Giản Nhiên quay đầu lại, "Thẩm Tử Kiêu, có người tìm ông."
Trong miệng Thẩm Tử Kiêu nhét cánh gà nhồi cơm, lời cũng nói không rõ, "Ai vậy."
Giản Nhiên nhường chỗ cho nam sinh vào, khoảnh khoắc nam sinh đi vào trong phòng, Thẩm Tử Kiêu ngừng nhai.
"Anh...anh là..."
Nam sinh cười lên giống như hoa vậy, còn đẹp hơn con gái, "Hi."
Cánh gà trong tay Thẩm Tử Kiêu rớt xuống đất.
Giản Nhiên không quá vui, "Ba xếp hàng mua cho con ăn, con lại chà đạp như vậy?"
Thẩm Tử Kiêu không rảnh để ý Giản Nhiên, cậu ta đánh giá nam sinh từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt dần dần cứng lại, cứ như thấy quỷ, suýt chút nữa té từ trên ghế xuống, "Đ đ đ m 一一 Mẹ nó anh là ai!!!"
Mặt ba người Giản Nhiên ngây ngốc, Quý Nguyên Hi nói: "Mấy người rốt cuộc có quen nhau không vậy?"
Thẩm Tử Kiêu: "Không quen!"
Nam sinh: "Quen."
Những người khác: "..."
Nam sinh giơ ra cái túi trong tay, "Tôi tới là để đưa đồ cho cậu. Áo khoác của cậu bỏ quên ở khách sạn, Wechat cùng điện thoại đều liên lạc không được."
Tai của Quý Nguyên Hi dựng đứng lên, "Khách sạn?"
Thẩm Tử Kiêu hoảng sợ nói: "Tôi không cần! Anh anh anh anh mang đi đi!"
"Không cần?" Nam sinh cúi đầu nhìn đồ trong túi, "Cậu chắc chứ, bộ đồ này cậu mặc lên khá đẹp đấy."
"Tôi chắc chắc!" Thẩm Tử Kiêu trốn sau lưng Giản Nhiên, hai tay vịn lên vai Giản Nhiên, chỉ để lộ ra một cái đầu, "Anh vứt đi."
Giản Nhiên nhận ra bộ đồ đó, là bản giới hạn của nhãn hiệu nào đó, Thẩm Tử Kiêu giành mấy tháng mới giành được, sau đó mặc liên tục ba ngày, không ít lần làm dáng trước mặt cậu.
"Đừng để ý cậu ta, hiện tại ở đây của cậu ta có chút vấn đề," Giản Nhiên chỉ chỉ đầu của mình, nói với nam sinh, "Anh đưa đồ cho tôi đi."
Nam sinh giao cái túi cho Giản Nhiên, mỉm cười nói: "Cảm ơn, vậy tôi đi trước đây."
Nam sinh vừa đi, Thẩm Tử Kiêu liền buông Giản Nhiên ra, ngồi bẹt trên ghế, cuộc sống không còn lưu luyến.
Giản Nhiên ghét bỏ nói: "Ông rốt cuộc phát điên gì vậy, thất tình không đến mức đầu óc cũng hỏng luôn chứ."
Hai mắt Thẩm Tử Kiêu mất hồn, hình như hoàn toàn không nghe lọt lời của Giản Nhiên.
Kha Ngôn lo lắng: "Cứ như vậy không được, có cần dẫn cậu ta tới bệnh viện tâm lý xem thử không?"
"Không nghiêm trọng như vậy," Quý Nguyên Hi lạc quan nói, "Tui lúc trước làm loạn chia tay với vợ tui không phải cũng như vậy, qua mấy ngày là ổn rồi. Nói tới, người anh em vừa nãy là ai vậy, lớn lên trông thật đẹp, giống như con gái."
Giản Nhiên thuận miệng nói: "Học trưởng khoa luật."
Thẩm Tử Kiêu trợn to mắt, "Ông...quen biết?"
"Anh ấy mặc đồng phục khoa của khoa luật, bên trên còn viết 2016, có lẽ là học trưởng năm ba."
"Không hổ là Nhiên Nhiên nhà mình, lực quan sát thật nhạy bén." Quý Nguyên Hi cười hì hì nói, thuận tay sờ mặt Giản Nhiên một phen.
Giản Nhiên đánh tay cậu ta ra, mặt không cảm xúc nói: "Ồn ào cứ như ve mùa hè, đừng phiền ông đây."
"Nhiên Nhiên!" Quý Nguyên Hi bỗng nhiên kinh ngạc la lên, nắm lấy cánh cố tay Giản Nhiên, "Cái đeo trên tay ông là nhẫn sao?"
...Chết, cậu quên tháo nhẫn kết hôn ra mất.
