Trọng Sinh: Ảnh Hậu Trở Về

Chương 10: Đệ nhất nữ hoàng máy móc

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt trang điểm đậm của Từ Phù Khuynh là khiến bọn họ muốn ói.

Trang điểm xấu như vậy, gương mặt thật chắc chắn xấu đến mức người khác cũng không dám nhìn, cũng không biết cô ta lấy dũng khí ở đâu ra để theo đuổi Úc Diệu.

Đừng nói ở Lâm Thành, ngay cả những tiểu thư nổi tiếng ở Tứ Cửu thành cũng đều do Úc Diệu lựa chọn.

So về gia thế Tư Phù Khuynh không có gia thế, so nhan sắc cũng không có nhan sắc, chỉ có da mặt là dày nhất.

“Thật đáng tiếc, ông cụ Tả không còn nữa.” Thiếu niên thở dài: “Những ngày tháng tươi đẹp của Tư Phù Khuynh cũng sắp kết thúc.”

Một người khác nói xen vào: “Nói mới nhớ, Tả Huyền Ngọc nhà họ Tả thật sự rất lợi hại. Cô ấy mới 24 tuổi đã trở thành phó chủ tịch tập đoàn Tả Thị. Cả hai đều lớn lên ở nhà họ Tả, sao lại khác nhau một trời một vực như vậy chứ?”

“Tôi từng cảm thấy Tả Huyền Ngọc xinh đẹp, nhưng so với cô gái vừa rồi thì không tính là gì.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không phải hôm nay không có sức lực, nhất nhất định tôi đã đi đến bắt chuyện rồi.”

Nghe vậy, cuối cùng Úc Diệu cũng nhấc mí mắt lên, không chút để ý nhìn về phía bọn họ chỉ, nhưng chỉ thấy một bóng lưng của cô gái.

Vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng tắp.

Cô gái đi về phía trước, giống như một con hồ ly nhỏ đang tìm kiếm thức ăn.

Ánh mắt Úc Diệu hơi híp lại, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tại sao bóng dáng này lại có chút quen thuộc?

“À, đúng rồi, A Diệu, mấy ngày nay Tư Phù Khuynh có tới tìm cậu không?” Vị thiếu gia nào đó nói đùa: “Tôi nghe nói cô ta tiến vào giới giải trí là vì cậu. Cậu thật sự không muốn thử qua lại với cô ta sao?”

Cuối cùng Úc Diệu cũng lên tiếng: “Cô ta cũng xứng?”

“Được, không nhắc đến cô ta nữa, A Diệu, có phải cậu định trở về Tứ Cửu thành không? Khi nào thì trở về?” Vị thiếu gia kia lại hỏi: “Lúc trước cậu nói chú của cậu, ngài ấy…”

Vẻ mặt Úc Diệu hơi thay đổi, có chút buồn bực kéo cà vạt: “Tuỳ tình hình, mọi chuyện cũng đã qua rồi, đừng làm phiền tôi.”

Vẻ mặt lạnh lùng, anh ta rời đi mà không quay đầu lại, để lại một vài vị thiếu gia nhìn nhau.

Đám người thiếu gia đó cũng không đuổi theo, cũng không dám hỏi.

Họ không biết chuyện ở Tứ Cửu thành, cũng không có tư cách để biết.

Có thể được đi theo Úc Diệu đã là may mắn lắm rồi, làm sao dám hỏi chuyện nhà anh ta.

****

Bên này, Tư Phù Khuynh trở về nhà, cô đặt thớt lên trên bàn bếp và chặt một cân sườn heo cho mình.

Sau khi cho tất cả nguyên liệu vào nồi, cô vô cùng hài lòng: “May mà không sao, cô cứ tưởng phải tệ…”

Câu cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, một tiếng “đùng” vang lên.

Tư Phù Khuynh kịp thời nhảy ra chỗ khác, nắm lấy cánh cửa phòng bếp rồi ngó vào nhìn bếp gas.

Tin xấu là nồi không chịu được nên nổ.

Tin tốt là lần này nó không nổ chết cô.

Trước đó là đại sư huynh phụ trách nấu cơm, mà cô là người đứng thứ chín trong sư môn nên bị bọn họ nuôi thành một phế vật không có chút kỹ năng nấu nướng nào.

Ngay cả khi cô muốn nấu một bữa ăn đều sẽ bị đám sư huynh sư tỷ của mình đuổi ra ngoài, họ sợ cô sẽ nấu ra thứ gì đó.

Cô có hung dữ như vậy không?

Được rồi, vẫn có một chút.

Rốt cuộc, cũng là cô tự đem mình nổ chết.

Tư Phù Khuynh thở dài, sau khi dọn dẹp, mang vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nấu một bát mì tôm.

Cô đã bỏ ra năm mươi tệ để mua một miếng sườn, cứ thế vậy lên thiên đàng, đến nồi cũng không còn.

Sau khi ăn được đũa mì, trong một giây Tư Phù Khuynh giống như được sống lại.

Cô mở laptop lên, tìm vào một trang web.

Chiếc máy này được mua cách đây vài năm, hiệu suất kém, ưu điểm duy nhất là cô đã mua nó bằng tiền của chính mình.

Tuy nhiên, thời điểm cô nhấn phím Enter, máy tính ngay lập tức tối đen.

Mười mấy giây sau, máy chủ thông báo khởi động lại thất bại, màn hình hoàn toàn đen xì.

Tư Phù Khuynh: “…”

Có thể, ngay cả ông trời cũng muốn chống lại cô.

Cô đặt bát mì ăn liền xuống, vẻ mặt vô cảm mở nắp sau của máy tính, lại lấy từ đâu ra một chiếc tua vít.

