Hiển nhiên anh ta đã tiếp xúc nhiều lần với Thư Dịch Khinh nên mới biết tất cả sở thích của cậu ta cũng như cách đối đáp sao cho phù hợp nhất.
Ngôn ngữ cử chỉ cực kỳ thỏa đáng.
Trong một giây Lê Phi Phàm đã nhìn thấu ý đồ của Cao Thăng, thật ra anh ta đang muốn trấn an Thư Dịch Khinh, hoặc ít nhất là đưa cậu ta rời khỏi nơi công cộng này trước.
Nhưng Lê Phi Phàm biết hôm nay anh ta đã tính sai. Dựa theo cốt truyện, phần trước đang nói tới chuyện Hoắc Uẩn Khải vừa đưa Thư Dịch Khinh ra nước ngoài xong đã bao dưỡng chim hoàng yến, chính điều này đã gây ra hiểu lầm lớn giữa hai vai chính.
Mà bữa tiệc ngày hôm nay chắc chắn sẽ không tránh khỏi một phen náo loạn.
Nếu Cao Thăng chỉ dùng hai ba câu đã lừa cậu ta đi dễ như trở bàn tay thì tình tiết tiếp theo phát triển kiểu gì được?
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ nơi cách đó không xa.
“Dịch Khinh?”
Tổng cộng có bốn người bước tới, ba nam một nữ.
Nhìn bọn họ có vẻ rất quen thuộc với Thư Dịch Khinh, vừa tới đã thân thiện hỏi: “Không phải cậu ở nước ngoài à? Sao lại ở đây.”
Thoạt nhìn Thư Dịch Khinh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cậu ta nhanh chóng tới bắt chuyện.
Cao Thăng thấy có lẽ cậu ta nhất thời chưa rời đi được bèn bắt đầu nhìn đồng hồ liên tục.
Lê Phi Phàm tùy ý gác tay trái lên vai Cao Thăng, mặc kệ thân thể bỗng cứng đờ trong nháy mắt của anh ta, một tay khác nâng ly rượu vang đỏ lên chậm rãi uống hết.
Anh cao xấp xỉ Cao Thăng, tư thế lấy người khác làm giá uống rượu thoạt nhìn rất thảnh thơi nhàn nhã.
Cao Thăng thấy khó hiểu, nhưng có lẽ do động tác của Lê Phi Phàm quá mức tự nhiên nên anh ta cũng không đẩy người ra ngay.
Thậm chí khi nhìn hầu kết nhấp nhô theo động tác uống của Lê Phi Phàm, anh ta còn nhíu mày nhắc nhở: “Bữa tiệc chính thức còn một tiếng nữa mới bắt đầu, đừng uống nhiều quá rồi lại say mất.” Rốt cuộc vụ ầm ĩ lần trước với Trần tổng đã biến thành một trò cười. Thân là trợ lý, anh ta có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ thanh danh cho sếp của mình, loại chuyện đó xảy ra một lần là quá đủ.
Lê Phi Phàm uống hết rượu trong ly.
Anh vỗ vỗ bả vai Cao Thăng rồi nói: “Anh không hiểu đâu, bây giờ anh có lo lắng cũng vô ích thôi. Để tôi nói cho mà nghe, khi sắp có kịch hay diễn ra thì uống chút rượu rồi thả lỏng là nhất.”
Cao Thăng lạnh mặt, anh ta đang định nói cậu không phải nhân vật chính trong vở kịch đó là tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi, chẳng phải cuối cùng anh ta luôn là người thu dọn tàn cuộc đấy sao.
Kết quả đột nhiên đã có người xuất hiện trước mặt.
Là mấy người bạn của Thư Dịch Khinh.
Lê Phi Phàm còn đang gác khuỷu tay trên vai Cao Thăng, anh cẩn thận nhớ lại từng chi tiết cụ thể trong phân đoạn này.
Không sai, buổi tối hôm nay chính là một trong những cảnh tượng đầu tiên trong chuỗi ngày mất mặt của nguyên thân.
Tác giả muốn đẩy mâu thuẫn giữa các vai chính lêи đỉиɦ điểm nên đã xây dựng thêm mấy người bạn của Thư Dịch Khinh, bọn họ có tác dụng quan trọng là đứng về phía vai chính để bênh vực lẽ phải.
Chưa cần Thư Dịch Khinh đi tìm Hoắc Uẩn Khải, chỉ cần một giây là bọn họ đã có thể chỉ ra Lê Phi Phàm chính là con hồ ly tinh kia.
Sự xuất hiện của bọn họ vừa làm những mâu thuẫn giữa vai chính gay gắt thêm lại vừa có thể vả mặt vật hi sinh.
Vật hi sinh Lê Phi Phàm day day trán: Đau đầu.
Nghĩ tới chuyện sau này còn phải trải qua nhiều cốt truyện rác rưởi tương tự, Lê Phi Phàm đột nhiên cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ cả thế giới.