Ở huyện Khánh Huy này, không ai không biết đến Lăng gia. Cô nãi nãi nhà họ Lăng là quý phi được đương kim thánh thượng sủng ái, sinh được hai hoàng tử, được hoàng thượng hết lòng yêu thương.
Mặc dù Lăng gia không có người làm quan, nhưng lại có rất nhiều cửa hàng trên khắp miền nam đất nước, là gia tộc phồn vinh hưng thịnh nhất một phương. Lăng gia chỉ có một đứa cháu trai đích tôn, mọi người trong nhà họ Lăng đều nhất mực cưng chiều hắn, Lăng quý phi còn cầu xin hoàng thượng sắc phong hắn làm thế tử.
Nhưng gần đây có một chuyện lớn phát sinh. Đó chính là đứa cháu đích tôn của Lăng gia mắc một căn bệnh kì quái!
Bọn họ đăng chiếu cáo chiêu mộ thần y khắp trong thành, treo thưởng hậu hĩnh đến tận một vạn lượng. Dân chúng ở huyện Khánh Huy thấy mức thưởng này đều tặc lưỡi kinh ngạc, ai nấy rất muốn có nó, nhưng chỉ tiếc bản thân không có bản lĩnh chữa bệnh.
Đồng thời, mọi người cũng đoán già đoán non vị tiểu thiếu gia kia mắc bệnh gì mà khó trị như vậy, đến mức dùng cả gia sản Lăng gia cũng không thể chữa khỏi.
Nhưng hôm nay, thông cáo kia lại bị gia đình nhà họ Lăng xé xuống toàn bộ, sau đó dán lên một thông cáo khác, khiến người đi đường vây lại xem. Có một người trong đám đông đọc lớn thành tiếng.
[Cần một bé gái từ 9 đến 12 tuổi, ra đời vào giờ dần canh ba.]
Trong đám người chen chúc, có một nam nhân tuổi trung niên nghe thấy câu này thì thầm mừng rỡ, nắm tay n phải đập cái bộp vào lòng bàn tay trái, trên mặt hiện lên nụ cười rồi thong thả rời đi.
Ngày hôm sau, một tiểu cô nương được dẫn đến cửa sau Lăng phủ, nơi đây có một dãy người đang xếp hàng dài, nam nhân trung niên kia nắm chặt tay nói: “Ây da, đến chậm rồi!”
Đi sau ông là một tiểu cô nương rụt rè, cẩn thận đi theo đoàn người phía trước. Tiểu cô nương này tên là Nhược khổng Nhược, Nhược Nhược biết phụ thân nàng dẫn nàng đến đây để làm gì, ông ấy muốn bán nàng đi.
Nhà Nhược Nhược nghèo, trong nhà lại có đến 5 đứa nhỏ, Nhược Nhược là con giữa, không hề được yêu thương, huống chi lại còn là con gái thuộc một hộ nhà nghèo không đủ ăn, cho nên càng đáng thương hơn. Nhược Nhược bóp bóp chiếc bánh bao được cất trong túi nhỏ, là vật sáng nay trước lúc ra cửa mẫu thân đưa cho nàng.
Lúc ấy hai mắt mẫu thân nàng đẫm lệ, áy náy nhìn nàng. Nhược Nhược từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nàng luôn cố gắng chăm sóc tốt cho hai đệ đệ muội muội nhỏ hơn mình, cho nên nàng hiểu chuyện mà phụ mẫu nàng sắp làm.
Nắm tay mẫu thân mình, Nhược Nhược nói: “Mẹ, Nhược Nhược sẽ rất nhớ mẹ."
Mẫu thân của Nhược Nhược không đành lòng, khóc lóc nói với phu quân: “Hay là để đứa nhỏ lại với chúng ta đi.”
Phụ thân Nhược Nhược cũng tỏ ra xót xa, dẫn Nhược Nhược đi ra ngoài: “Ở Lăng gia giàu có phú quý, tốt hơn ở với chúng ta nhiều.”
