Hạ Úc Thanh dí điện thoại vào sát tai, như thể chỉ sợ xa một chút thôi là cô sẽ không nghe rõ được giọng của Lục Tây Lăng vậy.
Điều khiến cô thất vọng là, Lục Tây Lăng không nói “được”, mà anh nói: “Tôi không ở Nam Thành. Xa lắm, không cần đến đâu.”
“Cháu không sợ xa.”, cô lập tức nói.
Trong điện thoại thoáng im lặng, rồi Lục Tây Lăng vẫn nói: “Hai ngày nữa là tôi ra viện rồi. Bên này loạn lắm, tôi còn phải xử lý một số việc, cô đến đây tôi lại phải cho người đi đón. Cô cứ ở trường, học hành cho tốt đi.”
Hạ Úc Thanh cảm nhận được rõ ràng, tốc độ nói của Lục Tây Lăng chậm hơn bình thường, âm sắc nghe cũng có vẻ đυ.c hơn.
“…Cháu không đến được thật à?”
Lục Tây Lăng không mềm lòng, “Nghe lời.”
“Bên đấy chú chỉ có Châu Tiềm ở cạnh thôi à?”
“Có cậu ta là đủ rồi… Chuyện này tạm thời cô đừng nói cho người khác, nhất là bà nội.”
“Được ạ.”
Đến tận đây, giọng Lục Tây Lăng mới thoáng bình thường trở lại, “Tôi còn có chút việc. Cô đi học đi, đừng bận tâm.”
Hạ Úc Thanh “vâng” một tiếng, rồi chỉ nói “tạm biệt”, chứ không dặn dò kiểu “nghỉ ngơi cho khỏe”.
Bởi vì vốn dĩ cô cũng không định sẽ nghe lời Lục Tây Lăng.
Sau khi cúp máy, cô gửi tin nhắn Wechat cho Châu Tiềm, bảo anh ta gửi định vị bệnh viện, lấy lý do là cô muốn lên mạng đặt một bó hoa gửi đến cho Lục Tây Lăng.
Châu Tiềm nhanh chóng gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh, Hạ Úc Thanh tra thử tuyến xe buýt trên bản đồ, quả thật là khá xa.
Đó là một thành phố cấp huyện, không có tuyến tàu cao tốc, chỉ có tuyến tàu hỏa kiểu cũ, giờ tàu chạy lại không thích hợp, chỉ có thể lên tàu điện ngầm ra bến xe khách, đi một chuyến tầm ba giờ đồng hồ.
Cô tra thử bảng giờ xe chạy, các chuyến chạy gối nhau, chuyến muộn nhất là vào sáu rưỡi tối.
Quyết định xong, giữa trưa quay về ký túc xá, Hạ Úc Thanh lấy một bộ đồ lót để buổi tối tắm rửa ở khách sạn rồi thay, gấp gọn cho vào ba lô.
Buổi chiều, kết thúc tiết chuyên ngành của giáo viên chủ nhiệm, Hạ Úc Thanh xuất phát luôn, ra cổng quét mã thuê một chiếc xe đạp, đi đến đến ga tàu điện ngầm.
Năm giờ bốn mươi, chuyến xe khách khởi hành.
Đúng lúc mặt trời lặn, bóng hoàng hôn phủ xuống, rải kín một lớp nắng vàng thẫm.
Cũng là chuyến xe vội vàng mà đầy chờ mong, chỉ có điều khi ấy là một tầng nắng sớm, trên con đường núi quanh co khúc khuỷu, dẫn cô đến với một miền xa lạ.
***
Tới chiều, Lục Tây Lăng nhất quyết xuất viện… Chỉ có một vết đâm, không sâu, cũng chẳng tổn thương đến gan.
Mấy người phụ trách tài vụ và ban quản lý cấp cao của công ty đều từ Nam Thành đến đây, phòng bệnh không thích hợp để làm chỗ bàn công việc, sợ quấy rầy đến bệnh nhân khác. Vì thế Châu Tiềm đã đặt một phòng khách sạn tốt nhất khu vực đó, để Lục Tây Lăng vào ở.
Lần này, những kẻ giấu trên lừa dưới khất nợ lương nhân viên lần lượt bị gọi tới tra hỏi.
Bận rộn đến hơn mười giờ, Lục Tây Lăng thật sự không còn tinh thần nữa, giải tán đám người rồi gọi Châu Tiềm đi mua chút đồ ăn khuya nhẹ nhàng.
