Sau Khi Cùng Giáo Thảo Liên Hôn

Chương 36: Thật thơm

...Điên cuồng mất trí.

"Người ta chẳng qua chỉ là nhan sắc không bằng tiêu chuẩn của ông, ông có thể trách móc, nhưng đυ.ng tới sát tâm thì quá đáng rồi đó, tui sẽ báo cảnh sát đấy." Giản Nhiên nói, "Huống chi cô ấy lớn lên như thế nào cũng không phải ông nói là được."

Đối mặt với sự khinh bỉ của bạn cùng phòng, Thẩm Tử Kiêu chỉ có một câu: "Ha ha."

Giản Nhiên không muốn bóc hàng chuyển phát trước mặt Thẩm Tử Kiêu: "Ông ăn cơm chưa, hôm nay lại không ra ngoài? Cẩn thận buồn tới mọc lông."

Thẩm Tử Kiêu ném khăn choàng và số len còn lại vào trong thùng rác, bò lên giường lại, nói: "Tui bảo lão Quý mang cơm cho tui rồi, trời lạnh như vậy, ai ngu mới ra ngoài."

Giản Nhiên chỉ có thể nhét hàng chuyển phát vào trong tủ, lấy điện thoại vào JD (một ứng dụng mua hàng online bên Trung) đặt một đơn hàng.

Tốc độ của JD rất nhanh, hôm sau Giản Nhiên đã lấy được hàng, trở thành người thứ hai trong ký túc treo màn giường.

Quý Nguyên Hi ở phía dưới nhìn xem, biểu cảm như người nông dân lật ngược tình thế muốn hát lên, "Nhiên Nhiên, không phải ông chê treo màn giường nữ tính sao, trước đây lúc tui treo, ông nói thế nào?" Quý Nguyên Hi sinh động bắt chước lại giọng điệu của Giản Nhiên, ""Đm phòng chúng ta có vị công chúa nhỏ đang ngủ sao, mẹ nó thật cay mắt"..."

Kha Ngôn bật cười, "Thật sự rất giống nha."

Thẩm Tử Kiêu nói: "Bậc thầy triết học Vương Cảnh Trạch nổi tiếng của nước ta từng nói, ai cũng không thoát được định luật vả mặt."

Giản Nhiên bình tĩnh treo màn giường lên móc, "Tui không có ý kiến với treo màn, nhưng tui có ý kiến đối với cái màn giường hoạ tiết hoạt hình màu hồng."

Quý Nguyên Hi biện bạch nói: "Đã nói là vợ tui mua cho tui rồi!"

"Vợ mua thì ông liền treo?" Giản Nhiên cười khinh, "Dựa vào chút tiền đồ đó của ông, mặt của phòng 508 đều bị ông làm mất hết rồi."

Giản Nhiên mua là màn giường thuần một màu đen, hiệu quả che nắng rất tốt. Cậu ngồi ở trên giường, hỏi: "Mấy ông có thể thấy được tui không?"

Kha Ngôn: "Không thể."

Cậu yên tâm rồi.

Giọng Thẩm Tử Kiêu từ bên ngoài truyền tới, "Có điều đang yên đang lành, ông sao bỗng nhiên treo màn giường vậy, là bộ mặt của tui làm ông cảm thấy chán ghét rồi sao?"

Giản Nhiên im lặng một lát, nói: "Có chút chuyện, trong lòng mọi người biết rõ là được, không cần thiết phải nói ra."

Thẩm Tử Kiêu cười mắng: "Đm ông."

Giản Nhiên ở trên giường gỡ hàng chuyển phát ra, cuộn len cậu mua là màu đen, giá cả cao, xúc cảm khi sờ vào không tệ, còn tặng thêm hai cây đan. Trong mạng có video dạy đan len, Giản Nhiên vừa đeo tai nghe vừa phỉ nhổ: Xã hội suy đồi! Sinh viên đại học của trường nào đó thế mà lại trốn sau màn giường làm loại chuyện này!

