Trọng Sinh: Ảnh Hậu Trở Về

Chương 9: Úc Tịnh Hành, Tự Thời Diễn

Giọng nói nghe rất hay, ngay cả ngữ điệu cũng gãi đúng chỗ ngứa.

Bên tai giống như có một trận mưa mát mẻ rơi xuống, cơ thể Tư Phù Khuynh lập tức căng thẳng.

Hai chân cô vẫn chưa hồi phục, vẫn còn cứng đờ.

Người đàn ông khép hờ đôi mắt, con ngươi sâu thẳm, như chứa ý cười.

Nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, chỉ phản chiếu một mảnh tuyết lạnh.

Nhìn từ góc độ của cô, Tư Phù Khuynh có thể thấy chiếc cằm hoàn hảo, chiếc cổ thon thả mịn màng, đôi môi mỏng lạnh lùng.

Đèn bên ngoài mờ mờ, toàn bộ gương mặt của người đàn ông được ẩn trong bóng tối, thoát ẩn thoát hiện, không chân thật, nhưng cũng khó để che giấu khuôn mặt đẹp trai của anh.

Trắng như sương tuyết đầu núi, sáng như trăng trôi giữa mây.

Tư Phù Khuynh nhạy bén cảm nhận được hơi thở người đàn ông phát ra, tuy anh rất bình tĩnh thu lại nhưng cô vẫn bắt được.

Cô khẽ nheo mắt.

Đây chắc chắn là khí chất của người đã từng chém gϊếŧ trên chiến trường mới có được.

Nhưng lúc này thì đó không phải là điều quan trọng.

Tư Phù Khuynh hít một hơi thật sâu, không phải cô sợ hãi, mà là đôi chân của cô thật sự không nghe lời.

Đáng đánh!

Đợi khi trở về, cô sẽ băm nhỏ nó ra.

“Xin lỗi, tôi không cố ý." Tư Phù Khuynh nhéo vào huyệt đạo trên chân, ép mình tỉnh táo lại, lập tức vịn cửa xe đứng lên: “Vị tiên sinh này, cảm ơn anh, có duyên gặp lại chắc chắn tôi sẽ bồi thường cho anh, tạm biệt.’’

Ngồi trên đùi đàn ông không phải là chuyện gì đáng khen, đây cũng là lần đầu tiên Tư Phù Khuynh gặp phải.

Nhưng cô nghe từ tam sư tỷ giàu kinh nghiệm nói, gặp phải chuyện này, trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, tuyệt đối không được nói chịu trách nhiệm.

Vì vậy, cô dứt khoát bỏ chạy.

Vừa chạy, Tư Phù Khuynh vừa nhẹ nhàng nói: “Cảm giác rất tốt.’’

Đột nhiên ánh mắt của Úc Tịch Hành trở nên thâm thuý.

Sau khi Thẩm Tinh Quân gọi điện thoại xong, anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi.

“Thời Diễn, chân của cậu không sao chứ? Chân cậu đang trong giai đoạn trị liệu quan trọng, không thể bị trọng lực áp chế được.’’

Anh ta nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có bóng của cô gái nào, không khỏi nhíu mày.

Anh ta và Úc Tịch Hành là bạn thời thơ ấu, cho nên biết rõ từ nhỏ chân của anh đã đi lại rất khó khăn, thường xuyên phải sử dụng xe lăn để di chuyển.

Nhưng đây không phải Tứ Cửu thành, không có nhiều người biết Úc Tịch Hành, rốt cuộc người nhắm vào chân Úc Tịch Hành là ai?

Úc Tịch Hành đứng bất động, khẽ phủi quần: “Không sao, khá nhẹ.’’

Hơi dừng lại, ngón tay anh gõ nhẹ vào lòng bàn tay, không vui không giận nói: “Cảm giác không tệ.’’

Thẩm Tinh Quân: “???’’

Cảm giác gì?

Anh ta bối rối, nhưng từ trước nay người này vẫn luôn nổi tiếng là khó đoán, thái độ rất lạnh nhạt.

Thẩm Tinh Quân không nhịn được, nói: “Tôi đã đặt hẹn cho cậu, bên kia yêu cầu cậu tự đến, nhớ chú ý an toàn.’’

Úc Tịch Hành khẽ gật đầu, anh nhắm mắt dưỡng thần, trầm giọng nói: “Làm phiền rồi.’’

Thẩm Tinh Quân lắc đầu, mỉm cười: “Ở bên cạnh cậu lâu như vậy, tôi cũng hiểu được một số cổ ngữ(*), tôi sợ người khác sẽ mệt mỏi khi nghe cậu nói như vậy.’’

(*)Cổ ngữ: Tiếng nói thời xưa - Câu nói hay có từ xưa.

Ánh mắt anh ta rơi xuống chân người đàn ông, khẽ thở dài.

Anh ta quen biết nhiều người, là khách quen của giới doanh nhân ở thành Tứ Cửu, quen biết tất cả các thiếu gia, tiểu thư trong các gia đình lớn nhỏ.

Nhưng toàn bộ thành Tứ Cửu, có lẽ chỉ có Úc Tịch Hành là thiếu gia quý tộc thực sự.

Ở anh có một khí chất điềm tĩnh và cao quý mà người thường không thể sánh được.

Giống như một quân tử như ngọc với khí chất dịu dàng nhưng lại vô tình xen lẫn tàn nhẫn và hung bạo.

