Thừa Hoan

Chương 4: Ꮯôn Ŧhịt̠ của thế tử chống rách tiết khố

Mà lúc này Diệp Thế Chiêu vừa vặn đứng ở phía sau chiếc khăn tắm lớn treo trong phòng tắm, tuy rằng hắn không muốn nhìn trộm chuyện da^ʍ mỹ như vậy, nhưng da^ʍ phụ này vừa vặn ở trước mặt mình vắt sữa.

Cái này!

Nam nhân quả thực gấp đến không chịu nổi, chỉ cảm thấy không chỉ trên mặt mình nóng bỏng, mà cây côn ŧᏂịŧ dưới thân thế nhưng lại không chút do dự dựng thẳng, một cây gậy cứ thể hùng dũng hiên ngang ngẩng đầu, cho tới bây giờ nam nhân chưa từng thất thố như vậy, quả thực hoảng sợ, Diệp Thế Chiêu đành phải nín thở vội vàng nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình, một phát như vậy, nam nhân mới phát hiện côn ŧᏂịŧ của mình thế nhưng cư nhiên đem tiết khố chống đến rách ra!

Khó chịu siết chặt cây gậy thịt lớn của mình.

Tiện phụ chết tiệt này!

Trong lòng lại nhịn không được mắng mỹ phụ nhân kia một câu, nam nhân lại nghe thấy một tiếng kêu rên cổ quái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mỹ phụ nhân kia không chỉ phun sữa, tiểu huyệt bóng loáng không lông giữa hai chân, tựa như một chiếc bánh màn thầu mềm mại, phấn nộn như hoa đào lại ào ào chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠!

"Như thế nào lại chảy ra~"

Đối với tất cả mọi thứ trên thân thể mình, Khương Mỹ Nương đều đã coi như là thói quen, chỉ cần nước sữa phun ra, bên trong tiểu huyệt dưới hạ thân cũng sẽ kìm lòng không được chảy ra rất nhiều nước da^ʍ, nàng bĩu môi nhỏ giọng oán giận, mỹ nhân cũng biết mình như vậy là muốn hán tử, nhưng nàng là quả phụ, lấy đâu ra hán tử đây?

Nghĩ đến đây, mỹ phụ lại không ngừng nhớ tới khổ mệnh của mình, một bên kẹp khăn lông thô ở giữa hai chân cọ lung tung, một bên lau nước mắt, lại thấy sữa trong chén đã đầy, sắp dính vào vυ', nàng lại phải lấy tay nâng hai vυ' của mình lên, miễn cho sữa làm ướt vυ'!

Trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt, Diệp Thế Chiêu chỉ cảm thấy cả người khô nóng không chịu nổi, giống như có thứ gì đó ấm áp từ lỗ mũi chảy ra!

Mà mỹ phụ nhân lại ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, đang vong tình kẹp chiếc khăn mặt bằng vải thô cọ vào tiểu huyệt của mình, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống!

Đỏ mặt xoa xoa vυ', mỹ nhân vội vàng lấy khăn mặt còn dính chút nước da^ʍ ở giữa hai chân mình ra, khẩn trương cầm lấy yếm treo ở một bên mặc lên người, lại không ngừng hướng bên ngoài hỏi:

"Diệp cô nương, có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì~ là ta không cẩn thận đem giá thêu hoa của tỷ làm ngã xuống ~ đã thu thập xong rồi!”

Tiểu cô nương bên ngoài nói chuyện, rồi lại vén rèm vải đi vào.

"Hảo tỷ tỷ, sao tỷ mặc xiêm y mà mặc lâu như vậy, để ta tởi giúp tỷ nhé, ha ha~"

Nói đùa xong, Diệp Trầm Ngư cũng trực tiếp đi vào, đợi đến khi nhìn thấy mỹ phụ nhân khó khăn lắm mới mặc xong yếm, trong mắt tiểu cô nương tràn đầy vẻ kinh diễm!

"Nha, tỷ tỷ, tiểu bức của tỷ cũng không có lông sao~"

Tuổi của Diệp Trầm Ngư còn rất nhỏ, quỳ thủy mới đến chưa tới nửa năm, lông trên tiểu bức còn chưa mọc ra, không nghĩ tới Mỹ Nương tỷ tỷ lớn hơn mình mười mấy tuổi, tiểu bức cũng không mọc lông!

Nhưng không biết vì sao nàng vừa mở miệng, mỹ phụ nhân liền che miệng nhỏ nhắn của nàng, tiểu cô nương liền dùng vẻ mặt tò mò nhìn nàng.

“Tiểu cô nương nhà ngươi, thật là không biết xấu hổ!”

Tuy rằng Mỹ Nương đã làm quả phụ nhiều năm, nhưng nàng cho tới bây giờ chưa từng bị nam nhân phá thân, tính tình lại nhút nhát, làm sao chịu được người khác trêu chọc, nhất thời vừa xấu hổ vừa thẹn cũng nóng nảy!