Tôi Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Thế Thân Của Nhị Gia

Chương 7

Lúc này mặt Thư Dịch Khinh tái mét, rõ ràng cậu ta đã được nghe những người bạn kể về chuyện của Lê Phi Phàm.

Mà thân là đội trợ giúp của vai chính, mấy người bạn đầy tinh thần chính nghĩa này không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Anh là Lê Phi Phàm đúng không?” Một nam sinh trong nhóm nhìn tư thế của Lê Phi Phàm và Cao Thăng bèn mở miệng gây sự: “Người đã không đứng đắn thì ngay cả hành vi cử chỉ cũng lẳиɠ ɭơ, không nhìn xem đây là đâu mà ai cũng dám đi dụ dỗ.”

Lê Phi Phàm giả vờ ngây thơ nhìn thoáng qua Cao Thăng, vừa lúc phát hiện mặt anh ta cũng đang có xu hướng đen lại.

Lê Phi Phàm đoán chắc hẳn anh ta không muốn bị người khác hiểu lầm có quan hệ với mình.

Anh đưa tay nhấc cằm Cao Thăng lên rồi khẽ thổi một hơi thật nhẹ sượt qua mặt đối phương, sau đó nhướng mày nhìn phía đối diện: “Em trai, ý của em là như vậy sao?”

Anh vừa mới uống rượu, làn da trắng nõn bị ánh đèn rọi xuống hiện lên màu phớt hồng.

Lúc này từ khóe mắt đến đuôi mày đang nhếch lên của anh đều tràn đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Mấy người đối diện rõ ràng chưa bao giờ đυ.ng phải hành vi không biết xấu hổ như vậy.

Ai nấy đều bị nghẹn lại, sắc mặt biến đổi mấy lần.

Cuối cùng tất cả đều hóa thành một câu: “Không biết xấu hổ!”

Lê Phi Phàm: “Wow, bình thường mấy người chửi như vậy sao, thật đàn bà quá đi.”

Mấy người đối diện: “…”

Đêm nay Cao Thăng bị Lê Phi Phàm kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chỉ một hai lần.

Anh ta thật sự rất muốn hỏi người này dựa vào đâu mà dám làm như vậy.

Ai cho anh cái dũng khí đó?

Nhưng không hiểu sao khi thấy nụ cười nhếch mép của người bên cạnh, anh ta lại không có suy nghĩ đẩy người ra.

Vì thế Cao Thăng dứt khoát hóa thân thành một trợ lý chuyên nghiệp im lặng là vàng.

Tuy không hiểu sao người này cứ thích làm mọi chuyện phức tạp hơn nhưng anh ta cũng biết hành vi mới nãy không thật sự nhằm vào mình, anh ta làm trợ lý cũng không đến mức phải so đo cái này.

"A Vĩ." Thư Dịch Khinh lập tức đi lên kéo cánh tay nam sinh lại, cậu ta nhíu mày: "Đừng nói nữa."

Lê Phi Phàm còn chưa phản bác lại tên A Vĩ tùy tiện kia, một người khác đã vào cuộc.

"Dịch Khinh cậu đừng cản, A Vĩ nói đâu có sai."

"Vốn dĩ chính là như vậy, bây giờ chuyện này trong giới ai chẳng biết, bản thân quyến rũ Hoắc Nhị gia thế nào thì tự anh ta biết."

"Ai cũng biết anh ta là dạng người gì, loại người này nhìn nhiều một chút cũng bẩn mắt."

"Không chừng đã cặp kè với mấy người đàn ông rồi...A!"

Lê Phi Phàm phủi đi mảnh vỡ từ ly thủy tinh trên đầu nam sinh, làm lơ tiếng hét chói tai của nữ sinh bên cạnh, ánh mắt ngây ra như phỗng của vài người và cả sự chú ý đổ dồn về phía này. Anh tùy tiện ném chiếc ly vỡ chỉ còn mỗi chân vào khay của người phục vụ bên cạnh khiến nó phát ra một tiếng vang nho nhỏ.

Xong xuôi, anh ung dung lau vết rượu dính trên tay lên vai của nam sinh vừa bị đập.

Ngón tay thon dài sạch sẽ cực kỳ đẹp mắt, Lê Phi Phàm lau xong bèn thản nhiên liếc nhìn đầu của người nào đó rồi nói: "Không bị chảy máu à, xem ra tôi căn lực rất chuẩn."

Thư Dịch Khinh là người đầu tiên phản ứng lại.

"Anh làm gì thế?" Cậu ta cau mày bước đến: "Sao anh có thể tùy tiện đánh người như vậy?"

Động tĩnh này thu hút sự chú ý của không ít người.

"Anh ta điên à?"

"Đây là ai thế?"

"Trời ạ, đây hình như là người được Hoắc Nhị gia bao dưỡng ấy."

"Hả? Tính tình hung dữ như vậy sao? Chẳng trách có người đồn anh ta không biết kiềm chế, trong thời gian ngắn đã đắc tội không ít người."

"Loại người này có muốn mượn danh của ngài ấy chắc chắn cũng không được bao lâu, nhà họ Hoắc sao có thể chịu đựng được loại tính nết này?"