Khoảng nửa tiếng sau, Châu Tiềm xách về một phần cháo gà xé phay.
Lục Tây Lăng đã thay sang bộ áo choàng tắm màu xám của khách sạn, ngồi vào bàn ăn cháo.
Châu Tiềm đứng một bên nghĩ ngợi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Lục tổng, có người muốn gặp anh.”
Lục Tây Lăng mất kiên nhẫn, “Không gặp. Sáng mai nói sau.”
Châu Tiềm cực kỳ khó xử, trầm ngâm giây lát, anh ta lẳng lặng đi ra cửa, mở cửa, vẫy vẫy tay về phía hành lang.
Lục Tây Lăng chẳng có khẩu vị, chỉ ăn như một việc máy móc để bổ sung năng lượng.
Ăn được nửa bát cháo, anh đặt thìa xuống, rút khăn giấy lau tay, xoay người lại, rồi đột nhiên sửng sốt.
“…Sao cô lại đến đây?”
Cô nữ sinh mặc áo khoác trắng, áo thun màu mơ, phối cùng quần bò xanh nhạt, trong tay ôm một bó hoa, vẻ mặt như thể đang làm phiền người khác, “Cháu xin lỗi, là tự cháu quyết định, anh Châu cũng không biết đâu.”
Lục Tây Lăng khó mà hình dung ra tâm trạng của mình lúc này, có bực dọc vì cô không chịu nghe lời, nhưng nhiều hơn là cảm giác như có một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang đi mọi bụi bặm, khói sương.
“Ăn tối chưa?”
“Trước khi xuất phát đã ăn ở bến xe rồi.”
“Còn đứng ngoài cửa làm gì?”
“…Chú không giận đúng không?”, Hạ Úc Thanh cũng không chờ anh trả lời, cứ thế ôm bó hoa, nhẹ nhàng bước vào.
Cô đặt bó hoa lên bàn làm việc, quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện vẻ lo lắng, nhưng trên mặt lại không giấu nổi nụ cười, “Nếu giờ đã có thể xuất viện, nghĩa là không có gì đáng ngại phải không?”
“Trong điện thoại tôi đã bảo là không sao rồi còn gì.”
“Cháu vẫn muốn tận mắt xác nhận, bằng không… không yên tâm được.”
Ánh mắt Lục Tây Lăng khóa lấy gương mặt cô, “…Hạ Úc Thanh.”
Cô ngước mắt, “Dạ?”
Lục Tây Lăng lại im lặng, bàn tay nắm chặt lấy mép bàn, nhìn cô trong sự kiềm chế tột cùng.
Không bằng nói, sau sự ngỡ ngàng vui sướиɠ lúc mới trông thấy, là sự tra tấn vì muốn mà không thể ôm cô.
Lục Tây Lăng dời tầm mắt đi, liếc sang bó hoa mà cô mang đến, bách hợp trắng kèm cẩm chướng trắng, anh thản nhiên nói: “Lần sau đừng mua cẩm chướng, tôi không thích.”
Hạ Úc Thanh gật đầu, “Cháu nhớ rồi.”
Cô không hỏi vì sao, như thể chỉ cần là anh dặn dò, thì cô đều có thể nghe theo.
Lục Tây Lăng kéo ghế ra rồi ngồi xuống, cách xa cô một chút, “Đến từ lúc nào?”
“Tầm chín giờ. Cháu tưởng chú còn ở bệnh viện, đến nơi lại chẳng thấy ai cả, hỏi anh Châu thì anh ấy nói chú đã xuất viện rồi, nên cháu mới tìm đến đây. Chú bận suốt, nên cháu không dám quấy rầy, đợi một lúc thôi.”
“Đợi ở đâu?”
“Anh Châu thuê cho cháu một phòng ở bên cạnh… Thật ra cháu tự đặt phòng ở một khách sạn khác rồi, nhưng anh Châu hủy hộ cháu.”
Châu Tiềm làm việc tương đối chu toàn.
Lục Tây Lăng ngồi nghiêng người, vắt một cánh tay lên tay vịn, “Tối muộn rồi còn đến, không sợ nguy hiểm à?”
“Cách nửa tiếng cháu lại gửi định vị cho bạn. Từ bến xe ra bắt được một cái taxi, cháu chụp ảnh biển số rồi.”