Giản Nhiên dựa theo giáo trình trên video thử móc mũi đầu, chưa thử mấy lần đã thành công rồi, chính cậu cũng hơi sửng sốt. Lúc trước cậu thấy Thẩm Tử Kiêu và Quý Nguyên Hi loay hoay nửa ngày vẫn kẹt tại bước đầu tiên, còn tưởng đan len là chuyện gì khó lắm, không nghĩ tới "so easy" đấy! Chẳng lẽ là cậu có thiên phú ở mảng này?

...Cậu không hề muốn có loại thiên phú này.

Sau khi đan bước đầu, thì cứ máy móc lặp lại theo quá trình, Giản Nhiên cũng không theo đuổi cái hình dáng gì, nhanh chóng bắt tay làm. Hơn nữa cậu đan một lúc liền hơi hăng, nếu không phải đến giờ cơm rồi, cậu cảm thấy mình có thể đan liên tục không nghỉ.

Đan len thật vui.

Đợi đã一一Giản Nhiên ấn mạnh một cái vào mi tâm của mình.

Loại cảm giác thoả mãn và thành tựu kỳ lạ này là chuyện gì đây! Như này không phù hợp với con người của cậu đâu trời!

Quý Nguyên Hi ở bên dưới hét lên: "Nhiên Nhiên, Kiêu cẩu, đi ăn cơm không?"

Thẩm Tử Kiêu: "Hôm nay không cần đi với vợ?"

"Cô ấy với bạn đi dạo phố rồi, đoán chừng tương đối trễ mới về."

Thẩm Tử Kiêu: "Không làm lốp dự phòng, lượn đi."

"Nhiên Nhiên đâu?"

Giản Nhiên ép buộc mình dừng lại công việc trong tay, "Đi thôi."

Thẩm Tử Kiêu từ trên giường thò đầu ra, "Mang cơm, cảm ơn."

Trời càng ngày càng lạnh, ban ngày nhiệt độ trung bình chỉ có mười độ, Giản Nhiên không lâu lúc trước còn mặc áo thun quần ngắn, bây giờ chỉ có thể dựa vào áo len giữ mạng.

Quý Nguyên Hi lạnh tới run rẩy, "Đm hôm nay vừa lạnh vừa khô, tui tại sao lại muốn tới Bắc Kinh học đại học chứ! Hiện tại rơi lệ, đều tại năm xưa lúc điền nguyện vọng não bị ngập nước rồi."

Giản Nhiên vùi cằm vào trong cổ áo len, "Chắc sắp ấm lên rồi, qua mấy ngày nữa."

Quý Nguyên Hi thở dài, "Muốn mua áo lông, nhưng quá đắt rồi, rẻ chút cũng phải một nghìn."

Gia cảnh của Quý Nguyên Hi tuyệt đối có thể đánh bại tám mươi phần trăm sinh viên trong trường, Giản Nhiên nghe cậu ta nói như vậy, liền biết cậu ta lại chi một số tiền lớn cho bạn gái rồi.

"Quà giáng sinh?"

Quý Nguyên Hi lắc lắc đầu, mặt như đưa đám, "Là 11/11! Ông có biết thanh toán sạch giỏ hàng của vợ tui cần bao nhiêu không? Cả một vạn đó! Tiền sinh hoạt một tháng của tui, tháng sau ăn gì cũng là một vấn đề."

Giản Nhiên không nể tình trào phúng: "Áo lông thì đừng nghĩ nữa, dựa vào mối quan hệ cùng phòng, đợi một lát tui chuyển cho ông mười tệ."

Quý Nguyên Hi: ?

"Mua thuốc cảm cho ông."

"Đm vô tình一一Nhiên Nhiên ông có tim không đó一一" Quý Nguyên Hi giơ cánh tay ra, muốn kéo cổ Giản Nhiên, nhưng ngay lúc chạm vào đối phương, bị tĩnh điện giật kêu gào lên, nhảy cao ba mươi centimet, làm cho mấy cô nàng đi ngang qua liếc mắt cười trộm.

Giản Nhiên gánh không nổi người kia, tăng nhanh bước chân, giữ khoảng cách với bạn cùng phòng ngu ngốc.

