Bán Thân Làm Vú Nuôi

Chương 2

Nhược Nhược lọt vào vòng hai đợt tuyển chọn, được nha hoàn đưa đến một gian phòng khác tắm gội rửa mặt, đã lâu rồi Nhược Nhược không được tắm, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng tắm ở trong thùng tắm.

Thùng tắm này còn có ghế ngồi, nước bên trong ấm áp, không giống như lúc trước kia còn ở nhà nàng, luôn phải lấy nhúng nước lạnh lau mình.

Hai nha hoàn đứng bên ngoài dùng nước thơm lau người giúp nàng, vô cùng kĩ lưỡng rửa sạch từng tấc trên cơ thể của Nhược Nhược.

Ngay cả tiểu huyệt bánh bao bên dưới cũng không bỏ qua. Nhược Nhược bị hơi nước ấm phả vào làm mặt đỏ bừng, thân thể nàng cũng hồng lên, toàn thân trong phấn phấn nộn nộn.

Sau khi tắm rửa xong, Nhược Nhược thay một bộ y phục mới, trên đầu búi hai búi tóc nho nhỏ, hơn nữa dáng người nàng tương đối gầy gò, trông lại càng đáng yêu vô cùng. Hai nha hoàn kia đều nói: “Tiểu cô nương này thật đáng yêu!”

Nhược Nhược nhìn bộ y phục cũ của lấy đồ của mình mình, “Tỷ tỷ, ta có thể lấy đồ của mình lại không?"

Một nha hoàn nói: “Y phục này cũ quá rồi, vứt nó đi.”

Nhược Nhược không muốn, đây là xiêm y do chính tay mẫu thân may y cho nàng, bên trong đó còn có màn thầu sáng nay mẫu thân đưa.

Nha hoàn thấy Nhược Nhược ôm bộ y phục cũ mãi không chịu buông, gương mặt nhỏ hoang mang nhưng rất kiên quyết, đành lắc đầu: “Được rồi, vậy ta cất nó giúp ngươi."

Sau khi chỉnh trang xong, Nhược khôn Nhược được dẫn đi xuyên qua một hành lang dài, thẳng đến một gian phòng được trang hoàng đẹp đẽ hơn căn phòng trước đó nhiều.

Nha hoàn kia đưa nàng đến trước cửa rồi dừng lại: “Ngươi vào trong đi, nhớ cẩn thận ngôn hành cử chỉ một chút.”

Cuối cùng, nha hoàn tỷ tỷ vẫn là không nhịn được dặn dò nàng thêm một câu. Nhược Nhược đẩy cửa đi vào, bên trong phòng im ắng vô cùng, còn có mùi nồng nồng của thuốc.

Sau khi vào trong, Nhược Nhược đứng ở cạnh cửa, mắt nàng tuyệt không dám nhìn tùy tiện. Bỗng, giọng nói của một tiểu nam hài vang lên.

“Ngươi, lại đây.”

Nhược Nhược ngẩng đầu lên, lập tức thấy một người đang ngồi sau bức màn trước mặt. Nàng cẩn thận đi qua đó.

Màn bị xốc lên.

Một tiểu nam hài mặt tái nhợt ngồi ở thượng tọa, đại khái là vì yếu ớt, cho nên gương mặt của tiểu nam hài này trông không có chút sinh khí nào.

“Đi ra ngoài đi." Tiểu nam hài nói xong câu đó thì ho khan một tràng dữ dội, dù vậy, sắc mặt hắn vẫn cứ tái nhợt, chỉ có cánh môi là có chút huyết sắc.

Nhược Nhược không đi, nàng lo lắng nói, “Ngươi có khỏe không?”

Tiểu nam hài này cũng mắc bệnh ho giống đệ đệ nàng, Nhược Nhược cảm thấy đau lòng, trong phòng chỉ có một mình hắn, sao không ai chăm sóc cho hắn vậy?

Hắn vẫn liên tục ho không ngừng, Nhược Nhược nóng lòng nói: “Ngươi không uống thuốc sao?”

Tiểu nam hài chỉ chỉ chén thuốc đặt trên bàn. Nhược Nhược chạy tới, sờ một cái, thấy chén đã nguội lạnh.

“Thuốc này đã lạnh rồi, uống không tốt đâu.”

Nam hài chép miệng nói: “Đắng lắm.”

Thì ra là vì quá đắng nên hắn không chịu uống. Đệ đệ của Nhược Nhược cũng vậy, mỗi lần mắc bệnh đều không chịu uống thuốc, lần nào Nhược Nhược cũng phải dỗ rất lâu mới chịu uống.

“Lúc uống ngươi nín thở đi sẽ không thấy đắng nữa.”

Tiểu nam hài nghi hoặc hỏi: “Thật ư?”

Nhược Nhược cầm chén thuốc qua chỗ hắn, nhìn hắn gật đầu: “Thật đó, không tin ngươi thử đi.”

Nhược Nhược chớp mắt nói: “Hơn nữa, nam tử hán không sợ thuốc nha.”

Tiểu nam hài bán tín bán nghi đón lấy chén thuốc, dưới cái nhìn chăm chú của nàng uống hết chỗ thuốc đó. Nàng gạt hắn, cho dù nín thở nhưng khi uống vẫn rất đắng, đầu lưỡi và khoang miệng đều là mùi thuốc. Nhưng hắn là nam tử hán, không thể để nàng chê cười được.

Nhược Nhược nhìn hắn cau mày, không khỏi cong khóe môi.

Tiểu nam hài nhìn thấy nàng cười, sau khi uống hết chén thuốc nàng đưa tới, hắn giả bộ nói: “Ta không sợ thuốc đâu.”

Nhược Nhược nhìn chén thuốc không dư một giọt nào, cười khúc khích đáp: “Ôi, ngươi thật là lợi hại."

Tiểu nam hài được nàng khen đến kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

“Ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Nhược Nhược.” Giọng nói của nữ hài tử mềm mại.

Tiểu nam hài hỏi: “Ngươi muốn ở lại bên cạnh ta sao?"

Nhược Nhược nhìn gương mặt nhợt nhạt của hắn, giống hệt khi đệ đệ của nàng bị bệnh, nơi này không có ai chăm sóc hắn, nàng muốn lưu lại chăm sóc hắn.

Nhược Nhược gật đầu, “Phải.”

Tiểu nam hài như nhớ đến điều gì đó, ánh mắt hoảng loạn bất an, hắn tiếp tục hỏi, chất giọng suy yếu.

“Ngươi sẽ mãi mãi ở cạnh ta sao?”

Nhược Nhược nhìn đôi mắt hắn, lại lần nữa gật đầu, vươn tay ra, “Chúng ta ngoéo tay, ta sẽ mãi mãi theo bên cạnh ngươi.”

Nam hài do dự một chút, rồi học theo cử chỉ của Nhược Nhược, vươn ngón út ra.

Nhược Nhược móc lấy ngón tay của các hắn lay động khẽ, cười nói: “Ngoéo tay thắt nút, một trăm năm không thay đổi...”

Nhìn nụ cười tươi rói của nàng, tiểu nam hài cũng bật cười.