"" có lẽ là phù hợp. Lê Phi Phàm thấy người kia có một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, mặt nhỏ, đường nét nhu hòa, tóc hạt dẻ nhìn rất trẻ tuổi, dáng vẻ nhìn một cái đã biết được yêu chiều bảo vệ rất khá.
Nhưng nếu nguyên thân mà tỉ mỉ chải chuốt một phen thì Thư Dịch Khinh không thể nằm cùng cấp bậc được.
Lê Phi Phàm trước kia đúng thật đã lãng phí vẻ ngoài này.
Cao Thăng nhanh chóng nhận ra người cần đón, sau đó anh ta dẫn người đi vào trong.
Hình như Thư Dịch Khinh đang hỏi Cao Thăng cái gì đó, Cao Thăng hơi nghiêng đầu nghe câu hỏi của đối phương, ngay cả động tác chớp mắt cũng có chút cung kính.
Dù sao đó cũng là nhân vật được sếp của anh ta đặt ở đầu quả tim, tất nhiên phải nịnh bợ, cẩn thận hầu hạ chứ.
Đáng tiếc vừa lúc gặp phải oan gia ngõ hẹp trên đường.
Cao Thăng vừa ngẩng đầu thấy Lê Phi Phàm bèn nhíu mày theo bản năng.
Cục diện này không thể tệ hơn được nữa.
Lê Phi Phàm lớn tiếng nói: "Trợ lý Cao, nghe nói anh tìm tôi?"
Thư Dịch Khinh lập tức hỏi: "Cao Thăng, vị này là?"
Không biết vì sao mà mí mắt của Cao Thăng giật dữ dội.
Anh ta còn chưa kịp đáp đã phải trơ mắt nhìn người mới chọc giận nhị gia, dạo gần đây tưởng đã hiểu chuyện hơn cười như yêu tinh mà vươn tay ra với Thư Dịch Khinh.
"Xin chào, Lê Phi Phàm."
"Có thể khiến trợ lý Cao phải tiếp đón tận nơi như vậy thì chính là khách quý rồi. Nhị gia đang bận, chiêu đãi không chu toàn."
"Trợ lý Cao, phải chiêu đãi cẩn thận, đừng làm chậm trễ người ta."
Đúng tiêu chuẩn tư thái của chủ nhân.
Hay lắm, rất cao quý.
Nhân viên phục vụ đứng đằng sau Lê Phi Phàm đã bị thao tác trâu bò này làm sợ ngây người.