Vì là cuối tuần, nhà ăn không nhiều người, hai người quyết định ăn lẩu nhỏ mà lúc thường phải xếp hàng rất lâu. Lúc xếp hàng, còn gặp trúng người quen一一bạn cùng phòng của Nhậm Thanh Lâm, Phòng Huy Phùng. Phòng Huy Phùng chỉ có một mình, thuận lý thành chương gia nhập tiểu đội ăn cơm của Giản Nhiên.

Quý Nguyên Hi lần đầu tiên nghe tới tên Phòng Huy Phùng, im lặng lặp lại rất lâu, đọc thế nào mà lưỡi cũng không thẳng nổi, không khỏi cảm thán: "Học đệ, tên này của cậu cũng quá thần tiên rồi, hoàn toàn là thách thức với nhân dân cả nước!"

Vẻ mặt Phòng Huy Phùng đầy tự hào, "Đúng thế, tôi sống mười chín năm rồi, vẫn chưa gặp ai có thể đọc tốt tên tôi."

Quý Nguyên Hi giơ tay nhận thua: "Người Thượng Hải thử thách thất bại."

Giản Nhiên: "Người Quảng Châu thử thách thất bại. Tôi có một người bạn học phát thanh, hôm nào bảo cậu ta thử."

Phòng Huy Phùng: "Ha ha ha."

Ba người vây quanh một cái bàn, trước mặt mỗi người đều có một nồi lẩu nhỏ. Giản Nhiên bỏ một cuốn thịt cừu vào, giống như lơ đãng hỏi: "Sao lại không thấy Nhậm Thanh Lâm đi chung với cậu."

Phòng Huy Phùng nói: "Cậu ấy à, gần đây bận lắm."

"Cũng không phải tháng kiểm tra, có gì mà bận chứ." Giản Nhiên dừng một chút, "Lúc trước chơi game với cậu ta, cậu ta mỗi lần tới chín giờ liền nói phải off, Quý Nguyên Hi nói cậu ta đi hẹn hò rồi..."

Phòng Huy Phùng không để tâm nói: "Ha ha ha không phải đâu, cậu ấy đi chuẩn bị cho đại hội thể thao."

Giản Nhiên bất ngờ, "Đại hội thể thao?"

Mỗi năm vào tháng mười một, trường học đều sẽ tổ chức đại hội thể thao tân sinh viên, năm ngoái Giản Nhiên cũng bị ép báo danh tham gia mấy hạng mục. Đại hội thể thao năm nay không liên quan tới cậu, cậu cũng quên mất chuyện này.

"Đúng thế," Phòng Huy Phùng nói, "Cậu ấy với ba người khác trong lớp tôi đăng ký chạy tiếp sức 4x100m, bởi vì ban ngày mọi người đều bận việc, chỉ có thể tới tối đi sân bãi luyện tập."

Giản Nhiên không quá để ý "Ồ" một tiếng, vớt cuốn thịt cườu lúc nãy bỏ vào, chấm nước sốt rồi cho vào miệng.

Thật thơm.

"Tôi nhớ đại hội thể thao là cuối tuần sau," Quý Nguyên Hi dùng cùi chỏ huých Giản Nhiên một cái, "Đến lúc đó chúng ta đi cỗ vũ cho học đệ học muội."

Giản Nhiên: "Đến lúc đó nói sau, tui chưa chắc có thời gian."

Phòng Huy Phùng tiếp tục nói: "Ngoài chuẩn bị cho đại hội thể thao ra, anh Nhậm còn mang học trưởng leo rank, hẹn hò với học tỷ, một người vô cùng bận rộn..."

Tay cầm đũa của Giản Nhiên cứng đờ.

Lòng tám chuyện của Quý Nguyên Hi lập tức được nhen nhóm, "Cái gì cái gì! Học tỷ gì? Nhậm Thanh Lâm cậu ta... lẽ nào..."

Phòng Huy Phùng nháy mắt ra hiệu nói: "Chính à kiểu như học trưởng nghĩ."

Quý Nguyên Hi hét lớn một câu "Đm", "Nhậm Thanh Lâm vậy là có chủ rồi? Học tỷ kia là thần thánh phương nào, nhanh như vậy đã có thể thu được nam thần cấp bậc như Nhậm Thanh Lâm vào tay!"

