Bạch Tú Sa bị doạ cho hoảng sợ, hai mắt nhắm nghiền lại, hàm răng trắng đều cắn chặt lấy môi dưới như muốn rướm máu, trong lòng không ngừng gọi tên người đàn ông.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô gái, tên Triệu Tước Kiệt trở nên hứng thú. Hắn ta so với hai năm trước còn đáng sợ hơn nhiều. Hai bên cánh tay để lộ ra hình xăm con rồng đang quấn lấy cây thánh giá, khuôn mặt gian ác ghé sát vào mặt Bạch Tú Sa.
“Bạch Tú Sa, tên chồng phế vật của em đâu rồi! Hắn bỏ em lại một mình ở đây sao? Có cảm thấy cô đơn không? Đi theo tôi đi! Tôi bảo đảm với em, rằng mấy tên đàn em của tôi sẽ phục vụ em hết mình!”
Bạch Tú Sa đương nhiên không chịu khuất phục. Cô vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi bàn tay đang ghim chặt lấy bả vai của mình.
Cô bây giờ chẳng khác nào con cá nhỏ đang vùng vẫy trong vô vọng, tìm đường trốn thoát khỏi cái bẫy nhưng không được. Bất đắc dĩ, Bạch Tú Sa đành dùng đến chiêu thức phòng thân mình đã học từ người dì. Cô nâng chân của mình lên, không nói một lời nào mà đá thẳng vào phía hạ bộ của đối phương.
Vào giây phút đầu gối cô chỉ cách điểm yếu của hắn ta chưa đến hai centimet, bỗng nhiên Triệu Tước Kiệt nhanh chóng nghiêng người né tránh đi cú đá chí mạng đó, đồng thời bàn tay to khoẻ còn lại của hắn vươn ra bắt lấy bụng chân của Bạch Tú Sa.
“Haha, không ngờ em lại thú vị hơn trước đó, Bạch Tú Sa!”
“Hức… hức… a…”
Bạch Tú Sa bất lực, cổ họng thoát ra tiếng kêu yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, giọt lệ mặt chát thi nhau tuôn trào khỏi hốc mắt.
Đối với một cô gái chân yếu tay mềm, Triệu Tước Kiệt dường như biết bản thân mình đã tìm được con mồi béo bở. Con ngươi háo sắc của hắn liếc nhìn xung quanh, nhận thấy đây là thời điểm tốt nhất hắn giở trò đồϊ ҍạϊ .
Trong đáy lòng hắn không ngừng đắc ý, con đàn bà ngu ngốc này lại chọn đúng chỗ ít người qua lại, đã thế đàn em của hắn theo sau cũng đông. Chỉ cần ra lệnh cho bọn chúng quây kín che chắn thì Triệu Tước Kiệt thừa sức để nếm thử cảm giác khoái lạc mà người phụ nữ này đem đến.
Ngón tay của Triệu Tước Kiệt bấu chặt lấy bắp chân non mềm của cô gái, tay kia dời khỏi bả vai gợi cảm của cô, sau đó vòng ra sau ôm lấy thắt lưng, miệng cười khoái chí.
Bạch Tú Sa ra sức đấm mạnh vào l*иg ngực của đối phương, lắc đầu kịch liệt cầu xin hắn ta buông tha.
Nhưng Triệu Tước Kiệt vốn nổi tiếng là tên trăng hoa, có thể loại người phụ nữ nào mà chưa từng qua tay của hắn?
“Khóc? Càng khóc càng tạo cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Bạch Tú Sa, hay là chúng ta cùng nhau ôn lại kỷ niệm cũ nhé!”
Vừa nói, Triệu Tước Kiệt ghé sát mặt mình vào hõm vai của cô gái, ra sức hít hà mùi hương riền trên người của cô.
“Haha, thơm quá! Cũng may không có mùi của thằng nào khác nhiễm vào đây! Khá là thú vị đây, haha… háhahaa…”
Nói xong, chóp mũi của hắn tiếp xúc vào da thịt của Bạch Tú Sa. Cô hoảng sợ, toàn thân co rúm lại, chỉ biết khóc trong vô vọng.
