Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn

Chương 24

Nàng hỏi sư phụ của nàng, kính trọng gọi hắn là "người", hỏi hắn vì sao muốn chạy trốn.

Môi Ly Vọng mấp máy, đôi bàn tay thon dài trắng nõn đang buông thõng khẽ run.

Thật ra hắn không muốn chạy.

Sau khi giải quyết xong mọi thứ, hắn trở về hang động nhốt hắn.

Cũng trở về bên cạnh cô nương nhốt hắn, bên cạnh tiểu đồ đệ của hắn.

Hắn vốn có thể rời đi, răn dạy nàng, trừng phạt nàng, giáo dục nàng, khiến cho nàng nhận thức được lỗi của mình để không dám tái phạm.

Đồ đệ nhốt sư phụ, cực kỳ hoang đường, đại nghịch bất đạo.

Nhưng mà hắn lại nguyện ý dung túng nàng.

Trong mắt hắn, chỉ là nàng hơi xấu xa.

Nàng là đứa trẻ tốt.

Trước kia Ly Vọng nghĩ như thế, sau khi bị nàng nhốt rồi xuyên đinh qua linh cốt, hắn vẫn nghĩ vậy.

"Vãn Vãn, sư phụ không chạy." Hắn nói như thế, giọng khàn khàn như bị mắc nghẹn lưỡi dao: "Sư phụ cũng sẽ không rời khỏi Vãn Vãn, sẽ không.”

"Sư phụ, ta vừa gặp ác mộng.”

Vừa tỉnh giấc khỏi ác mộng, vẻ mặt cô nương mê man lại đau khổ, nước mắt long lanh dưới hàng mi dài của nàng, mái tóc đen buông xõa ngang hông... Càng làm nổi bật lên gương mặt trắng lớn cỡ bàn tay, khiến cho người ta đau lòng.

Mắt Ly Vọng hơi tối.

"Vãn Vãn." Hắn theo bản năng gọi một tiếng, nhấc chân bước về phía trước, những tia nắng cuối cùng bên ngoài hang động cũng từ từ biến mất trên vai.

Hắn bước vào trong bóng tối vô tận, ở đó có một thiếu nữ vẻ mặt đau khổ đang ngồi khóc.

Nàng mảnh mai thuần khiết, ngây thơ hồn nhiên, bây giờ nàng bị cơn ác mộng dọa khóc như mưa hoa lê, khiến người ta thấy đau lòng.

Hắn không thể thấy nàng như vậy.

Hắn muốn dỗ nàng, muốn che chở.

Mặc dù không lâu trước đó, hắn còn bị nàng khóa cổ tay lại nhốt ở trong này.

Trong hang động chỉ có mấy đèn ngọc lưu ly nhỏ, ánh sáng rất mờ, Tiên quân áo trắng thánh khiết rơi vào trong bóng râm, bị bóng tối cắn nuốt.

Nam nhân đi qua, nâng mặt nàng lên lau nước mắt thay nàng, giống như dỗ đứa trẻ: "Vãn Vãn đừng sợ, chỉ là mơ mà thôi.”

"Thật sự chỉ là mơ sao..." Lâm Vãn khóc nức nở, vuốt ve l*иg ngực sư phụ của nàng, sau khi dụi mắt thì cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ nam nhân.

Quần áo của thiếu nữ tuột xuống bờ vai, chỗ chói mắt trắng như tuyết dưới xương quai xanh của nàng phập phồng liên tục theo hô hấp của nàng.

Trong bóng tối u ám, đây là sự tồn tại không thể không quan tâm.

Đôi mắt tối đen của Ly Vọng dường như bị nhuộm đỏ, nhưng chớp mắt lại trong sạch, như sương như tuyết, không nhiễm một tia tìиɧ ɖu͙©.

Hắn nâng tay khép lại quần áo bị tuột xuống bờ vai của nàng, lấy danh nghĩa và thái độ là sư phụ, mặc thay nàng, rất nghiêm chỉnh kín đáo, che đi vùng tuyết trắng trước ngực.

Mặc dù nam nhân xinh đẹp tuyệt trần, mắt phượng lạnh nhạt lộ ra phong tình mê người như có như không, nhưng hắn cấm dục cao quý, cả quá trình mặc quần áo đều nghiêm túc đoan trang, quy củ đứng đắn, không có cử chỉ nào vượt qua quan hệ thầy trò.

Nhưng mà khi đầu ngón tay hắn chạm vào da thịt của thiếu nữ, rõ ràng da thịt của nàng nhẵn nhụi ấm áp, lại khiến hô hấp của hắn cháy bỏng hỗn loạn.

Khi giọng nói sắp tràn ra, hắn cắn môi, cánh môi đỏ tươi như chảy máu.

Vì sao lại như thế, Ly Vọng nghĩ...

"Ta mơ thấy bọn họ muốn gϊếŧ ta.”

Thiếu nữ trong lòng đột nhiên nói, cắt ngang suy nghĩ của Ly Vọng.

Lâm Vãn không muốn rời xa, kề sát vào trong l*иg ngực hắn, cảm thấy mặt nóng bừng nên đang ngẩng đầu.

Không biết vì sao, nàng hơi nở nụ cười, răng trắng như tuyết, đôi môi đỏ bừng, đôi mắt như một dòng suối trong, trong suốt thấy đáy, dường như chiếu sáng cho hang động tối tăm này.

Ly Vọng dao động vì tiếng cười của thiếu nữ, hàng mi dài chớp chớp khẽ giấu đi vẻ trìu mến thương tiếc trong đôi mắt đen.

Tình yêu của sư phụ đối với đồ đệ.

Muốn nâng trong lòng bàn tay để yêu thương.

Trong chớp mắt, trong hang động yên tĩnh một cách kỳ lạ, ánh sáng dường như càng tối hơn, tiểu cô nương còn đang cười, đôi mắt cong như ánh trăng, hai má mềm mại.

"Vãn Vãn..." Đầu óc Ly Vọng hơi choáng váng, tinh thần mơ hồ, hắn vẫn chưa nghe rõ lời thiếu nữ vừa nói.

Trong ánh sáng tối tăm, cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo của thiếu nữ ôm lấy cổ hắn, hương thơm trên người quấn quanh chóp mũi hắn, thấm vào làn da, mạch máu, hắn hơi nhíu mày, đôi mắt mờ hơi nước, thiếu nữ trước mặt càng ngày càng mơ hồ, chỉ có thể thấy rõ đôi môi đầy đặn đỏ mọng.

Ngay sau đó, tay của nam nhân không nhịn được, muốn sờ môi của nàng.

Môi của nàng rất mềm.

"Ta mơ thấy sư phụ chạy mất, rời khỏi ta.”

Lâm Vãn lại nói, trong giọng nói dường như có một nỗi đau nào đó, nếu như nghe kỹ, lại có phấn khích khó hiểu khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Ly Vọng bị giọng nói của tiểu đồ đệ làm bừng tỉnh, tay tính chạm đến môi nàng dừng giữa không trung.

"Sau đó, sư phụ cũng gϊếŧ Vãn Vãn... Đâm một kiếm xuyên qua ngực Vãn Vãn, rất đau.”

Nàng làm nũng nói đau, giọng nói lại hơi nức nở, bả vai tinh tế đang run rẩy, cực kỳ giống thú con khóc lóc vì bị vứt bỏ: "Sư phụ, ta rất sợ, mọi người trong tông môn đều muốn gϊếŧ ta.”