Giản Nhiên bỗng dưng cảm thấy, thịt dê nhúng trong miệng không ngon nữa.

"Nhiên Nhiên, ông với Nhậm Thanh Lâm thân nhau, ông biết chuyện này sao?"

"Ừ," Giản Nhiên bình thản nói, "Cậu ta đang theo đuổi một học tỷ."

Bây giờ xem ra, có lẽ đã theo đuổi được rồi.

"Gì? Là học tỷ Nhậm Thanh Lâm theo đuổi?" Vẻ mặt Quý Nguyên Hi kinh ngạc, "Không phải...Cậu ta trông như vậy, còn cần phải theo đuổi người ta sao?"

Giản Nhiên liếc xéo qua, "Ông tưởng là ai cũng nhan khống (mê sắc đẹp) như Kiêu cẩu sao."

"Nhưng tui thật sự rất tò mò mà!" Quý Nguyên Hi nói, "Tiểu Phùng, học tỷ kia rốt cuộc là ai... Tiểu Phùng, cậu quen biết cô ấy không?"

Phòng Huy Phùng nhún nhún vai, "Không biết, tôi hỏi anh Nhậm mấy lần, cậu ấy đều không chịu nói cho tôi, lớp chúng tôi còn đang đoán đây, trên diễn đàn cũng có bài đăng rồi."

Quý Nguyên Hi tới lẩu cũng không ăn nữa, cầm điện thoại lướt diễn đàn, "Mẹ nó tôi mới mấy ngày không lên diễn đàn, đã có nhiều dưa để ăn như vậy, bài phân tích, bài kỹ thuật, bài bỏ phiếu..."

Phòng Huy Phùng thần thần bí bí nói: "Cái bài bỏ phiếu kia là thú vị nhất, anh chắc chắn không nghĩ tới người đứng đầu là ai đâu."

Quý Nguyên Hi hỏi: "Có phải Nhiên Nhiên không?"

Giản Nhiên: "..."

Nụ cười của Phòng Huy Phùng dần dần cứng lại, "Vc?"

"Ha ha ha, biết mà, tôi sớm nhìn thấu đám nữ sinh đó rồi..."

Giản Nhiên thẫn thờ nhúng thịt cừu, "Không phải tui."

Quý Nguyên Hi: "Hả?"

"Vị học tỷ đó, không phải tui."

Quý Nguyên Hi vò đầu: "Đương nhiên không phải ông, ông không phải là học trưởng sao."

Lúc trước khi Nhậm Thanh Lâm và Giản Nhiên nói chuyện này, cậu không hề có gì tò mò đối với học tỷ kia. Nhưng hiện tại không biết vì sao, cậu thế mà lại hơi muốn biết, học tỷ có thể khiến Nhậm Thanh Lâm một lòng một dạ như vậy rốt cuộc là trông như thế nào.

Mặc kệ ra sao, Nhậm Thanh Lâm có thể thành công theo đuổi người mình thích, là chuyện tốt. Sau này y sẽ giống như Quý Nguyên Hi, không có chuyện gì thì ở cùng với bạn gái, cậu cũng được thanh tịnh.

Nhậm Thanh Lâm chắc đã nói chuyện kết hôn giả cùng cậu với học tỷ, học tỷ nếu đồng ý hẹn hò với y, chắc hẳn cũng không để ý chuyện này.

Tuy nói như vậy, trong lòng Giản Nhiên vẫn thấy là lạ, thậm chí hơi buồn bực.

Có thể nhanh chóng ly hôn là tốt rồi, cũng không biết cái hạng mục đáng chết kia lúc nào mới kết thúc.

Lại nói tới, điểm rank trong Overwatch của cậu còn chưa tới ba nghìn đâu, về sau Nhậm Thanh Lâm cõ lẽ cũng không có thời gian dẫn cậu leo rank.

Sinh nhật Nhậm Thanh Lâm chắc chắn cũng sẽ ở cùng học tỷ, vậy khăn choàng của cậu...

Có bạn gái rồi, còn không ngại mà muốn quà cậu tự tay làm, Nhậm Thanh Lâm sao không lên trời luôn đi!!!