Hạ Úc Thanh để hai tay ra sau lưng, dựa vào mép bàn, lúc nói chuyện, thỉnh thoảng lại giả vờ lơ đễnh liếc nhìn Lục Tây Lăng.
Anh cử động không có gì trở ngại, nhưng sắc mặt thì tái nhợt, trông cực kỳ mệt mỏi, Châu Tiềm nói anh họp hành suốt từ chiều đến giờ.
“Chú Lục.”
Lục Tây Lăng ngước mắt.
“Chú nghỉ ngơi trước đi.”
Lục Tây Lăng nhìn cô, “Tôi lên giường nằm, cô ở đây nói chuyện với tôi một lúc.”
Hạ Úc Thanh vội vàng gật đầu.
Lục Tây Lăng vào phòng tắm rửa mặt, quay về phòng ngủ, thắt chặt vạt áo choàng tắm, rồi nằm xuống giường. Miệng vết thương ở bụng, không khỏi có chút đau buốt, anh khẽ áp tay vào, chầm chậm cử động.
Hạ Úc Thanh cầm điện thoại, lo lắng nhìn anh, như thể chỉ cần anh có một chút phản ứng khác thường, cô sẽ gọi 120 ngay lập tức.
Lục Tây Lăng cảm thấy rất buồn cười.
“Muốn tắt đèn hộ không?”
“Có.”
Hạ Úc Thanh đi đến đầu giường, nghiên cứu một loạt công tắc đèn, đèn ban công, đèn chính, đèn phòng tắm, đèn cửa… lần lượt tắt bỏ, ngón trỏ ấn “tách” một tiếng, ánh đèn vàng dịu lập tức biến mất.
Lục Tây Lăng khép hờ mí mắt, nâng tay vắt qua trán, rồi nhắm mắt lại.
Có lẽ thật sự đã quá mệt mỏi, sau khi nhắm mắt, Lục Tây Lăng không lên tiếng nữa.
Chỉ trong chốc lát, hơi thở của anh dần trở nên đều đều, nặng nề, chầm chậm.
Hạ Úc Thanh bật lại đèn ở cửa, tắt bỏ đèn ngủ, để lại một góc tối đen tĩnh mịch.
Đổi lại lúc bình thường, nhất định cô sẽ tranh thủ thời gian rảnh để học từ vựng, đọc sách, nhưng lúc này thì không. Cô gập chân ngồi xuống mặt thảm cạnh giường, nghiêng đầu gối lên cánh tay tựa trên mép giường, nhìn bóng dáng mơ hồ ẩn trong quầng sáng mờ nhạt.
Như không kiềm chế được, cô lặng lẽ dịch ngón tay về phía trước, đặt ngay bên cạnh tay anh.
Dừng lại một lúc lâu, lại nhích thêm một chút, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô như muốn phá tan l*иg ngực mà chui ra ngoài.
Cũng may, anh không tỉnh.
Cô như con nai trong rừng, cảnh giác để ý từng động tĩnh nhỏ của đám cỏ cây xung quanh, chỉ cần một làn gió khẽ lay, là sẽ co cẳng bỏ chạy.
Nhưng có lẽ là anh thật sự quá mệt mỏi, giấc ngủ rất sâu.
Mãi cho đến hơn một tiếng sau, ngón tay Lục Tây Lăng mới khẽ động đậy.
Hạ Úc Thanh sợ hãi rút tay về, nhưng anh vẫn không tỉnh, chỉ có tiếng mơ hồ phát ra từ trong cổ họng.
Cô lập tức nhổm dậy bật đèn, chợt nhìn thấy anh cau mày, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, như đang giãy giụa trong im lặng, tay chân bị trói buộc, không thể nhúc nhích.
Hạ Úc Thanh cuống quýt đưa tay lay bả vai anh, “Chú Lục, tỉnh lại đi.”
Một lát sau, Lục Tây Lăng mở hai mắt ra, mãi mới cố định được tầm mắt, dừng trên khuôn mặt cô.
“Hình như chú gặp ác mộng.”, cô nói.
Lục Tây Lăng nhìn cô, mãi một lúc vẫn không lên tiếng.
Dường như anh vẫn hơi hoảng hốt, qua một lúc, anh mới khàn giọng nói: “… Cô có biết xác chết trương như thế nào không?”
