Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn

Chương 25

"Tuyệt đối không được!" Nghe nói như thế, trong lòng Ly Vọng chấn động nheo mắt lại, giọng nói tăng thêm âm lượng nhưng mà sợ dọa đến nàng nên nhỏ lại: "Sao sư phụ có thể gϊếŧ con...”

"Sư phụ không thể gϊếŧ con, con là một tay ta nuôi lớn, Vãn Vãn..." Từ trước đến nay đều nghiêm chỉnh kiềm chế, Tiên quân lạnh lùng bình tĩnh lúc này vậy mà hơi bối rối và thất thố.

Hắn nhẹ nhàng đỡ bả vai nàng, bởi vì quá kiềm chế cảm xúc, giọng nói của hắn run rẩy: "Con là đồ đệ duy nhất của sư phụ, sau này sư phụ cũng sẽ không thu nhận đồ đệ khác, đó chỉ là mơ, Vãn Vãn.”

Ly Vọng trấn an thiếu nữ tỉnh lại từ cơn ác mộng, miệng lại dường như đang lẩm bẩm lầu bầu, thấp giọng lặp lại:"Đó chỉ là mơ, sao sư phụ có thể gϊếŧ con, con là đồ đệ duy nhất của ta, sư phụ không thể gϊếŧ con, sư phụ chỉ muốn cưng chiều con, sư phụ tuyệt đối sẽ không gϊếŧ con ...”

"Thật vậy sao?" Lâm Vãn mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn sư phụ của nàng, hỏi câu này.

Lúc này khoé mắt của thiếu nữ còn phiếm trước mắt trong suốt, Ly Vọng đau lòng sờ mặt của nàng, giọng nói khàn đến mức giống như sắp chảy máu: "Đương nhiên là thật rồi Vãn Vãn.”

"Nhưng mà…" Lâm Vãn gạt tay sư phụ của nàng ra, nàng chui ra khỏi l*иg ngực hắn, cơ thể lẻ loi nhẹ nhàng đứng lên.

Thiếu nữ bước đôi chân trắng như tuyết giẫm lên chiếc chăn mây trên giường, tiếng kêu từ chiếc chuông bạc trên cổ tay nàng và tiếng cười ngọt ngào vang vọng trong huyệt động.

Lâm Vãn nhón chân nghịch ngợm bước hai bước trên giường, sau đó hai chân của nàng giẫm lên chân của nam nhân, lại xấu xa bước về phía trước .

Đột nhiên, mắt phượng của nam nhân trở nên đỏ thẫm, kìm nén tiếng thở dốc trong cổ họng.

Ánh mắt của hắn dại đi, đôi mắt nhìn về đôi chân gầy yếu trắng nõn của thiếu nữ, nhưng mà khi hắn muốn giáo dục nàng, thiếu nữ đã thu về.

"Nhưng mà sư phụ vừa mới chạy đó." Nàng ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm cổ hắn, cười khanh khách nói: "Xiềng xích kia... Bị sư phụ cởi ra...”

Ly Vọng nghẹn họng, vẫn còn thở dốc, không thể trả lời nàng, chỉ có thể im lặng.

Hắn không có thói quen nói dối.

Đúng là hắn vừa mới rời đi, không thể phủ nhận.

"Không phải sao?" Cô gái mở to đôi mắt trong veo như nước, giọng nói dễ nghe khiến xương cốt người nghe mềm nhũn: "Trước khi Vãn Vãn ngủ đã nói rõ với sư phụ rồi, Vãn Vãn nói là sư phụ không thể trốn, không thể rời khỏi đây.”

"Nếu không..." Tiếng xích sắt lạnh như băng va chạm nhau vang lên trong hang động ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Lâm Vãn biến ra một bộ xích sắt màu đen trong tay, khuôn mặt hoa đào nở nụ cười rạng rỡ.

"Ta sẽ tức giận.”

