Mưa Hoàng Tước

Chương 27

Hạ Úc Thanh xách theo túi đựng quần áo, đi vào thang máy.

Người đứng bên cạnh đã thay bộ đồ ở nhà thành một bộ đồ thoải mái với áo sơ mi trắng và quần dài màu xám, ánh đèn trong thang mang một màu trắng không thật, rọi lên người anh cũng tạo ra một cảm giác lành lạnh không chân thực như thế.

Hạ Úc Thanh nhìn vào vách tường trong thang, ánh mắt lần lượt lướt qua cái cằm, đôi môi, sống mũi của bóng dáng phản chiếu trên đó… Lúc sắp chạm phải đôi mắt, cô vội vàng lặng lẽ dời tầm mắt đi.

Cửa thang máy mở ra, Lục Tây Lăng bước ra ngoài, bước chân nhanh hơn hẳn ngày thường, nếu cô không có đôi chân dài, thì có lẽ phải chạy bước nhỏ mới đuổi theo kịp.

“Chú Lục!”

Lục Tây Lăng thoáng dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Hạ Úc Thanh tăng tốc đi đến cạnh anh, vừa nãy lúc mới ra khỏi cửa đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, nhất định cô phải tranh thủ nói ra luôn, “Cháu có lời này muốn nói với chú.”

Lục Tây Lăng không nói “Cô nói đi!”, nhưng anh thả chậm bước chân, biểu đạt ý tương tự.

Hạ Úc Thanh sóng vai cùng anh, vừa đi vừa nói: “Thỉnh thoảng suy nghĩ của cháu không đủ tỉ mỉ, có bạn cũng từng bảo với cháu, cháu giống như một động cơ vĩnh cửu, “năng lượng tràn trề” một cách thái quá, sẽ mang đến áp lực cho người bên cạnh…”

“Ai nói?”

“Thì… có mấy bạn học cùng. Cái này không quan trọng, chú nghe cháu nói hết trước đã.”

Lục Tây Lăng tạm thời không lên tiếng nữa.

Hạ Úc Thanh tiếp tục nói: “Bình thường cháu sẽ không để bụng những lời đánh giá như thế này, giống như đôi lúc có người cảm thấy cháu quê mùa, cảm thấy cháu gượng gạo, cảm thấy cháu chưa trải sự đời… cháu cũng cảm nhận được, chỉ có điều là cháu cố tình không để mình phải bận tâm, bằng không tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng một cách không cần thiết. Cho nên, thoạt nhìn thì cháu giống một đứa “dạy mãi cũng không sửa được”, sẽ có người cảm thấy cháu cẩu thả, cảm thấy cháu có vấn đề…”

Cô im lặng, quay đầu nhìn về phía Lục Tây Lăng, đi thẳng vào điểm chính, hạ quyết tâm nói ra: “Cháu không biết những lời cháu vừa nói có phải là thẳng thắn quá không, đến mức nghe như chẳng có đầu óc. Chú bảo cháu không hiểu chú, chắc thế, chẳng ai là hoàn toàn hiểu người khác cả. Cháu xin lỗi, có lẽ cháu nói năng hơi theo kiểu tự cho là đúng. Nhưng mà… Nhưng mà so với bất cứ ai, cháu luôn mong là có thể hiểu rõ hơn về chú… cả chị Sênh Sênh nữa.”

Nhất thời, Lục Tây Lăng vẫn im lặng.

Anh nổi giận vô cớ với cô, cô lại nói xin lỗi anh.

Anh hạ tầm mắt, nghiêm túc quan sát cô.

Nếu như không phải thật sự gặp được, thì rất khó có thể tin nổi, trên đời này lại tồn tại một người như vậy, sự chân thành của cô không có lấy một chút nịnh hót hay cảm giác ấm ức nào cả.

Lục Tây Lăng lên tiếng: “Cô không cần phải xin lỗi một người vui buồn thất thường làm gì cả, không phải lỗi của cô.”

Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Người khác thì cháu không biết, nhưng cháu biết, chú không giống như câu tự đánh giá này.”

“Cô cảm thấy tôi là “người tốt” à?”

“…Vâng.”

Bởi ánh mắt chân thành của cô, đến cuối cùng Lục Tây Lăng vẫn không nói, “người tốt” là một cách đánh giá nông cạn nhất.

Trong lúc nói chuyện, bất giác đã ra tới cửa chính.

Lục Tây Lăng đưa tay bắt một chiếc taxi.

Hạ Úc Thanh mở cửa xe, xoay người lại nhìn anh, một ánh mắt này giống như đã hàm chứa bao cảm xúc, cuối cùng, cô chỉ nói với anh: “Đưa đến đây được rồi, chú Lục, chú đi xem chị Sênh Sênh thế nào đi. Còn nữa, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi, cháu thấy chú… hình như hơi mệt rồi đấy. Chẳng bao giờ hết cái để lo cả. Cháu cũng thế, chị Sênh Sênh cũng thế… Chú không nên với ai cũng cứ phải là cầu sao được vậy.”

Không biết, nếu Hạ Úc Thanh thấy cảnh anh lạnh lùng bác bỏ đề nghị của cấp dưới trong các buổi họp, với vẻ mặt không cho thương lượng, thì liệu còn có thể nói câu “cầu sao được vậy” này không.

Nhưng đúng là vì câu nói cuối cùng này, mà Lục Tây Lăng không theo lên xe nữa, “Vậy thì cô tự qua đó đi.”

Hạ Úc Thanh gật đầu.

Trong bóng đêm, cô nhìn anh hơi nghiêng người, đóng cửa lại cho cô, nhốt cả câu “Sinh nhật vui vẻ” trầm thấp vào cùng trong buồng xe.

Xe nổ máy, cô quay đầu nhìn về phía sau qua tấm kính cửa sổ, bóng dáng cao lớn kia không xoay người quay lại luôn, khoảng cách dần xa, cô cảm thấy dường như anh cũng đang nhìn theo cô vậy.

Bởi suy nghĩ kỳ quái này, cô giật mình như thể bị bỏng bởi ánh đèn vừa xoẹt qua cửa sổ, vội vàng thu tầm mắt lại.

***

Hạ Úc Thanh về đến KTV.

Nhân vật chính không có mặt, mọi người vốn đang định giải tán, nhưng cô xuất hiện trở lại, Trình Thu Địch lập tức kéo cô xuống sofa rồi hỏi: “Váy đẹp đấy! Chú cậu tặng à?”

Ánh mắt của mọi người đều sáng rực lên, lòng hiếu kỳ quấy nhiễu, trước khi cô trở về, họ đã tự dệt lên cả đống giả thuyết vu vơ rồi.

“Không phải, là váy của chị kia, số đo rộng, mình mượn mặc tạm thôi.”

Trình Thu Địch bày ra ánh mắt nghi hoặc, “Hai người họ là anh em ruột mà phải không? Sao cậu gọi một người là chú, một người là chị?”

Chuyện này, Hạ Úc Thanh cũng chẳng biết giải thích thế nào, chỉ gãi trán, “Thật ra họ không phải là họ hàng ruột thịt của mình đâu, chỉ là người giúp đỡ mình thôi, là nhà tài trợ dự án từ thiện giúp đám trẻ thất học. Xưng hô như thế, ý là trưởng bối thôi.”

Trình Thu Địch không hỏi nhiều, “Thế thì anh ta cũng tốt thật đấy, họ hàng ruột thịt có lúc cũng không chu đáo được như thế đâu… Vừa nãy ông chủ bảo có người thanh toán rồi, còn cọc một khoản, thuê phòng hay uống thêm bao nhiêu rượu cũng được.”

Hạ Úc Thanh thoáng bồn chồn, “…Ừm.”

Trình Thu Địch hỏi đùa: “Giờ anh ấy có đang độc thân không?”

