Tiểu cô nương lại không để ý, còn cố ý muốn chọc ghẹo nàng, vươn tay kéo yếm của nàng lên, đem nó tháo ra.
"Không cho ta nói ta lại càng muốn nói, tiểu bức của Mỹ Nương tỷ tỷ không mọc lông ha ha ~ ta còn muốn sờ sờ ~ để cho ta sờ sờ nha ~"
Nói xong tiểu cô nương này cũng không xấu hổ trực tiếp làm loạn!
"A ha ha ha ~ đừng…đừng sờ lung tung ~ đừng sờ lung tung…. ha ha ~ cô nương ngoan, Tiểu Ngư ngoan…tha cho ta đi~"
Tuy rằng vóc người Mỹ Nương so với tiểu cô nương này cao hơn một chút, thế nhưng nháo không lại được nàng, chỉ chốc lát sau đã bị Diệp Trầm Ngư đặt ở trên băng ghế vuốt ve vυ'.
Diệp Thế Chiêu trốn trong bóng tối nhìn em gái nhà mình thế nhưng lại không biết xấu hổ vuốt ve đại nhũ của mỹ phụ kia như vậy, mà hai quả đu đủ chín mọng vừa mới phun sữa qua, theo mỹ phụ nhân giãy dụa cũng không ngừng quăng loạn, nam nhân không hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn đến không cách nào tự kiềm chế, chỉ hận chính mình không thể chạy qua sờ lên một chút.
Nhưng khi hắn phát hiện hơi thở của mình thật sự quá nóng, từ trong mũi cũng chảy ra hai dòng máu mũi, nam nhân liền vội vàng che mũi chạy trốn, từ cửa sổ chui ra ngoài!
"Thế tử, sao ngài lại bị thương, để ta hộ tống ngài đi y quán trước..."
A Tam ở bên ngoài canh giữ thấy trên xiêm y của chủ tử nhà mình dính vết máu, vội vàng tiến lên muốn giúp đỡ hắn.
Nam nhân lại ngay lập tức quát hắn ta rồi lùi lại:
“Cút.”
"Hồi phủ!”
Diệp Thế Chiêu lập tức xoay người trở về Hầu phủ, trong lòng lại không ngừng oán giận tiểu nương tử Khương thị kia, quá dâʍ đãиɠ, quá hạ tiện!
Sao muội muội nhà mình lại có thể lui tới với loại người đó?!
Nếu không phải vì thanh danh của mình mà suy nghĩ, lúc trước nam nhân đã đi vào đem muội tử nhà mình xách về!
Bất quá, có lẽ là do hình ảnh vừa rồi quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn nữa buổi chiều ánh nắng mặt trời quá độc, đợi đến khi trở lại phòng ngủ của mình, Diệp Thế Chiêu lại cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, sau khi uống qua nước trà thị nữ bưng tới để giải nhiệt, nam nhân liền ngã xuống giường mềm ngủ say.
Trong lòng lại vẫn nghĩ, đợi lát nữa muội muội trở về, hắn nhất định phải giáo huấn nàng một trận, làm sao có thể qua lại cùng da^ʍ phụ có bộ ngực lớn như vậy, nếu bị dạy hỏng thì làm sao bây giờ?
…………
“Đại lang ~ Đại lang ~ cuối cùng chàng cũng tỉnh lại rồi, mau đến đây, nô gia nấu nước canh cho chàng đấy, chàng có muốn uống đi không?”
Mệt mỏi không thôi nằm một hồi lâu, Diệp Thế Chiêu bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình. hắn không khỏi ngẩng đầu lên
Đại Lang?
Đây là nhũ danh mẫu thân thường dùng để gọi mình, chẳng lẽ mẫu thân đã trở về?
Nghĩ đến đây, nam nhân vội vàng mở mắt ra, đã thấy trước mắt có một nữ tử vô cùng xinh đẹp, thân hình linh lung mỹ lệ, trên mặt mang theo dáng vẻ thanh thuần của muội muội, nhưng lại có thêm một cỗ phong tình quyến rũ, nụ cười ôn nhu mềm mại kia lại cực kỳ giống mẫu thân.
Thế nhưng trên người nàng lại một không có lấy một mảnh vải, cặρ √υ' trắng nõn run lên thoáng cúi người nhìn mình, mũi nhũ kia trực tiếp cọ đến chóp mũi mình!
Đây... là da^ʍ phụ Khương thị kia!
"Da^ʍ phụ! Sao ngươi có thể ở đây?!”
Tác giả : Trước khi nam chủ gặp nữ chủ có chứng sợ nữ nhân, sau đó lại vô cùng mê luyến muội muội của mình ( chính là cái loại đam mê gần như mất khống chế)