“Không biết. Để cháu tìm thử xem…”
“Đừng tìm!”, Lục Tây Lăng vội vàng đè lên mu bàn tay cô, ngăn lại, “Tuyệt đối đừng tìm.”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Trước đây, trong cảm nhận của cô, Lục Tây Lăng mang hình tượng một người không gì là không làm được, tuy mặt lạnh nhưng tim lại ấm nóng, dường như trên đời này chẳng có chuyện nào có thể làm khó được anh. Nhưng lúc này, anh giống như người vừa trốn thoát khỏi đáy hồ u tối, bị một nỗi tuyệt vọng đen đuốc quấn chặt lấy.
Điều này thật sự khiến cô vô cùng lo lắng, “Chú Lục?”
Lục Tây Lăng không lên tiếng.
Ánh đèn mờ nhạt, có cảm giác không chân thực như trong thước phim cũ kĩ.
Một lúc lâu sau, anh bỗng thấp giọng hỏi: “Bố cô qua đời như thế nào?”
Hạ Úc Thanh nghe thấy vậy thì ngẩn ra, bả vai sụp xuống, lát sau, cô ngồi trở lại mặt thảm, vùi mặt vào cánh tay, nhỏ giọng kể: “…Ông ấy lên núi chặt cây bào đồng, bước hụt nên lăn xuống vách núi. Trong làng cử ra mấy người, đi tìm suốt ba ngày mới…tìm thấy một cái xác đã biến dạng hoàn toàn.”
“Cô nhìn thấy không?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Các chú các bác trong làng không cho cháu xem, mẹ cháu cũng không thấy. Họ đóng vào quan tài mang về, không cho ai mở nắp cả.”
Lục Tây Lăng trầm mặc.
Cô cảm nhận được anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng sờ lên đầu cô, mang ý an ủi.
“Chú Lục.”
“Ơi?”
“Cháu có thể hỏi chú một chuyện không? Sao chú lại bị thương?”
Nhất thời im lặng.
Như thể họ đã lìa xa thế giới, hoặc thế giới đã vứt bỏ họ, bầu không khí lúc này yên tĩnh đến mức đượm màu sầu bi.
Cô ngước mắt lên khỏi cánh tay, nhìn về phía Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng cũng đang nhìn cô.
Một, hai, ba…
Cô thầm đếm trong lòng.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Tây Lăng dời tầm mắt đi, bình tĩnh nói: “Nhà xưởng ở bên này vốn dĩ do một ông chú phụ trách, tôi ép ông ta về vườn, giờ mới bắt đầu xử lý đống hỗn độn ở đây. Tôi đến đây khảo sát, bọn họ sợ bị điều tra ra nên chó cùng cắn dậu.”
Trong lúc nhất thời, Hạ Úc Thanh không nghĩ được gì khác, “…Cháu không ngờ lại nguy hiểm như thế.”
“Liên quan đến lợi ích, kiểu gì chả có kẻ bí quá hóa liều. Tôi làm việc luôn dứt khoát, đắc tội không ít người.”
“Chú không phải…”
“Đấy là không phải với cô thôi…”, Lục Tây Lăng nói xong liền im bặt.
Hạ Úc Thanh thở khẽ một hơi.
Cô nhớ đến lời Tô Hoài Cừ nói, cậu cảm thấy có vấn đề, thì là có vấn đề.
Nhưng cô không dám hỏi: Ý chú là, cháu đặc biệt phải không?
Cô không dám hỏi.
Chỉ có điều, một thoáng do dự đã bỏ lỡ mất thời cơ, Lục Tây Lăng chuyển sang chủ đề khác, “Mai cô không có tiết à?”
“Có tiết tiếng Anh. Cháu bảo là ở nhà có người kết hôn, xin nghỉ một ngày. Chiều mai là tiết lịch sử cận đại, cả khoa cùng học, thỉnh thoảng trốn học cũng không sao.”
“Học được cách nói dối rồi đấy.”
“…Vốn dĩ cũng chẳng phải mới một hai lần. Chiều mai cháu về… nếu chú không chê cháu phiền.”
“Sao trước khi đến, cô không hỏi tôi xem có chê phiền hay không đi?”
“Giờ cháu hỏi.”, Hạ Úc Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh, “…Có không?”
Cho đến lúc này, rốt cuộc Lục Tây Lăng cũng nhận ra, vì sao hôm nay vừa gặp anh đã cảm thấy có chút khác thường.
Hình như vừa rồi cô gọi thẳng là “chú”[1], chứ không còn kính ngữ nữa.
[1] Bình thường Úc Thanh hay gọi là “您” mang ý kính trọng, còn giờ là “你”
Anh chăm chú quan sát.