Điều kiện gia đình Trình Thu Địch tương đối tốt, cô nàng thường hay cùng bố mẹ tham gia một số buổi xã giao, thế nên chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra, người mà Hạ Úc Thanh gọi là “chị” và “chú” còn ở đẳng cấp cao hơn cả nhà mình. Có một số người ở cùng tầng lớp với cô nàng, hoặc là tự mình phấn đấu, hoặc nhờ chuyện hôn nhân, tìm mọi cách để vươn lên, rồi cũng có thể thoáng chạm tới cánh cửa của tầng lớp kia.

Cô nàng có một bà chị họ, hao tổn tâm sức leo được vào cửa nhà giàu, lại biến cái bụng thành chiến trường, điên cuồng tìm cách đẻ con trai để “củng cố địa vị”, cổ hủ mà ngoan cố một cách không thể tưởng tượng nổi.

Cũng may bố mẹ cô nàng rất tiến bộ, không có hạn chế gì với tương lai của cô nàng, kết hôn cũng được, độc thân cũng được, theo đuổi sự nghiệp cũng được, “ăn bám” cũng xong, thế nào cũng vẫn sẽ làm hậu thuẫn vững chắc cho cô nàng.

“Bạn trai cậu sẽ đau lòng chết mất!”, Hạ Úc Thanh cười.

“Kệ hắn. Ai bảo hắn được nghỉ lại về quê, không chịu đi với mình.”

Lòng hiếu kỳ của mọi người đều đã được thỏa mãn, tất cả lại bắt đầu vui chơi.

Hạ Úc Thanh cầm chai nước lạnh, trở lại sofa, Tô Hoài Cừ liền đứng dậy, đi tới ngồi xuống cạnh cô.

“Anh ta chính là bí mật của cậu à?”, Tô Hoài Cừ cười, hỏi thẳng vào vấn đề.

Suýt chút nữa Hạ Úc Thanh bị sặc nước, “… Rõ ràng lắm à?”

“Cậu hỏi cậu, hay là anh ta?”

“Đương nhiên là hỏi mình rồi.”, Hạ Úc Thanh ngẩn ra, “Anh ấy làm sao?”

Tô Hoài Cừ tự biết giữa mình và anh Lục mới gặp hôm nay không thể có quan hệ cạnh tranh, nhưng cậu ấy lại cảm nhận được ý thù địch cực rõ ràng từ đối phương. Có điều đây chỉ là trực giác của cậu ấy, cậu ấy sợ khẳng định chắc chắn quá sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của Hạ Úc Thanh, ngẫm nghĩ một lát, cậu ấy hỏi: “Anh ta có biết mình không?”

“Chắc là không. Bạn cùng phòng hay bạn bè của mình, anh ấy không biết ai cả.”

Tô Hoài Cừ gật đầu, lại chỉ nói: “Anh ta rất quan tâm đến cậu.”

“Anh ấy vẫn luôn quan tâm đến mình mà.”

“Không. Tuy cậu nói anh ta là trưởng bối của cậu, nhưng mà…”, Tô Hoài Cừ tạm dừng giây lát, như đang nghĩ một cách nói thích hợp hơn, “Mình cũng có một đứa cháu gái, đang học cấp hai. Trưởng bối nam như mình, bình thường sẽ đối xử với cháu gái bằng một thái độ khác cơ, không phải như thế. Nói vậy cậu có hiểu không?”

Nhất thời, Hạ Úc Thanh ngây người, “Thật không?”

“Ừm. Bình thường trưởng bối đối xử với con cháu sẽ không có kiểu chiếm hữu như anh ta. Đương nhiên, mình mới gặp anh ta một lần, không thể cam đoan là trực giác của mình hoàn toàn chuẩn xác. Nhưng cậu cũng thử bước ra khỏi góc nhìn cố hữu, nhìn nhận lại một lần xem. Có lẽ câu chuyện lại không giống như cậu nghĩ đâu.”