Thẩm Tinh Quân lớn lên với Úc Tịch Hành, biết anh nổi tiếng thế nào ở Tứ Cửu thành.

Đáng tiếc, đôi chân của Úc Tịch Hành đã bị hủy.

Anh không thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Cùng với đó, sức khỏe của anh cũng không tốt, luôn cần được điều trị y tế, đây là một đòn trí mạng đối với một người đàn ông.

Thẩm Tinh Quân giúp anh tìm nhiều bác sĩ nổi tiếng ở Đại Hạ, cũng từng ra nước ngoài tìm nhưng lực bất tòng tâm.

Các bác sĩ đều cho biết đây là bệnh từ trong bụng mẹ, không thể chữa khỏi.

Tuy nhiên, có một bác sĩ Đông Y đã kê một đơn thuốc, nhưng đáng tiếc là dược liệu trong đơn thuốc đó đã biến mất từ lâu.

Không có gì lạ khi thành Tứ Cửu ở bên kia vứt bỏ Úc Tịch Hành rồi đào tạo một người thừa kế khác, trục xuất anh đến chi thứ.

Một người tàn tật làm sao có tư cách thừa kế nhà họ Úc?

Úc Tịch Hành cũng không có phản ứng gì, xem ra chuyện nhỏ này chưa đủ lay động cậu ấy.

Tuy nhiên, Thẩm Tinh Quân không muốn từ bỏ, vài ngày trước anh ta đã liên hệ với vu y(*) ở Nam Châu.

(*)“Vu y” là những người thời xưa chuyên hành nghề cầu đảo, bói toán, chiêm tinh và dùng dược liệu để cầu phúc trừ tai, chữa trị bệnh tật cho con người.

Mặc dù anh ta không tin mấy thứ này, nhưng cũng muốn thử một lần. Nếu ngay cả vu y ở Nam Châu cũng không giúp được gì, đôi chân của Úc Tịch Hành coi như vô vọng.

Thẩm Tinh Quân lại cau mày: “Thời Diễn, ngày hôm qua cậu đi đâu vậy? Sao tôi thấy trên tay cậu có những vết cào?’’

Mặc dù Lâm Thành cách thành Tứ Cửu rất xa, nhưng khó có thể đảm bảo rằng sẽ không có ai theo dõi.

Mỗi ngày Úc Tịch Hành đều di chuyển bằng xe lăn, điều này rất bất tiện.

Một khi bị nhắm trở thành mục tiêu, hậu quả không thể tưởng tượng được.

“Gặp một hồ ly nhỏ.’’ Úc Tịch Hành hơi nheo mắt: “Xảy ra chút xung đột, bị cào mấy cái.’’

“Hồ ly?” Thẩm Tinh Quân ngẩn người: “Ở Lâm Thành còn có hồ ly? Hồ ly màu gì?’’

Úc Tịch Hành lời ít ý nhiều: “Phụ thuộc vào tâm trạng của cô ấy.’’

Một giây trước ra tay độc ác, một giây sau liền ngoan ngoãn, thật sự sẽ thay đổi.

Thẩm Tinh Quân: “Hồ ly đổi màu? Còn có loài như vậy sao?”

Anh ta chỉ nghe đến tắc kè hoa.

“Ừ.”

“Đúng là hiếm lạ, nếu lần sau gặp lại phải chụp lại một bức ảnh mới mới được.” Thẩm Tinh Quân nói thêm: “Thời Diễn, cuối tháng chúng ta sẽ đi gặp vu y, sợ mọi việc sẽ không suôn sẻ, cậu có muốn gọi thêm người từ thành Tứ Cửu đến không?”

“Không cần.” Úc Tịch Hành không nhiều lời, nhưng giọng điệu rất có lực: “Tuyển một đám vệ sĩ khác đi.”

Thẩm Tinh Quân nghĩ một lúc, nói: “Được, điều này cũng làm giảm khả năng tiết lộ danh tính của cậu, tôi sẽ cho người đi tuyển.”

***

Khi Tư Phù Khuynh rời khỏi siêu thị thì sắc trời đã tối.

Tay phải cô xách một túi đồ lớn, bên người kẹp một cái thớt, trông cô giống như những người bán thịt heo.

Xung quanh mọi người đang vội vã đi về nhà, thỉnh thoảng còn có mấy người chú ý đến cô, quay đầu nhìn lại.

Buổi tối là thời điểm dân chơi hoạt động, bên cạnh siêu thị có một câu lạc bộ, mấy vị thiếu gia bước ra ngoài, một người đảo mắt qua liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đến kinh người.

Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

“Vãi đạn, A Diệu, nhìn cô gái kia đi.” Hắn ta đập tay vào người thanh niên bên cạnh, huýt sáo: “Cô ấy thật xinh đẹp, là thiên kim nhà ai vậy?”

“Cũng có thể là một minh tinh nào đó? Nhan sắc này cũng không tệ, ở thành Tứ Cửu cũng có rất ít người có thể so được? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp cô ấy?”

Người thanh niên vẫn thờ ơ, không ngẩng đầu.

“Là ai cũng được.” Một vị thiếu gia không nhịn được cười lên, giọng nói châm chọc, nói: “Chắc chắn không phải là Tư Phù Khuynh theo đuổi Anh Diệu.”

____

Dận Hoàng: Làm tổn thương nhau.

Tư Phù Khuynh: Cảm ơn =)))