Dứt lời, một tay của Lâm Vãn lại sờ vào vạt áo của sư phụ nàng.

Nàng khó hiểu nghĩ, lúc nào sư phụ cũng ăn mặc quần áo chỉnh tề như vậy, cẩn thận tỉ mỉ.

Hơi chướng mắt.

Nàng vẫn thích hắn khi không mặc quần áo hơn.

Vì thế, khi nàng chạm đến xương quai xanh của sư phụ nàng, hơi dùng sức muốn kéo quần áo của sư phụ nàng xuống, mu bàn tay lại truyền đến cảm giác lạnh như băng.

Ly Vọng ngăn cản nàng, nắm lấy cái tay đang làm loạn trên vạt áo của hắn, thở dài một tiếng.

Nhưng mà khi hắn vừa muốn mở miệng răn dạy giáo dục, bên tai lại truyền đến tiếng khóc huhu đáng thương của nàng: "Sư phụ, người không đau lòng cho Vãn Vãn sao?”

"Sư phụ, người muốn trừng phạt Vãn Vãn, ra tay với Vãn Vãn sao?”

Ly Vọng dừng lại, tay giữ nàng khẽ run, hơi buông ra: "Sao vi sư lại như thế được, vi sư không nỡ.”

"Vậy sao...”

Lâm Vãn khóc hu hu nức nở hai tiếng, tay kia thì lại nhanh chóng thi triển pháp thuật, hô một tiếng, xích sắt lạnh như băng khóa tay của Ly Vọng lại.

Cô gái lại cười lên, hai má ửng hồng còn hơn cả mùa xuân, nàng kết ấn thi pháp, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện một chùm ánh sáng trắng.

Nàng vẫn dựa vào trong ngực nam nhân không muốn rời đi, bàn tay tụ pháp lực lại không chút do dự đóng đinh vào linh cốt của nam nhân.

Giam cầm của đinh Tỏa Hồn lại sâu hơn ba tầng, bây giờ đã tới tầng thứ tư rồi, mấy linh căn chưa lành của Ly Vọng muốn vỡ vụn, phụt một tiếng, hắn phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất.

Lực giam của đinh Tỏa Hồn chia làm mười tầng, tăng dần theo thứ tự từ thấp đến cao.

Lúc trước tu vi của Lâm Vãn chỉ là Trúc Cơ, chỉ có thể giam cầm ở tầng thứ nhất.

Mà giam cầm tầng thứ tư, cần phải từ Kim Đan kỳ trở lên.

Bây giờ...

Sắc mặt Ly Vọng trắng bệch, hắn lau vết máu bên môi, không còn sức hỏi: "Vãn Vãn, sao ngươi có thể dùng giam cầm tầng thứ tư.”

"Ta tiến giai Kim Đan rồi." Nàng ngắm nghía xích sắt màu đen trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu rất là đau khổ tiếc nuối: "Nhưng mà... Vãn Vãn chưa kịp nói tin tức tốt này cho sư phụ thì sư phụ đã chạy.”

Nghe thấy lời này, Ly Vọng kinh ngạc, kêu một tiếng không rõ trong cổ họng, máu tươi lại chảy ra khóe môi, đỏ tươi khiến cho người ta sợ hãi.

"Sao mà con tiến giai được?" Hắn lại hỏi, trong giọng nói lộ ra một ít cảm xúc khác thường.

Nghe sư phụ của nàng hỏi, ánh mắt Lâm Vãn hơi sáng, trong trẻo gợn sóng, giống như bầu trời đêm đầy sao, cực kỳ ngây thơ: "Vãn Vãn cũng không biết nữa, ta gϊếŧ đám sư huynh, sau đó thì tiến giai.”

Giọng nói thanh thúy của thiếu nữ vang vọng trong hang động hồi lâu.

Sau đó, khi âm cuối biến mất, l*иg ngực Ly Vọng phập phồng, rồi phun ra một ngụm máu tươi.