Hạ Úc Thanh không tiếp xúc nhiều với người khác giới, cũng không quá hiểu hành vi như thế nào là mang hàm ý vượt qua giới hạn.

Mà nếu một đứa chậm hiểu như cô, còn cảm thấy mờ ám, vậy thì…

Hạ Úc Thanh ghé lại gần, hạ giọng nói, “Mình muốn hỏi cậu một vấn đề.”

“Hả?”

“Cậu có kéo khóa váy cho cháu gái cậu không?”

“Hồi nó tám tuổi thì có…”, Tô Hoài Cừ đang nói bỗng im bặt, vừa hiểu ra, cậu ấy liền liếc Hạ Úc Thanh, bất đắc dĩ cười, “…Thẳng thắn mà nói, mình không quen với thân phận bạn nam thân thiết này đâu. Sau này, những chi tiết riêng tư như thế, không nhất thiết phải chứng thực với mình, nhỉ?”

“…Xin lỗi cậu.”, hai tai Hạ Úc Thanh nóng bừng.

“Cậu cảm thấy có vấn đề, thì là có vấn đề.”, Tô Hoài Cừ tổng kết, nhân thể cười bảo: “Cố lên.”

“Chắc đêm nay mình mất ngủ rồi.”, Hạ Úc Thanh thở dài.

“Thanh xuân chính là muôn vàn kiểu trằn trọc mà.”

“Câu này của thầy Tô nghe triết lý quá, mình phải chép lại mới được.”

“…”

Hạ Úc Thanh cười, “Cuối tuần mình muốn sang khoa cậu học ké, phải nhìn xem rốt cuộc “bí mật” của cậu là người thế nào mới được.”

“…”, Tô Hoài Cừ hết cách, “Học kỳ này chương trình học của cô Hạ dày đặc còn gì, không cần thiết phải đích thân đến khoa mình quan sát đâu. Cậu lên mạng, tìm thử đội ngũ giảng viên của khoa quản trị, liếc mắt một cái là nhận ra thôi.”

“Ừ nhỉ!”, Hạ Úc Thanh lấy điện thoại ra, “Sao mình không nghĩ ra nhỉ.”

Tô Hoài Cừ câm nín, chỉ biết lấy một chai bia từ trên bàn.

***

Lục Tây Lăng gọi điện cho Lục Sênh, người nghe máy là Châu Tiềm.

Lục Sênh tự cảm thấy bộ dạng mình đang nhếch nhác, nếu đánh thức ông bà dậy, thì chắc chắn là không dễ giải thích, đành đi theo Châu Tiềm tìm chỗ ngủ.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là cô nàng muốn mượn rượu giải sầu.

Trong mắt cô nàng, anh chàng Châu Tiềm kém cô nửa tuổi thật ra giống một cậu em trai, vô cùng kiên nhẫn, rất giỏi lắng nghe mấy lời lải nhải, đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất để trút bầu tâm sự lúc thất tình.

Châu Tiềm báo với Lục Tây Lăng, rằng Lục Sênh uống say nên ngủ rồi.

Lục Tây Lăng lôi vai anh cả ra, dặn dò: “Cậu nghiêm chỉnh đấy.”

Châu Tiềm kêu oan: “… Em nào dám.”

“Sáng mai đưa con bé về nhà, nghe rõ chưa?”

“Tuân lệnh.”

Sáng hôm sau, Lục Tây Lăng về nhà lớn một chuyến.

Lục Sênh đã về, hai mắt sưng húp, đang xách bình sắt tưới nước cho cây tường vi ở vườn sau.

Nhìn thấy Lục Tây Lăng, cô nàng hỏi trước: “Anh, Thanh Thanh có sao không?”

Lục Tây Lăng lạnh lùng liếc cô nàng, “Anh đang định dặn mày đây, về sau mấy chuyện rắc rối này của mày, đừng có lôi cô ấy vào. Mày có chuyện, gọi bừa một cú điện thoại là sẽ có người giải quyết cho mày. Cô ấy không giống mày, ngoài nhà họ Lục ra, cô ấy không thân quen với ai ở Nam Thành này cả.”