Hai người về tới phòng, Thẩm Tử Kiêu mắt trông mong nhìn bọn họ: "Cơm của tui đâu?"

Quý Nguyên Hi vỗ mạnh đầu mình, "Tui quên rồi! Nhiên Nhiên ông sao lại không nhắc tui?"

Giản Nhiên: "Hả?"

Thẩm Tử Kiêu oán hận nói: "Mấy ông có ý kiến với tui thì nói thẳng, tội gì dùng phương pháp này xa lánh tui."

Quý Nguyên Hi: "Xin lỗi xin lỗi, tui nấu mì tôm cho ông?"

Thẩm Tử Kiêu gào lên: "Mệnh của tui sao mà khổ như vậy, cuối tuần ăn mì tôm... Tui vì sao phải ra đời!!!"

"Bởi vì ba mẹ ông ấy ấy á, cứ bắt người ta nói ra, haiz一一"

Giản Nhiên không có tham gia cuộc đối thoại của hai người, cậu không nói lời nào bò lên giường, nhìn chiếc khăn đan được một nửa, chọn lựa nhiều lần giữa "vứt đi" và "tiếp tục".

Vứt đi thực sự hơi đáng tiếc, đây là thành quả lao động do cậu bỏ tiền và thời gian ra, là biểu tượng cho sự khéo tay của cậu, cũng là minh chứng cho việc IQ của cậu áp đảo bạn cùng phòng.

Hơn nữa, những cuộn len này dễ thương biết bao, giống như thỏ đen nhỏ, còn làm nũng giả nai đủ loại với cậu: "Mau tới đan tôi, mau tới đan tôi~."

Giản Nhiên vô cùng không tình nguyện thừa nhận, cậu hình như get được niềm vui đan len. Chỉ là nhìn thấy những cuộn len đó, liền rục rịch muốn đan.

Trong lòng đấu tranh cực độ mấy phút, Giản Nhiên làm theo con tim, chấp nhận lấy que đan và cuộn len ra.

Nhậm Thanh Lâm không cần, cậu có thể tặng cho ba mẹ! Lần cậu tặng ba Giản quà thủ công gần nhất vẫn là hồi tiểu học, ba Giản nhận được khăng choàng chắc chắn sẽ vui như được mùa, vui vẻ thì tăng tiền sinh hoạt cho cậu.

Cậu tặng cho ba, mẹ nhất định cũng không thể thiếu, vậy cậu cần đan hai cái, nghĩ tới cũng làm người ta tràn đầy động lực!

Mấy ngày tiếp theo đây, Giản Nhiên rảnh liền trốn sau màn giường đan khăn, nói với bên ngoài rằng cậu đang ngủ đông. Trời vừa lạnh xuống thì ai cũng không muốn rời giường, cũng không có ai nghi ngờ cậu.

Giản Nhiên tốc độ kinh người, một tuần đã hoàn thành một cái khăn choàng. Có lẽ là có bộ kính lọc, nhìn thế nào thì cậu cũng cảm thấy khăn mình đan là đẹp nhất thiên hạ. Nhân lúc trong phòng không có người khác, cậu còn đeo lên thử một chút, vừa đẹp trai vừa ấm áp, không hổ là từ tay Giản Nhiên cậu mà ra.

Giản Nhiên không thể đợi được muốn để ba thưởng thức kiệt tác của cậu, cầm lấy khăn chạy thẳng tới điểm chuyển phát nhanh của SF, chọn loại vận chuyển hàng không nhanh nhất.

Gửi hàng chuyển phát xong, cậu còn nhắn một tin cho ba Giản.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Ba, chuẩn bị cho ba một bất ngờ nhỏ, gửi về nhà rồi, hai ngày này ba chú ý chút.

Lão Đậu: Con lại muốn mua cái gì, có phải muốn ba thanh toán hết giỏ hàng của con không! Ba trả tiền cho vợ thì thôi đi, còn muốn thanh toán cho con trai, tôi đây là số mệnh gì vậy.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ...

Giản Nhiên Nhiên Nhiên:【Tôi không phải, tôi không có, ngươi đừng nói bậy.jpg】Con chỉ là muốn tặng quà đơn thuần, còn là tự tay con làm đó.