Vào lúc Bạch Tú Sa cảm thấy mình không thoát khỏi hành động đồϊ ҍạϊ của tên khốn này, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến tiếng đấm đá.
Triệu Tước Kiệt vẫn chìm đắm trong hồng nhan, chưa kịp phản ứng ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cái ót của mình bị ai đó nắm chặt, ngay sau đó một lực mạnh kéo hắn về phía sau. Triệu Tước Kiệt không kịp làm chủ thăng bằng của mình, cơ thể mất đà ngã ngửa ra sau, tấm lưng đập xuống nền đất bụi bẩn.
“Sghh! Tên chó chết nào dám đánh lén tao?”
“Là ông nội mày!”
Đinh Thừa Phong phẫn nộ, nhanh như cắt khống chế Triệu Tược Kiệt xuống dưới đất, một tay nắm chặt lấy cổ áo, tay còn lại ra sức đấm mạnh vào khuôn mắt háo sắc của hắn ta. Vừa đấm, Đinh Thừa Phong không ngừng văng ra câu chửi tục.
“Mẹ kiếp, mày chán sống rồi hả? Dám nhân lúc tao không có ở đây mà động tay chân với vợ tao sao? Cmn, mày ăn gì để tao cúng?”
Mỗi một câu nói là một cú đấm như trời giáng xuống một bên mặt của hắn. Chả mấy chốc Triệu Tước Kiệt bị người đàn ông đánh cho thừa sống thiếu chết, mặt mũi sưng phù, hai con bên mắt cùng với khoé môi bị bầm dập đến chảy ra máu tươi, biến dạng không thể nhận được ra tướng mạo ban đầu của tên cao ngạo này.
Mấy tên đàn em của hắn bị Đinh Thừa Phong đánh vào điểm yếu không còn sức để vực dậy đánh lại, chỉ biết trơ mắt nhìn đại ca mình bị người khác đánh đập.
Sau khi trút hết cơn giận, Đinh Thừa Phong mới dừng lại, khớp ngón tay của hắn lúc này đã dính máu, con ngươi sắc bén hằn lên tia mắt đó nhìn chằm chằm vào gương mặt tều tuỵ, toàn máu những máu.
Tên này cũng không biết trời cao đất rộng là gì, bị đánh cho đến bộ dạng rồi vẫn còn cứng họng, gây cổ lên cảnh cáo.
“Tên chó chết! Mày biết bố tao là ai… hự!”
“Thì ra mày chọn cái chết!”
Hắn ta chưa kịp nói hết câu, Đinh Thừa Phong thẳng tay tặng cho hắn một cú đấm.
Cú đấm này thành công lấy đi của hắn hai chiếc răng cửa, cộng thêm đầu lưỡi của hắn cũng bị hàm răng cắn lẹm đi hai centimet.
Triệu Tước Kiệt đau đớn gào thét, thu hút sự chú ý của một vài người. Nhưng bọn họ chỉ liếc nhìn một cái, không muốn lo chuyện bao đồng nên đã trực tiếp ngoảnh mặt đi.
Đinh Thừa Phong đứng dậy, chân giẫm lên bàn tay đang sờ soạng dưới mặt đất của hắn, dùng mũi chân day đi day lại tạo độ ma sát giữa tay hắn với nền đất bụi bẩn.
“A a a…” Hắn chật vật nâng đầu dậy, tay còn lại cố với lấy bàn tay đang bị tổn thương, mặt mày cau có.
Đinh Thừa Phong từ trong túi quần rút ra một điếu thuốc, sau đó lấy bật lửa đốt cháy đầu điếu thuốc, ung dung rít một hơi thật sâu, thanh âm lạnh lùng thoát ra khỏi cuống họng.
“Tay nào của mày vừa chạm lên người của vợ tao? Hả?”
“Tên chó chết! Tao nhất định sẽ không… không tha cho mày… cứ đợi đấy… aaaa!”
