Vào khoảnh khắc đó, dường như thế giới trở nên an tĩnh không một tiếng động.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, khó tin, kinh hãi trước cảnh tượng vừa nãy.
Biểu cảm trên gương mặt của ông hai nhà họ Long - Long Ý Minh hơi cứng ngắc, nét mặt nho nhã của ông ta giống hệt như chiếc áo vest đắt tiền đã bị Cảnh Bội ném trên mặt đất như một tấm lót chân, hình như cũng có dấu chân của cô.
“Chú chính là chú hai nhỉ.” Cảnh Bội đứng đối diện ông ta, không có ý định vênh váo, mà là biểu cảm thanh lịch mang phần lãnh đạm, nhưng giọng nói vẫn ấm áp lịch sự: “Cháu ghét bước chân trên nền đất ẩm ướt, nên đã mượn áo khoác của chú hai. Chú hai, chú không để bụng chứ?”
Gương mặt đầy thịt của Long Ý Minh khẽ co giật: “Tất nhiên rồi. Nhưng mà nếu A Cẩm cần, cháu có thể nói trước, người làm sẽ chuẩn bị tấm lót chân cho, không cần phải tự mình động tay vào.”
Cảnh Bội lập tức nhìn quản gia đứng kế bên đang hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nở nụ cười rồi nói: “Đã nghe thấy chưa?”
Quản gia giật mình, nhìn sang ông hai, lại nhìn sang Cảnh Bội, ông ấy cúi người, lui nhanh xuống.
Bọn họ thật sự không ngờ rằng, bọn họ muốn ra oai phủ đầu với Cảnh Bội, nhưng chẳng mấy chốc bị cô áp đảo tinh thần ngược lại, nhất thời không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Chỉ có Long An Khang hiếm khi nhìn thấy Long Ý Minh chịu thua, không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt thích thú và sảng khoái. Ông ngẩng đầu sải bước đến, bắt đầu dạy dỗ như một người cha: “A Cẩm, nếu đã trở về rồi, thì nên chuẩn bị tinh thần để đảm nhận trách nhiệm nặng nề, nhưng mà con đừng lo lắng, cha sẽ giúp con.”
Ông vừa nói dứt lời, bầu không khí có phần kỳ lạ.
Long Ý Minh co giật khóe miệng.
Long An Khang và Long Ý Minh là anh em cùng cha khác mẹ, bởi vì sau khi Long An Khang trở về, cuộc tranh đấu gay gắt giữa hai người vẫn chưa có hồi kết, Long An Khang vẫn luôn gặp bất lợi. Mà sự xuất hiện của đứa con gái lai là Long Cẩm đã trở thành quả cân nặng nhất cho sự thắng lợi trong cuộc tranh đấu của Long An Khang.
Trong nguyên văn, sự nghiệp của Long An Khang tăng thêm một bậc bởi vì Long Cẩm, không nói là đã thắng Long Ý Minh, nhưng thực ra không bị Long Ý Minh chèn ép nữa, còn giành được một nửa sản nghiệp của nhà họ Long.
Cảnh Bội quay mặt nhìn Long An Khang, lúc này bên cạnh Long An Khang xuất hiện một người phụ nữ mặc sườn xám đeo vòng cổ ngọc lục bảo của bà nội, bà ta nở nụ cười dịu dàng với cô: “A Cẩm, sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, những chuyện quá khứ cứ để chúng qua đi, đã không có ai để bụng nữa. Con còn có một đứa em gái nữa đấy, nhưng nó không ở đây, giờ nó đang tranh đấu trong “bong bóng” vì gia tộc đấy.”
Người đàn bà này năm xưa làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình hạnh phúc, mặc dù Cảnh Bội vứt áo vest làm bà ta nhận ra đứa con gái này khác với những gì bà ta điều tra được, nhưng bà ta vẫn dự định tiếp tục thực hiện kế hoạch lúc trước, đùa gì vậy, năm xưa bà ta có thể cướp được may mắn của cái người phụ nữ trong thôn kia, giờ sao có thể để đứa con của mình bị giẫm đạp dưới chân của con gái người phụ nữa kia được chứ?
Song, thiếu nữ trước mặt đón nhận lấy ánh mắt đó một cách bình thản, giống như chỉ là nhìn vào không khí, nghe như gió thoảng.
“Con…” Long An Khang không nhận được thái độ tôn trọng của con gái giống như ông tưởng tượng, sắc mặt bỗng rất khó chịu.
“Chú hai, cháu nghe nói việc kinh doanh của nhà họ Long hiện giờ là do chú quản lý.” Cảnh Bội nhìn Long Ý Minh.
Long Ý Minh nghĩ thầm, lẽ nào cô bé này đang muốn giành quyền? Đúng là không biết trời cao đất dày mà.
“Chính xác.”
“Vậy sau này e là cũng phải kính nhờ chú rồi.” Cảnh Bội nở nụ cười trong trẻo, nói: “Có người nói đứa con lai phải làm gia chủ, nhưng mà cháu không có bất kỳ hứng thú nào với việc kinh doanh, sợ là chỉ biết ngửa tay xin tiền mà thôi. Nếu như giao cho cháu quản lý, khó tránh khỏi việc bị cháu phá hỏng chẳng ra gì.”