"Không," Giản Nhiên bình tĩnh trả lời, "Ông nhìn nhầm rồi."
Quý Nguyên Hi khó mà tin được nói: "Ông tưởng mắt tui mù sao! Tiểu Ngôn Ngôn, ông mau tới xem, trên tay Nhiên Nhiên có phải nhẫn không!"
"Hình như phải..." Kha Ngôn nhìn ánh mắt Giản Nhiên khủng bố như vậy, lập tức đổi lời, "Lại hình như không phải..."
"Mẹ nó ông đeo còn là ngón giữa!" Quý Nguyên Hi kích động tới nói năng lộn xộn, giống như heo con nuôi bao nhiêu năm cuối cùng bị người khác chiếm mất, "Nhiên Nhiên, ông có bạn gái rồi?!"
"Đã nói không phải rồi, đeo cho vui thôi." Giản Nhiên rút tay về, "Tui đi tắm đã."
Quý Nguyên Hi nhìn bóng lưng cậu hét lên: "Vậy ông cũng không thể đeo ngón giữa, sẽ chắn đào hoa đó!"
Thẩm Tử Kiêu lại lần nữa chìm vào trạng thái bế quan, nằm trên giường không động đậy, mãi đến tận lúc giảng viên cố vấn gửi tin nhắn vào trong nhóm, bảo bốn người của mỗi phòng dựa theo tấm ảnh thầy đưa tạo đúng dáng chụp gửi cho thầy.
Phòng Giản Nhiên là ảnh ngu ngốc của bốn người Tây Du Kí, Thẩm Tử Kiêu bị Giản Nhiên lôi dậy đóng vai Trư Bát Giới, vác cây chổi trên vai, Kha Ngôn còn đưa đồ bịt lai lông xù của mình cho cậu ta đeo lên. Quý Nguyên Hi ngại chưa đủ, nói cái gì mà bụng Trư Bát Giới bự, Thẩm Tử Kiêu tốt nhất nên nhét cái gối vào trong áo. Cuối cùng Thẩm Tử Kiêu đang im lặng liền bùng nổ, dùng chổi hung hăng đánh vào chân Quý Nguyên Hi, hai người ở trong phòng ký túc lớn bằng bán tay bắt đầu đánh nhau, cảnh tượng vô cùng thảm thiết, Giản Nhiên suýt nữa bị cây chổi đâm trúng mắt, hầm hầm tức giận, đuổi hai người ra khỏi phòng, tịch thu chìa khoá của bọn họ, để bọn họ ngây người ở bên ngoài bị gió lạnh thổi mười phút mới tha cho bọn họ vào trong.
Trước lúc tắt đèn, Giản Nhiên gửi ảnh bốn người chụp chung cho giảng viên cố vấn, lại thuận tay gửi cho Nhậm Thanh Lâm.
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【Hình ảnh】
.R:【Biển xanh một tiếng cười.jpg】
.R: Anh trai là Tôn Ngộ Không?
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Ngoài Tôn Ngộ Không ra chân ai còn có thể nhấc cao như vậy.
.R: Ừ, cơ thể anh thật mềm dẻo.
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: .
Điểm chú ý của Nhậm Thanh Lâm vẫn kỳ lạ như vậy.
.R: Tại sao lại gửi cho tôi xem.
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cảm thấy thú vị, liền chia sẻ cho cậu thôi.
.R: Trừ tôi ra, còn gửi cho ai?
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Giản viên cố vấn.
.R: Không còn ai khác?
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Ừ.
.R: Anh trai thật ngoan【Xoa đầu】
Giản Nhiên Nhiên Nhiên:【Người màu đen dấu hỏi chấm.jpg】
Tới 11 giờ, trường học đúng giờ tắt đèn, phòng ngủ chìm vào trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng của điện thoại trên bốn cái giường.
.R: Tắt đèn rồi.
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Trường học rác rưởi.
.R: Anh trai muốn ngủ rồi sao?
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Chưa, tôi muốn dùng điện thoại.【Điện thoại dùng thật thích.jpg】
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Game không?
.R: ?
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Overwatch. (Lần trước đều là game Overwatch nha, không phải pubg, tại Giản Nhiên nói game ăn gà nên mình ghi nhầm pubg)
.R: ...Tới đây.
Sau kỳ nghỉ dài trở lại, lại là những ngày không có tâm trí học hành. Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm tuy là ở gần, nhưng hai người tiết học không giống nhau, trường học lại lớn như vậy, trừ khi hẹn nhau nếu không thì rất khó tình cờ gặp phải. Giản Nhiên cùng Nhậm Thanh Lâm trong bảy ngày Quốc Khánh dường như đều dính với nhau, đột ngột tách ra, cậu vẫn hơi không quen.
