Dửu Hữu Chi vừa lái xe vừa mở miệng hỏi cô: “Em không sợ tôi?”
Chử Sở ngồi ở ghế phụ rất ngoan ngoãn, nói: “Không sợ lắm.”
Dửu Hữu Chi lại hỏi: “Vì sao?”
Chử Sở quay đầu nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ chân thành: “Chú nói trước kia anh là quân nhân, tôi tin tưởng quân nhân. Hơn nữa, ngày đó chú cũng không có ép buộc tôi làʍ t̠ìиɦ.”
Dửu Hữu Chi liền “Ừ” một tiếng: “Chỉ như vậy?”
Chử Sở liền tiếp tục bổ sung: “Chú rất đẹp trai, trông không giống người xấu.”
Dửu Hữu Chi cười cười, lái xe tiến vào bãi đỗ xe, thầm nghĩ này thiếu nữ này thật là, lớn lên có một khuôn mặt tâm tư khó đoán như vậy, thế nhưng tính cách lại thẳng thắn quá mức như một cái đầu gỗ. Khá giống với anh lúc anh mới là tân binh, nhưng tổng thể vẫn không giống, hơi ngốc nghếch, lại dám tin tưởng anh như vậy.
Không muốn làʍ t̠ìиɦ với cô chỉ là cảm thấy tuổi cô quá nhỏ, nhưng ngoại trừ làʍ t̠ìиɦ, anh có thể làm những chuyện khác nhưng không động tới chỗ kia của cô, nếu không anh cũng sẽ không nhất thời xúc động muốn bao dưỡng cô.
Dửu Hữu Chi có chút giật mình, huấn luyện trước khi ra trận mà cô nói cũng không phải là hoàn toàn vô đạo lý.
Khi đến chung cư, sắc trời đã không còn sáng, trong phòng một mảnh đen kịt, Dửu Hữu Chi đi đến phía sau Chử Sở, ấn mở đèn.
Nhìn cô thay dép lê, Dửu Hữu Chi dựa ở một bên, nhìn đôi chân tinh tế lại trắng nõn của cô, thần sắc có chút không rõ.
Chử sở quay đầu nhìn anh: “Chú muốn ở đâu? Phòng khách?”
Dửu Hữu Chi đơ luôn.
Ann lần đầu tiên phát hiện hình như anh thích những cô gái có diện mạo giống cô.
Lúc Chử Sở quay đầu lại, chiếc cổ thon dài cổ thon dài cong thành đường cong mềm mại, lông mi tinh tế cong cong ở trên đuôi mắt phía trên chậm rãi chớp chớp. Cô rất trắng, khi đôi mắt dài quyến rũ của cô quay lại nhìn vào anh, giống như một bức tranh thủy mặc mà anh thấy trước kia trong nhà của một người bạn buôn đồ cổ.
Con ngươi vừa đen lại vừa sáng, thoạt nhìn cũng không quá cổ điển mà lại nhiều hơn vài phần sinh động.
Hô hấp của Dửu Hữu Chi chậm rãi nặng thêm một chút.
Chử Sở thấy người đàn ông sững sờ, hơi hơi nhíu mày, giống như muốn nói cái gì. Dửu Hữu Chi bị vẻ mặt này của cô làm cho lóa mắt, ánh đèn ở huyền quan chiếu trên khuôn mặt cô, giống như một lớp kính mờ.
Anh giương mắt nhìn, bên cạnh chỗ anh đang đứng là vị trí của cầu dao đèn, anh còn không thèm quay đầu đã bước hai bước vươn tay tắt đèn, sau đó kéo cầu dao xuống.
Trong nhà lại rơi vào bóng tối, chỉ có ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào một chút.
Chử Sở còn chưa hết nghi hoặc, nhìn thấy người đàn ông cao lớn bước lại đây, tay anh để ở trên vai cô, tựa hồ không sử dụng bao nhiêu lực liền đẩy cô dựa vào tường.