“…Vầng.”

“Nghe thấy chưa?”, Lục Tây Lăng nghiêm túc hỏi.

“Biết rồi.”, Lục Sênh trịnh trọng gật đầu.

Cô nàng sống với Lục Tây Lăng hơn hai mươi năm, tự biết trong chuyện gì là không thể cợt nhả với anh.

Lần trước cô nàng thử hỏi xem có phải Lục Tây Lăng thích Thanh Thanh hay không, lúc ấy Lục Tây Lăng chỉ lườm cô nàng một cái, cộng thêm cả giọng điệu khi nói cô nàng đừng xen vào chuyện của người khác, tới tận bây giờ mà cô nàng vẫn còn nhớ rõ.

Lục Sênh ủ rũ tưới cây, “… Anh, em vẫn khó chịu quá.”

“Lần thứ mấy rồi?”, Lục Tây Lăng không chút mềm lòng, “Đáng đời.”

“Em sai rồi… Nhưng mà ai ngờ được, nó ăn bằng tiền của em, dùng tiền của em…”

“Anh không có thời gian rảnh rỗi nghe mày tụng kinh.”, Lục Tây Lăng ngắt lời cô nàng.

“…Nhưng mà càng nghĩ càng tức. Em đau quá, Nam Thành không chứa nổi em nữa rồi, em muốn đi Tam Á giải sầu, em mua vé xong rồi, trưa nay đi.”

“Tùy mày.”, thấy Lục Sênh như vậy, Lục Tây Lăng cũng biết là chẳng cần quan tâm nhiều nữa, cô nàng sẽ chẳng buồn nổi quá một tuần đâu mà.

Buổi sáng có một cuộc họp, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, rồi xoay người đi ra ngoài luôn.

***

Hạ tuần tháng Mười, Hạ Úc Thanh nhận được học bổng.

Cô mời bạn cùng phòng đi ăn, rồi để dành ra một khoản làm sinh hoạt phí, phần còn lại gửi hết vào thẻ ngân hàng.

Cô nhớ lại lời hứa với Lục Tây Lăng, sau một hồi do dự, cô gửi cho anh một tin nhắn Wechat, nói muốn mời anh ăn cơm.

Tin nhắn gửi đi suốt một ngày, mà vẫn chưa có hồi âm.

Lục Tây Lăng chưa bao giờ trả lời ngay tức khắc, nhưng những lần trước, cũng không hề để đến tận ngày hôm sau.

Hạ Úc Thanh thoáng bồn chồn, cô liên lạc với Châu Tiềm, hỏi thăm xem có phải dạo gần đây Lục Tây Lăng quá bận hay không. Cô gửi tin nhắn trước khi đi học, mãi tới tận khi tan học mới nhận được hồi âm.

Châu Tiềm: Hai hôm nay Lục tổng phải nằm viện.

Hạ Úc Thanh giật mình, cũng chẳng bận tâm có ổn hay không, cứ thế gọi thẳng cho Châu Tiềm.

Châu Tiềm nói cho cô biết, anh ta theo Lục Tây Lăng đến khảo sát tại một nhà xưởng ở huyện dưới, bên kia gây ra một cuộc tranh chấp, Lục Tây Lăng bị thương nhẹ, nhưng giờ đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.

Hạ Úc Thanh đứng dưới bóng cây bên đường, không chút do dự gọi điện thoại cho Lục Tây Lăng.

Chuông đổ một hồi lâu, không ai bắt máy.

Cô kiên trì gọi đến lần thứ tư, rốt cuộc tiếng “tút” đơn điệu kia cũng dừng lại, được thay thế bởi một giọng nói khàn khàn: “A lô.”

“Cháu nghe nói chú bị thương.”

“Ừm.”

“…Cháu có thể đến thăm chú không?”