Lâm Tư Sâm hẹn cậu chơi bóng mấy lần, đều bị cậu lấy đủ loại lý do từ chối. Sân bóng không thể tới, học tập là không có khả năng, Giản Nhiên phần lớn thời gian đều ở trong phòng, chơi game cùng Nhậm Thanh Lâm, thỉnh thoảng còn kéo theo Thẩm Tử Kiêu nửa bế quan chơi chung.
Trong phiên bản 《Overwatch》 gần đây có một tướng đi carry (gánh team) vô cùng mạnh, đánh ngu một chiêu cũng có thể gϊếŧ chết tướng da giòn, Giản Nhiên là một người chơi trợ thủ, bị hại nặng nề, cuối cùng nhịn không nổi nữa, tiêu 60 tệ đổi ID thành "Doomfist lúc nào xoá" (đây là tướng đánh Giản Nhiên).
Bởi vì điểm của bọn họ tăng lên rồi, Nhậm Thanh Lâm muốn cầm một cây sniper carry toàn trận không dễ như lúc trước, dựa trên nguyên tắc "đánh không lại thì gia nhập", y lại cầm Doomfist gánh Giản Nhiên và Thẩm Tử Kiêu tăng 100 điểm.
Sau khi một trận kết thúc, Nhậm Thanh Lâm nhận được MVP, xem lại số liệu, 45% sát thương của phe mình là do y đánh.
Trong kênh nói đội, Thẩm Tử Kiêu cho Nhậm Thanh Lâm một tràng khen ngợi: "Đm, lợi hại nha! Cậu còn nghĩ tới đại học làm gì, dứt khoát trực tiếp đi đánh chuyên nghiệp!"
Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Là các học trưởng bảo vệ tốt."
Thẩm Tử Kiêu: "Cho nên Giản Nhiên đều buff (hồi máu) cho cậu, hèn gì một cái buff tôi cũng ăn không được."
Giản Nhiên không hề lưu tình nói: "Rác rưởi không xứng ăn buff."
Thẩm Tử Kiêu: "Đm vô tình 一一 Ê, có người xin vào đội, là vυ' em ván trước, "Tiểu Ma Tiên" gì đó, chắc là một em gái, cho vào không?"
Hai người còn chưa trả lời, góc trái bên dưới màn hình liền xuất hiện thông báo: Tiểu Ma Tiên đã vào đội.
Giản Nhiên: "..."
Tiểu Ma Tiên: "Chào các anh trai nha, em là Mercy lúc nãy, có thể dẫn theo em cùng leo rank không, ghép đơn đội quá khó rồi~"
Giọng nói của cô gái mềm mại, còn mang theo chút tủi thân, vừa hay có thể an ủi linh hồn bị thương của Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tứ Thiếu: "Dễ thôi, em biết chơi tướng gì."
Tiểu Ma Tiên: "Mọi tướng trợ thủ~"
Doomfist lúc nào xoá: Chúng ta hai người song buff, hỗ trợ tốt cho 【Chơi cùng chuyên nghiệp】(tên game của Nhậm Thanh Lâm), họ Thẩm thì không cần quan tâm.
Thẩm Tứ Thiếu: ...
Tiểu Ma Tiên: Wow, anh trai lúc nãy chơi Doomfist cũng ở đây à! Em sẽ cố gắng ạ!
Xe bốn bánh (chỉ bốn người) khởi hành, Nhậm Thanh Lâm vẫn chơi hay như trước, đội họ thua ít thắng nhiều, tình cảm ngưỡng mộ của cô gái đều sắp từ máy tính tràn ra rồi, mở miệng một tiếng "anh trai" chưa đủ, còn thay thế Giản Nhiên trở thành buff cố định của y. Nhậm Thanh Lâm cho dù chỉ rớt chút máu, Tiểu Ma Tiên đều sẽ lập tức giúp y buff lên lại; những người khác điên cuồng spam "Tôi cần trị liệu" cô đều nhìn không thấy, chỉ có thể xếp hàng đợi Giản Nhiên bơm máu cho từng người một.
Trong đội có người chửi: Phiền nhất là team vợ chồng, trên giường không vui sao, chơi game làm gì.
Tiểu Ma Tiên: Không phải team vợ chồng nha. 0_0
Thẩm Tử Kiêu tắt mic phỉ nhổ: "Sao lại không phải rồi, ông với Nhậm Thanh Lâm là vợ chồng hàng thật giá thật, hợp pháp đấy."
Tiểu Ma Tiên trong kênh đội còn đang hét lớn: "Anh trai, anh trước tiên đừng ra chiêu cuối, tôi đưa tăng cường cho anh!"
Kết quả Nhậm Thanh Lâm còn thật sự đợi tăng cường Tiểu Ma Tiên rồi mới đánh chiêu cuối, lấy một phát pentakill.