Sau đó, Nhược Nhược quay đầu nhìn nhà mình lần cuối cùng. Rốt cuộc cũng đến phiên của Nhược Nhược. Có rất nhiều người đi vào trước đó đều cúi đầu đi ra. Nhược Nhược được người ta dẫn sang một phòng khác, suốt đường đi đều không dám ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn tỷ tỷ dẫn đường phía trước mặt. Chiếc váy kia thật đẹp, thêu rất nhiều hoa, pháp phới theo những chuyển động.
Nha hoàn dẫn đường dừng lại: “Ngươi chờ ở đây một chút.”
Nói xong, nha hoàn kia vén rèm bước vào trong. Lúc này Nhược Nhược mới dám ngẩng đầu nhìn xem, bức tường nhà này được điêu khắc tranh hoa điểu tinh xảo, khắp nơi đều là những thứ nàng chưa từng thấy qua.
Nha hoàn kia xốc mành đi ra, nói với Nhược Nhược: “Đến ngươi rồi, vào đây đi.”
Nhược Nhược gật đầu, nhấc chân theo nha hoàn kia đi vào. Bên trong là một ma ma tương đối lớn tuổi, vừa thấy đã kêu Nhược Nhược ngẩng đầu lên.
Kĩ lưỡng đánh giá nàng một lần, Nhược Nhược đứng chết trận, đôi mắt nhỏ không ngừng chớp chớp, hai tay gắt gao nắm chặt.
Ma ma gật đầu: “Trông có vẻ ngoan ngoãn.”
Chẳng qua là, nếu chỉ có bà cảm thấy ngoan thì ích gì, tiểu tổ tông kia phải thích mới được, đã mấy chục người đều bị đuổi ra ngoài rồi.
Ma ma lắc đầu, tiểu tổ tông cao ngạo của Lăng gia này thật quá khó hầu hạ, dù là chuyện liên quan đến tính mạng của bản thân cũng vẫn rất tùy hứng, bất luận kẻ nào cũng không thể lay chuyển được hắn.
Ma ma hất cằm: “Cởi y phục ra đi."
Nhược Nhược hoang mang chớp mắt, mặt nàng đỏ bừng, đôi tay run rẩy bắt đầu cởi y phục.
Tiểu nữ hài giống như một cây hành nhỏ đứng trong gian hàng, làn da nàng trắng trẻo non mềm, một đôi hồ kiều nhũ xinh xắn đầy đặn, eo nhỏ có thể dùng một tay ôm trọn, hai chân thon thả thẹn thùng kẹp chặt.
Tiểu cô nương nhà làm nông mà lại có làn da trắng nõn thế này, cũng được xem là trời sinh có chút nhan sắc. Ma ma quan sát nàng. Chậc, mới bấy nhiêu tuổi đã có bộ ngực đẹp như vậy, bà đưa tay ước lượng, bóp bóp vài cái. Bà hài lòng gật đầu, “Được đấy."
Nhược Nhược xấu hổ đỏ mặt, đầu không dám ngẩng lên tí nào.
Ma ma cầm một cây thước dài, mắt nhìn xuống dưới, khẽ khẽ bắp đùi đang kẹp chặt của nàng, thấp giọng nói: “Mở ra.”
Thân thể Nhược Nhược run rẩy, nàng cắn môi, xấu hổ mở hai chân ra. Ma ma cẩn thận kiểm tra. Ừm, tiểu hoa huyệt phấn hồng mũm mĩm, còn chưa có mọc lông. Bà cầm thước dài đẩy hai cánh hoa thịt đang khép chặt, môi âʍ ɦộ ửng hồng, huyệt thịt mềm mỏng.
Ma ma đã xem xét vô số nữ hài, chỉ có tướng mạo và tư sắc của tiểu cô nương trước mặt này có thể xem là hạng nhất. Tuy nàng có vẻ đẹp hơn người, nhưng không biết có hợp khẩu vị của tổ tông kia không, cái này chắc phải chờ xem vận số của nàng rồi.
Ma ma thả thước dài lên bàn, nói với nha hoàn đứng bên cạnh: “Dẫn qua kia đi.”