Vừa sửa máy tính, vừa lầm bầm: “Tôi là thợ sửa chữa, từ trước đến nay tôi không vội, cho đến khi máy tính của tôi bị nổ thì tôi mới bắt đầu sửa chữa.”

Vài phút sau, máy tính được bật lại, tốc độ chạy còn nhanh hơn gấp mười mấy lần.

Tư Phù Khuynh vỗ tay: “Xong xuôi.”

Nếu không kiếm được tiền thì cô đi làm thợ sửa trên cầu vượt cũng không phải là không được.

Giao diện chuyển động, bốn chữ xuất hiện ở giữa trung tâm màn hình máy tính.

Đại Hạ Tiêu Cục.

Giống như nhà họ Mặc ở Trung Châu, Đại Hạ tiêu cục cũng là một thế lực đã tồn tại hàng nghìn năm, có hệ thống vệ sĩ hùng hậu nhất Đế quốc Đại Hạ, độ nổi tiếng ở quốc tế cũng rất cao.

Trước đó cô rảnh đến mức nhàm chán muốn kiếm thêm chút tiền nên đã nhận một số nhiệm vụ làm vệ sĩ.

Tư Phù Khuynh liếc nhìn trang chủ, khu vực có nguy cơ cao cần bảo vệ, những minh tinh và nghệ sĩ nổi tiếng cần tìm người bảo vệ và các loại nhiệm vụ khác.

Thậm chí cô không nghĩ đến việc đăng nhập vào tài khoản cũ mà nhanh chóng đăng ký một tài khoản mới, bắt đầu xem xét nhiệm vụ.

Nhưng đáng tiếc chính là cấp độ của cô không đủ, hoặc là địa điểm thực hiện nhiệm vụ cách Lâm Thành quá xa.

Bây giờ cô là một người nghèo đến mức ngay cả một vé tàu cũng không mua nổi.

Tư Phù Khuynh kiên nhẫn xem, cuối cùng cô thấy một nhiệm vụ vừa mới đăng.

Cô vuốt cằm: “Lương một ngày mười vạn, tổng cộng ba ngày, điểm đến là Nhạn Thành, bao ăn bao ở, cũng không tệ.”

Nhạn Thành ở ngay bên cạnh Lâm Thành, có núi có sông che chở, phong tục rất đơn giản.

Nếu trước đây có ai thuê cô với giá thấp như vậy, cô nhất định sẽ treo người đó lên cao hết mức có thể.

Nhưng hôm nay thì khác, cô co được dãn được, làm lại từ đầu mà thôi, chết cũng chết rồi, sợ gì chứ.

Tư Phù Khuynh nhấn xác nhận, sau khi nhập chứng minh thư của mình, cô đã nhận được địa điểm và số thứ tự phỏng vấn.

Sau khi rời khỏi trang web chính thức của Đại Hạ tiêu cục, cô nghĩ một chút lại nhập hai chữ “Thần Dụ’’ vào thanh tìm kiếm.

Đây là một trong những trò chơi mà cô đã chơi trước đây.

Rất nhanh trên màn hình đã hiện ra một trang mới, video quảng cáo tự động phát, phong cách vô cùng tinh xảo, có thể so sánh với phim bom tấn.

Tư Phù Khuynh nhướng mày: “Chậc, cái trò chơi chó má này cũng sống lâu phết.’’

Sau khi thuận tay tải phần mềm trò chuyện của trò chơi, Tư Phù Khuynh chậm rãi đăng nhập vào tài khoản trò chơi.

Vừa mới online, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì xuất hiện vô số chấm đỏ nhấp nháy, một số hộp thoại trực tiếp nhảy ra.

“Đại ca?”

“Mẹ kiếp, đại ca, biến mất gần bốn năm cuối cùng cũng trở lại.”

“Đại ca, mau mau, tháng sau sẽ ra mắt một phó bản mới, mang em đi đồ sát đi, không được mang theo người khác!”

Tư Phù Khuynh: “…’’

Trò chơi chó má này còn tồn tại thì cũng thôi đi, tại sao đám chó này cũng tồn tại theo!

Cô quả quyết rời khỏi trò chơi, trực tiếp leo lên giường đi ngủ.

***

Hôm sau.

Tư Phù Khuynh bị chuông báo thức đánh thức.

Cô nằm trên giường với mái tóc rối, xoa xoa mặt, tuỳ tiện vệ sinh qua loa rồi đi ra ngoài.

Bởi vì nghèo, gần đây cũng không có xe buýt nên cô chọn đi xe đạp công cộng.

Sau hai lăm phút, cuối cùng cũng đến nơi.

Tư Phù Khuynh xoa mông, thở dài: “Không thoải mái bằng lái máy bay chiến đấu.’’

Cô ngẩng đầu nhìn phía trước.

Đây là một biệt thự riêng có sân vườn, một biệt thự như vậy ở Lâm Thành có giá ít nhất là 500 triệu.

Cho dù không phải đại gia tộc giàu có như nhà họ Tả nhưng cũng không kém hơn chút nào.

Tư Phù Khuynh ăn nuốt miếng bánh bao cuối cùng, một lần nữa đeo khẩu trang lên, bước về phía trước.

Có người ở cửa chịu trách nhiệm ghi số, cô đưa số thứ tự của mình cho người đo.

“Ừ, số ba mươi…từ từ.’’ Người nọ nghe được giọng nói của cô liền ngẩng đầu lên, cau mày.

Ngành sản xuất ra vệ sĩ toàn là một đám đàn ông cao lớn, một cô gái nhỏ như này tới đây để làm gì?

____

Tư Phù Khuynh: Chỉ tùy tiện ra tay cũng có thể đánh ba người tàn phế qwq.