Lúc Nhậm Thanh Lâm chơi game không nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng báo vị trí của kẻ địch và kỹ năng của mình. Tiểu Ma Tiên mỗi lần đều sẽ trả lời y, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, nói không phải team vợ chồng, rất ít người tin.
Giản Nhiên không hiểu sao có hơi khó chịu, xụ mặt không nói chuyện.
Chơi mấy ván, Nhậm Thanh Lâm nói mình có chuyện ra ngoài một chuyến, Tiểu Ma Tiên vô cùng không nỡ, nói: "Anh trai thêm bạn đi, lần sau có đội chơi thì mời em."
Thẩm Tử Kiêu chậm rãi nói: "Hôm nay thêm bạn bè, ngày mai thêm Wechat."
Nhậm Thanh Lâm không có trả lời, trực tiếp offline.
Không có tay to, hai người ở rank này ghép đôi chỉ có rớt điểm, Giản Nhiên cũng thoát khỏi game, nhìn thời gian, nói: "Bây giờ cũng hơn chín giờ rồi, Nhậm Thanh Lâm có thể có chuyện gì."
"Khả năng là có tiết học."
"Không đúng, lúc chúng ta năm nhất buổi tối có tiết?"
Quý Nguyên Hi vừa về phòng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, nói: "Vậy thì chắc đi hẹn họ rồi. Hiện tại hẹn em gái ra ngoài dạo trong sân trường, ăn bữa khuya, lúc trở về vừa hay tới giờ cấm cổng, liền có thể thuận lí thành chương mà ra ngoài thuê phòng rồi."
"Đừng nhắc tới hai chữ đó!" Thẩm Tử Kiêu kêu rên nói, "Tui đã ptsd (rối loạn căng thẳng sau sang chấn) với hai chữ đó rồi!"
"Hai chữ nào? "Thuê phòng"?"
"Aaaaa câm miệng!"
Giản Nhiên nhìn toà ký túc xá ở đối diện, không nhịn được nhắn tin cho Nhậm Thanh Lâm.
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cũng sắp tắt đèn rồi, cậu muốn làm gì.
Một tiếng sau, Nhậm Thanh Lâm mới trả lời: Ra ngoài một chuyến.
...Lời này của cậu không phải nói thừa à, ba là muốn biết cậu rốt cuộc đi đâu!
Giản Nhiên gõ một câu, do dự một lúc, lại xoá từng chữ từng chữ đi.
Quản rộng như vậy, giống như mình là gì đó của cậu ta vậy, bỏ đi bỏ đi.
Mấy ngày tiếp theo, vừa tới khoảng chín giờ tối, Nhậm Thanh Lâm liền muốn biến mất một hai tiếng, Giản Nhiên nghẹn một ngụm khí, cứ thế không lên tiếng hỏi nữa.
Cuối tháng mười, trời dần dần trở nên lạnh, Quý Nguyên Hi là người đầu tiên mặc quần thu (quần bó sát mặc bên trong), bị Giản Nhiên chê cười cả buổi tối.
Ăn xong cơm tối, Giản Nhiên đi lấy đồ chuyển phát nhanh. Cuộn len cậu mua cuối cùng cũng giao tới rồi, hàng đi mất mười mấy ngày, chút áy náy trong lòng cậu đã sớm hết rồi, hơn nữa cách sinh nhật Nhậm Thanh Lâm chỉ còn chưa tới nửa tháng, cho dù hạ mình đan khăn quàng cổ cũng không biết kịp không.
... Lại nói người đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài còn không báo lại là không có tư cách nhận khăn choàng do cậu tự tay đan!
Giản Nhiên cầm đồ về phòng, lúc mở cửa bởi vì tĩnh điện nên tay bị điện giật một chút. Trong phòng chỉ có một mình Thẩm Tử Kiêu, Giản Nhiên thuận miệng hỏi một câu: "Kiêu cẩu, khăn choàng của ông còn đan nữa không."
Thẩm Tử Kiêu phun một ngụm nước lên màn hình laptop, nói năng lộn xộn: "Tui đan khăn choàng? Tui đan khăn choàng cho tên kia?! Tui... ha ha..."
Thẩm Tử Kiêu mở tủ quần áo ra, lấy khăn choàng đan được một nửa ra, "Cái kéo của ông đây đâu?"
Giản Nhiên: "Bình tĩnh một chút, ông đã đan hơn nửa tháng rồi, cắt đi tiếc biết bao."
Thẩm Tử Kiêu suy nghĩ, "Ông nói có lý, tui muốn xem khăn choàng thành lụa trắng, mẹ nó tui siết chết tên kia!"
23:08_2022-12-24