“Hức… uhm…”
Âm thanh mềm mại quanh quẩn vang vọng đến bên tai, cơ thể của người đàn ông bắt đầu phản ứng một cách lạ thường. Một tay hắn vòng qua sau ôm chặt lấy thắt lưng cô gái, tay còn lại đưa lên, năm đầu ngón tay đan vào chân tóc của cô nàng, đôi môi mỏng bạc tình hết nâng lên rồi lại áp xuống, thiếu kiên nhẫn mà cắn miết lấy cánh môi non nớt không thôi.
Một mùi hương thơm của hoa sơn chi trên người cô gái truyền đến khoang mũi, dường như nó là liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô hình, một cảm giác khó chịu tột cùng trong cơ thể Đinh Thừa Phong như bùng nổ, đại não như bị mùi hương này quyến rũ mê muội, không khống chế được cảm xúc trong người mình mà nóng lên, đầu lưỡi ôn nhu quấn quýt lấy cái lưỡi đinh hương non mềm của cô gái.
Hô hấp của Bạch Tú Sa như bị rút cạn. Lần thứ hai bị người đàn ông cưỡng hôn, tâm trạng của cô rối rắm không thôi. Hai tay do dự không biết nên bám víu ở đâu, sau cùng luồn ra phía sau ôm lấy cổ của Đinh Thừa Phong. Cơ hàm bị ép mở rộng, đôi môi anh đào non mềm đang thương bị người đàn ông gặm nhấm không thôi. Dường như hắn ta đang trả thù vụ vừa nãy cô gái cắn mình, vì không muốn động tay với phụ nữ cho nên hắn trút giận lên chiếc miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ này.
Đầu lưỡi ma ranh không ngừng khuấy đảo liên hồi trong khoang miệng ẩm ướt mê muội của cô, tỉ mỉ thăm dò mọi ngóc ngách, dường như đang tìm nguồn mật ngọt được tiết ra, sau đó lại mυ'ŧ chặt lấy đầu lưỡi đinh hương của cô, thôi thúc mật ngọt để mà tận hưởng hương vị xa lạ mà ba mươi năm qua hắn chưa được nếm thử.
Bạch Tú Sa bị người đàn ông hôn không còn đường thối lui, bất đắc dĩ cô phải đấm mạnh vào l*иg ngực rắn chắc của đối phương, rút lui đầu lưỡi của mình khỏi khoang miệng của hắn, đôi môi anh đào sưng phù mím chặt lại để né tránh đi nụ hôn cuồng nhiệt kia.
Hắn ta lưu luyến rời bỏ khoang miệng đang tràn đầy mật ngọt kia, tiếc rẻ mà vươn đầu lưỡi ra viền quanh khuôn môi trái tim xinh đẹp, dường như vét sạch thứ ngọt ngào vừa bị tràn ra ngoài.
“Thoải mái hơn chưa?”
Đôi mắt hổ phách đầy ma mị nhìn trực diện lấy khuôn mặt thẹn thùng của cô gái. Ngón tay cái của Đinh Thừa Phong miết nhẹ lấy cánh môi mềm mại bị hắn chà đạp đưng sưng phù lên.
Mới tiếp xúc với cô gái nhỏ vài ngày, Đinh Thừa Phong dần hiểu về cơ thể của cô hơn. Hắn biết mỗi lần Bạch Tú Sa căng thẳng hay do dự việc gì đó, y như rằng cô sẽ cắn lấy đầu ngón trỏ của mình. Nếu như bị Đinh Thừa Phong đột ngột cưỡng hôn, chắc chắn cảm giác căng thẳng hay sợ hãi trong người cô gái sẽ giảm xuống.
Bạch Tú Sa vội hít một ngụm không khí lạnh, mi mắt hơi rũ xuống nhìn vết cắn đang rướm máu trên ngực của người đàn ông.
Đinh Thừa Phong tiếp tục vuốt ve sống lưng của cô gái, thanh âm nhẹ nhàng thoát ra khỏi cuống họng.
“Vẫn còn ám ảnh sao?”
Bạch Tú Sa lắc đầu, gục mặt vào hõm vai của hắn.
Cô cũng khá bất ngờ khi mình lại hành động như vậy! Không biết từ lúc nào, Bạch Tú Sa lại trở nên quấn người đến như vậy. Hiện tại cô nhỉ muốn nằm gọn trong vòng tay ấm áp của người đàn ông để được che chở. Chỉ khi ở cạnh bên hắn, cô mới có cảm giác an toàn đến như vậy, mặc dù khoảng thời gian hai người tiếp xúc với nhau chưa được bao lâu, nhưng một phần trong tâm trí cô đều có hình bóng của hắn.