Lão Đậu: Thật?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Thật đấy ạ.

Giản Nhiên cúi đầu gõ chữ, bỗng nhiên cảm thấy trên trán mình lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện mình cách cột điện chỉ có một bước, một cánh tay cản trước đầu cậu, tránh cho cậu và cột điện tiếp xúc thân mật.

Phía sau truyền tới giọng của nam sinh: "Học trưởng đi đường lại không nhìn đường."

Giản Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy học đệ mấy ngày chưa gặp.

Nhậm Thanh Lâm mặc áo ấm ngắn lông màu đen, bên trong mặc một cái áo len màu trắng, một đôi giày Martin làm đôi chân vốn dài của y càng trông dài hơn.

Giản Nhiên di chuyển tầm mắt, "Thì ra cậu trông như thế này."

Nhậm Thanh Lâm: "Hả?"

"Mấy ngày này đều không gặp cậu."

Nhậm Thanh Lâm cười, "Gần đây hơi bận, nhưng tôi mỗi tối vẫn chơi game cùng học trưởng mà."

"Bởi vậy, cậu bây giờ trong mắt tôi cậu chính là dáng vẻ của Doomfist với Widowmaker."

"..."

Giản Nhiên nhìn túi văn kiện trong tay y, "Tới lấy hàng chuyển phát?"

"Ừ, là đồ cho học trưởng."

Bước chân Giản Nhiên dừng lại, "Cho tôi?"

Nhậm Thanh Lâm gỡ túi văn kiện ra, rút ra một tấm thẻ. "Thẻ tín dụng phụ, xin trước Quốc khánh, hiện tại mới làm xong. Vẫn may chưa qua 11/11, học trưởng có thứ gì muốn mua, thì dùng tấm thẻ này mua."

Giản Nhiên sửng sốt, "Cậu mẹ nó làm thật à?"

Nhậm Thanh Lâm nhíu mày, "Nhìn vào giống như tôi đang đùa sao?"

Giản Nhiên hỏi một câu: "Hạn mức là bao nhiêu?"

"Một trăm vạn, một tháng." Nhậm Thanh Lâm nói, "Trong giỏ hàng của học trưởng có bao nhiêu đồ cần mua, không phải không quá đủ chứ?"

Giản Nhiên nhìn thẻ đen trước mặt, hơi hít thở không thông, "Một đôi giày, chín nghìn."(khoảng hơn 30 triệu)

Nhậm Thanh Lâm bật cười, "Học trưởng có thể phá của hơn chút nữa, cách 11/11 còn mấy ngày, rảnh thì lướt shop nhiều lên."

Giản Nhiên hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, nói: "Bỏ đi, tấm thẻ này của cậu vẫn nên tặng cho bạn gái cậu đi, tôi tự mình có tiền."

"Bạn gái?" Nhậm Thanh Lâm nhíu mày, "Bạn gái của tôi?"

"Còn giả vờ với tôi." Giản Nhiên khinh bỉ nói, "Trước mặt tôi thì không cần thiết đâu."

"Học trưởng nghe ai nói vậy?"

"Phòng... Bạn cùng phòng của cậu, hơn nữa trên diễn đàn cũng có viết nữa."

Nhậm Thanh Lâm suy nghĩ, hiểu ra.

"Tôi không có bạn gái," Nhậm Thanh Lâm nói, "Tiểu Phùng và những người khác đều hiểu lầm rồi."

Giản Nhiên kinh ngạc, "Bọn họ không có gì thì hiểu lầm cậu làm cái gì... Tự cậu cũng nói rồi, đang theo đuổi một học tỷ."

Trong mắt Nhậm Thanh Lâm ẩn chứa ý cười mờ nhạt, "Học tỷ, vẫn chưa theo đuổi được. Về phần bọn họ sao lại hiểu lầm..." Y đưa tay về phía Giản Nhiên, giơ mua bàn tay lên trước mặt Giản Nhiên," Có lẽ là bởi vì, nhẫn của tôi vẫn chưa tháo ra."

13:10_2022-12-29