Nhưng nếu chỉ từ vẻ mặt của cô, thì chẳng phân tích ra được nguyên nhân.
Có lẽ vì bị anh nhìn quá lâu, nên cô hơi bồn chồn, bất giác ngồi thẳng dậy, tư thế như thể chỉ giây tiếp theo thôi là cô sẽ chạy thoát.
Lục Tây Lăng dời tầm mắt, không đáp lời cô, mà chỉ hỏi: “Tại sao nhất định muốn đến đây?”
Giọng anh có vài phần nghe như thể không mấy bận tâm.
“Tuy chú bảo cháu đừng đến, nhưng cháu vẫn lo… Hình như cũng chẳng nghĩ được nhiều.”
“Chẳng nghĩ được nhiều.”, Lục Tây Lăng thản nhiên lặp lại bốn chữ này.
Mỗi lần anh lặp lại lời cô nói, cô lại bất giác cảm thấy thấp thỏm không yên.
“Ít tuổi thích thật đấy.”, Lục Tây Lăng lên tiếng lần nữa, “Vô lo vô nghĩ, chẳng có bí mật.”. Hỏi gì đáp nấy.
Hạ Úc Thanh muốn nhìn anh, nhưng lại hạ tầm mắt, cô rất muốn phản bác, cô không hề vô lo vô nghĩ, “Chú Lục, sao chú biết cháu không có bí mật?”
“Thế à? Bí mật của cô là gì?”
“Không nói cho chú biết.”
Lục Tây Lăng khẽ bật cười.
Bất kể bí mật của cô là gì, thì cũng chẳng liên quan đến anh. Chênh lệch tám tuổi, tâm sự của cô gái nhỏ, chung quy là vẫn không thích hợp để kể với người đã quen cảnh anh lừa tôi gạt như anh.
Lục Tây Lăng chống tay, hơi nhổm người dậy.
Hạ Úc Thanh lo lắng nhìn theo anh, sợ anh lại động đến vết thương.
Anh không có biểu cảm gì, dựa vào thành giường, đưa tay chỉ ra bàn trà, ý bảo cô lấy thuốc lá và bật lửa cho anh.
“Chú bị thương, không hút thuốc được.”
Hạ Úc Thanh nhìn anh bằng vẻ mặt cương quyết.
“…”, Lục Tây Lăng làm ra vẻ như định đứng dậy, tự mình đi lấy.
Cô lập tức nhoài người lên, đè bả vai anh lại, bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, chú ngồi đi, cháu lấy cho.”
Hương mùa hè thơm mát, phả vào mặt ngay khi cô ghé lại gần.
Lục Tây Lăng nín thở.
Chỉ trong nháy mắt, dường như mọi nỗi muộn phiền trong đầu lại trỗi dậy.
Vốn dĩ, anh đã về với thân phận nên có rồi.
Có lẽ lúc nghịch lửa ai ai cũng có sự ngỗ ngược như vậy… Không phải cô đã có bạn trai rồi ư? Vậy thì sao chứ, nói như thể anh là kẻ đạo đức lắm không bằng.
Hạ Úc Thanh vừa muốn thu tay về, thì Lục Tây Lăng lại đột nhiên tóm lấy cánh tay cô.
Anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt sâu tựa bóng đêm như vậy, trước đây trong mắt anh luôn có vẻ hờ hững lãnh đạm làm màu nền.
Những ngón tay lành lạnh chậm rãi nhích lên trên, nắm chặt cổ tay cô.
Anh vẫn nhìn cô, dùng ánh mắt từ từ áp sát.
Trái tim cô như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng trong nháy mắt.
Đến lúc này, anh lại chẳng có thêm hành động nào khác.
Hạ Úc Thanh không dám thở mạnh.
Chỉ cần ngón tay anh dịch lên thêm một chút thôi, là có thể chạm đến mạch đập của cô, nhất định anh sẽ biết, giờ phút này tim cô đang đập nhanh như thế nào.
Chẳng duy trì được bao lâu. Nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô gái, lý trí trong Lục Tây Lăng lập tức quay về vị trí cũ, anh rầu rĩ buông tay ra.
Tim Hạ Úc Thanh đập dồn dập như vừa thoát khỏi cửa tử, gấp gáp dành lại hơi thở.
Cô cuống quýt đứng thẳng dậy, đi đến bàn trà, cầm hộp thuốc lá và chiếc bật lửa.