Đinh Thừa Phong nhíu mày, hắn đương nhiên không hài lòng với đáp án vừa rồi, trực tiếp dùng chân giẫm mạnh làm gẫy đốt ngón tay của hắn.
Tiếng kêu vang lên thất thanh, làm cho mấy tên đàn em của bọn chúng hoảng sợ, toát mồ hôi hột dè chừng.
Đinh Thừa Phong liếc mắt ra hiệu người đàn ông áo đen đứng từ phía xa, sau đó tiến lại gần Bạch Tú Sa đang ôm mặt ngồi khóc bên ghế đá.
Hắn vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tàn thuốc, thân trên hơi gập xuống, dang tay ra bế bổng cơ thể của Bạch Tú Sa lên.
Bạch Tú Sa tưởng tên khốn kia lại đến làm phiền mình, đôi mắt cô từ đầu đến cuối nhắm chặt lại, hai tay nhỏ bé siết chặt lại dùng hết sức lực đấm mạnh vào đối phương.
Đinh Thừa Phong nhanh trí né tránh, hai tay ôm chặt lấy cơ thể của cô, thanh âm nhỏ nhẹ cất lên.
“Xin lỗi, anh đã về trễ!”
Nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Tú Sa ngay lập tức dừng lại, đưa con mắt ngập trong nước mắt lên nhìn người đàn ông, ấm ức gục mặt vào trong ngực của hắn mà khóc lớn.
Đinh Từ Phong từ trước không thích người khác khóc trước mặt mình, đối mặt với cô nàng mít ước này hắn chỉ biết giơ tay đầu hàng, bất lực đưa Bạch Tú Sa vào trong xe.
Hắn đặt cô vào ghế lái phụ, còn hắn ngồi vào ghế lái chính. Vào lúc Đinh Thừa Phong vươn tay ra có ý tốt thắt dây an toàn cho cô, bỗng nhiên sắc mặt cô tím tái, hoảng sợ khi nhìn thấy vệt máu trên tay của người đàn ông.
Đinh Thừa Phong sơ ý không vệ sinh sạch máu trên tay, thấy cô gái khϊếp sợ kêu lớn, hết cách hắn ôm cô vào lòng an ủi, một tay đặt bên eo cô, tay còn lại vuốt dọc sống lưng như đang cưng chiều cô nàng.
“Đừng sợ nữa! Có anh ở đây rồi!”
Bạch Tú Sa tức giận người đàn ông đã bỏ mình lại hơn mười lăm phút, cô há miệng thật lớn, cắn mạnh vào phần ngực của hắn một cái rõ đau, ngậm chặt trong miệng không muốn nhả ra.
Người đàn ông nhẫn nhịn, trên tay gồng lên những đường gân xanh cực kỳ đáng sợ, sắc mặt đanh lại không hài lòng trước hành động của cô gái.
“Bình tĩnh lại, Tú Sa!”
Đinh Thừa Phong khẽ gầm nhẹ trong cổ họng, hai tay nắm chặt lấy bả vai của Bạch Tú Sa, dùng một lực vừa đủ tách miệng cô ra khỏi da thịt của mình.
Bạch Tú Sa chưa trút hết được cơn giận, cô vùng vẫy muốn cúi mặt xuống cắn người đàn ông thêm cái nữa nhưng lại bị hắn ta giữ chặt lấy hai bên mặt, không nói một câu nào mà cưỡng hôn cô.
“Ưm…”
Toàn thân Bạch Tú Sa cứng đờ lại, cảm nhận được đầu lưỡi trơn ướt đang trượt vào trong khoang miệng của mình, sống lưng cô truyền đến một cảm giác tê dại. Cô rùng mình một cái, hai tay chống trước ngực định đẩy người đàn ông ra xa nhưng lại bị hắn ôm chặt vào l*иg ngực, môi lưỡi quấn quýt nhau không rời, tạo ra âm thanh ướŧ áŧ vang vọng trong không gian xe.
Chương này cho Ngạn xin 50 like và một vài comment nhận xét của mọi người nha.