Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Long An Khang vô cùng khó coi, còn Long Ý Minh sững sờ một lúc, tác động tiêu cực của sự việc chiếc áo vest đã bị quét sạch, ông ta nở nụ cười giả tạo mang theo tâm tình vui sướиɠ.
“Đây vốn là việc chú nên làm mà, nếu con đã hy vọng, chú đương nhiên sẽ làm hết sức mình.”
Lúc này, một người đàn ông cường tráng vác một cuộn thảm màu đỏ chạy vào, vừa quẳng vừa giũ ra, tấm thảm đỏ trải dài từ ngoài cổng cho đến tận trong sân, mở ra một con đường khô ráo trên nền đất ẩm ướt.
Long Ý Minh duỗi tay ra, làm tư thế mời chào. Dưới mái hiên, Cảnh Bội giẫm trên tấm thảm đỏ đi vào trong.
Một làn gió nhẹ thoảng qua mái tóc, đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Bội khẽ nheo lại, lờ đờ, rõ ràng là vừa mới từ quê lên, cách ăn mặc trên người cũng vô cùng lỗi thời, nhưng lại giống như cậu ấm cô chiêu sinh trưởng trong nhà họ Long, không chỉ thoải mái giống như ở nhà mình, mà còn có một kiểu soi mói như chính quê hương của cô.
Vốn dĩ bọn họ hợp sức lại công kích Long Cẩm, là để đề phòng Long Cẩm trả thù bọn họ, bởi vì năm xưa hai mẹ con họ bị vứt bỏ mà thù hận mọi người.
Thế nhưng bây giờ, rõ ràng là cô biết chân tướng năm xưa, đừng ai muốn đổi trắng thay đen. Cô chỉ nhằm vào gia đình của Long An Khang, hơn nữa không có hứng thú với sự nghiệp kinh doanh, chỉ muốn làm một người nhàn rỗi suốt ngày ngửa tay xin tiền mà không làm việc, người của Long Ý Minh đương nhiên sẽ không cần hợp tác với gia đình của Long An Khang nữa.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
“Xem ra Long Linh phải chịu cực khổ rồi đây. À, cũng không chắc, ai cho ai nếm mùi cực khổ vẫn chưa thể nói trước được.” Cô gái mang đôi cao gót màu hồng đứng phía sau lẩm bẩm một mình.
Mặc dù Long Cẩm là đứa con lai của nhà họ Long, thế nhưng Long Cẩm đã lỡ mất cơ hội tốt để lôi kéo những tài năng xuất chúng và xây dựng tình hữu nghị không thể thay thế với các gia tộc khác, giống như một người nhàn rỗi có bảo kiếm nhưng lại lỡ mất thời cơ lập chiến công, không thể có được sự nghiệp vĩ đại, không thể ghi danh mình vào lịch sử.
Mà Long Linh lúc này, gần như đã có những thứ này trong tay.
…
Vào thời điểm mà hầu hết người bình thường đều đang sống cuộc sống bình thường của họ, trong thế giới của người lai có một cuộc chiến đang rình rập.
Nơi xảy ra cuộc chiến nằm ở “Bong bóng số 3”, nơi này cũng có thể được gọi là một thời không nhỏ, là sản phẩm còn sót lại của thời kỳ hợp nhất vũ trụ. Nó giống như những bong bóng nhỏ gắn vào một quả cầu thủy tinh. Những bong bóng nhỏ này cũng dựa trên nơi chúng gắn vào, trở thành tài sản riêng của mỗi đất nước.
Thời không nhỏ này có kích thước khác nhau, nhưng bởi vì lo lắng rằng chúng sẽ giống như sự kết thúc của thời kỳ hợp nhất vũ trụ, đột nhiên tách khỏi thời không, do đó, chính phủ cũng không sử dụng nó như căn cứ quân sự vô cùng quan trọng, có một số ít vẫn cho công dân thuê để sử dụng.
Lúc này, bong bóng số 3 này đang được thuê lại bởi hai gia đình người lai và bắt đầu cuộc chiến với nhau.
Đây được coi là “cuộc chiến khí giới của hai gia tộc”, nhưng bởi vì là người lai, với số lượng lớn người tham gia, thế nên đây gần như là một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.
Dựa theo “điều lệ quản lý người lai”, chỉ cần cuộc chiến này một là không diễn ra bên ngoài bong bóng, hai là không có sử dụng vũ khí nóng, chính phủ chỉ có thể đứng ở vị trí khán giả, không thể can thiệp theo ý muốn.
Vô số lều cắm trại trên vùng đất bazan nóng bỏng, thế giới này chẳng khác nào sa mạc, phóng tầm mắt ra xa, chỉ có trùng trùng điệp điệp dốc đất và đá, không thấy bất kỳ cây xanh hay sự sống nào.