Bạch Tú Sa cũng cảm nhận được cơ bắp của người đàn ông cứng lại, nhịp tim trong l*иg ngực hắn dường như đang đập nhanh hơn. Có lẽ Đinh Thừa Phong không ngờ cô lại chủ động tiếp xúc gần gũi với hắn, hắn cảm giác cô nàng làm nũng như đang muốn hắn vỗ về. Nhìn dáng vẻ làm nũng như mèo nhỏ cuộn tròn thành cục bông nằm gọn trong lòng mình, Đinh Thừa Phong bất giác để lộ một nụ cười hiếm hoi, sau đó đưa tay lên ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô.
“Mình qua khu trung tâm khác mua sắm tiếp nhé!”
Bạch Tú Sa lắc đầu từ chối ngay. Cô hiện tại không còn có tâm trạng gì để mà đi mua sắm nữa. Ở nhà cô còn khối đồ vẫn chưa mặc đến, mua thêm chỉ tổ chật tủ.
“Anh dẫn em đi ăn ở một quán cơm truyền thống gần đây…”
Đinh Thừa Phong chưa kịp nói hết câu, cô gái ngay lập tức lắc đầu phũ bỏ ý tốt của hắn.
Bất lực, hắn hỏi cô có muốn về nhà hay không, cô lập tức gật đầu.
Đinh Thừa Phong muốn đặt cô xuống ghế phụ nhưng cô cứ nắm chặt lấy góc áo của hắn không buông. Hết cách hắn đành để cô ngồi trên đùi mình, còn hắn tập trung vào lái xe.
Trở về căn biệt thự xa hoa nhà họ Bạch, người đàn ông lái xe vào trong gara.
Đinh Thừa Phong tắt động cơ xe, cúi xuống nhìn phát hiện ra cô gái sớm đã chìm sâu vào giấc ngủ. Hắn không có ý định đánh thức cô dậy, nhẹ nhàng mở cửa xe ra, sau đó ôm cô vào lòng rồi tiến vào sảnh lớn.
“Thiếu gia, cậu đã về sao?”
Quản gia từ trong nhà bước ra, thấy Đinh Thừa Phong đang bế tiểu thư bước vào, ông ngay lập tức cúi đầu chào.
Đinh Thừa Phong khẽ gật đầu, sau đó đi bước qua người quản gia, trực tiếp lên cầu thang đi về phòng ngủ.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô gái lên giường, để cô gối lên chiếc gối êm mềm, kéo chăn mỏng đắp ngang ngực của cô.
Nhìn vẻ mặt an nhiên đang chìm sâu vào giấc ngủ, đôi mắt hổ phách ánh lên nét tà mị.
Đinh Thừa Phong bước ra ban công, từ trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại, bấm số gọi cho một người nào đó.
Ngay khi đối phương nhấc máy, Đinh Thừa Phong ngay lập tức lên tiếng.
“Giải quyết bọn chúng thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lucas.
“Lão đại, tên cầm đầu đã bị tôi doạ bỏ chạy rồi! Còn mấy đàn em của hắn tôi đang giam giữ.”
“Rất tốt! Đưa bọn chúng sang Kumu Quasar đi! Sắp tới kế hoạch của chúng ta sẽ cần đến bọn chúng.”
“Còn tên cầm đầu kia có cần xử lý ngay không?”
Đinh Thừa Phong ngẫm nghĩ, nhớ lại thể hình của Triệu Tước Kiệt, dường như trong đầu hắn loé lên một kế hoạch thâm độc.
“Động đến người phụ nữ của Huyết Ảnh chỉ tìm đến con đường chết. Chú hãy điều tra thân phận của tên Triệu Tước Kiệt cho tôi! Riêng đối với hắn ta, để tôi tự ra tay giải quyết!”
Lucas nhận mệnh lệnh của cấp trên, anh ta ngay lập tức bắt tay vào công việc. Chưa mất đầy năm phút, Lucas đã tìm được tư liệu liên quan đến cậu ấm nhà họ Triệu, tập hợp các bản thành một bản file sau đó gửi qua email của Đinh Thừa Phong.
Nhìn thông tin hiển thị trên màn hình điện thoại, Đinh Thừa Phong cười khẩy trong lòng.
Chỉ là một gia tộc bé nhỏ bị lãng quên, ấy thế mà cậu ấm nhà họ Triệu dám ngang nhiên động chạm vào cơ thể vị tiểu thư cành vàng lá ngọc của gia tộc lừng lẫy tiếng tăm.
“Chỉ là một oắt con chưa vắt sạch mũi, dám gây khó dễ với phụ nữ sao?”
Hắn ta có thể chim chuột với bất kỳ người phụ nữ nào, riêng động đến Bạch Tú Sa tức là không coi Đinh Thừa Phong ra gì.
Ngón tay trỏ khẽ gọi trên lan can tạo ra tiếng ồn ào, Đinh Thừa Phong trầm ngâm suy nghĩ một hồi, quyết định ra chợ tìm hung khí để tối nay gây án.
Động cơ gây án lần này rất đơn giải, nhưng cũng mất khá nhiều thời gian để mà chuẩn bị.