Người của Truyền thông Hoa Mộng dẫn Hán Đông Khuê vào thẳng phòng hội nghị. Căn phòng này nằm giữa bốn bức tường kiên cố bố trí hệ thống vách ốp, bên trong lót thêm cao su non, tạo hiệu quả cách âm cực kì tốt, người bên ngoài không hề nghe được bất kì âm thanh nào bên trong. Lúc Hán Đông Khuê được trợ lí dẫn vào, căn phòng rộng hơn 40 mét vuông đã kín người, ai nấy đều đang nói chuyện rì rầm sôi nổi. Thấy anh bước vào, tất cả bọn họ không ai bảo ai cùng nhau đứng dậy.
Những người trong phòng hội nghị đều là lãnh đạo cấp cao đồng thời là đại cổ đông của Hoa Mộng, ví dụ như Trương Lân, Chu Triết Hưng và hai người cùng hội cùng thuyền với ông ta là Lương Kiến Quốc và Lý Phán. Ngoài ra còn có vài gương mặt xa lạ mà Hán Đông Khuê chưa từng gặp qua.
Cuộc họp ngay lập tức bắt đầu, Hán Đông Khuê ngồi ở ghế chính giữa, ánh mắt sắc bén, khí thế vô cùng bức người, nghiêm túc trình bày rõ ràng về kế hoạch thu mua.
Trịnh Hiểu Mộng nhờ có Hán Đông Khuê giúp đỡ hiện giờ đang sở hữu 51% cổ phần Truyền thông Hoa Mộng, nhưng vì làm việc ở nước ngoài nên gần như không nắm thực quyền. Mấy năm gần đây, Trịnh Mạnh một tay thao túng Hoa Mộng, độc chiếm hào quang. Đối với những lời hứa hẹn về việc ăn chia lợi nhuận với các cổ đông, có rất nhiều điều ông ta không thực hiện.
Một số cổ đông thuộc vây cánh Trịnh Mạnh ngoài mặt thì tỏ vẻ trung thành, nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn và căm giận, điển hình là Trương Lân. Chỉ là bọn họ không có người chống lưng, thế nên không ai dám lên tiếng.
Bây giờ Hán Đông Khuê lại chào mua cổ phiếu cao hơn giá thị trường tận 50%. Ví dụ thị trường mua giá 250 đồng 1 cổ phiếu, anh muốn thu mua với giá 375 đồng 1 cổ phiếu. Trước tình hình cổ phiếu Truyền thông Hoa Mộng ngày càng rớt giá sau chuỗi scandal của Cao Lộ Tư, đây quả thực là một sự mê hoặc rất lớn.
Trương Lân và một số đại cổ đông trung lập, có cả cổ đông thuộc phe Trịnh Mạnh đều chọn cách chủ động liên lạc với Hán Đông Khuê, âm thầm bán chui cổ phần cho anh. Chính vì thế mới có cuộc họp ngày hôm nay.
Thì ra những người lạ mặt ngồi ở đây đều là những người quyết định li khai phe Trịnh Mạnh vì quá thất vọng với những lời hứa suông của ông ta. Trong tình huống chưa thông qua Hội đồng Quản trị mà Hán Đông Khuê lại giao dịch chui với các cổ đông, có thể khẳng định đây rõ ràng là hành vi ác ý thu mua.
Bọn họ thừa biết hành vi ác ý thu mua của Hán Đông Khuê đã vi phạm quy định chào mua công khai, nghĩa là trái với pháp luật. Nhưng đứng trước tình thế nước sôi lửa bỏng, mã sàn chứng khoán của Hoa Mộng ngày càng đỏ rực, rất có nguy cơ nằm sàn, bọn họ đành đánh liều một phen. Ai mà biết để giành quyền kiểm soát Hoa Mộng, Hán Đông Khuê có moi móc ra thêm một đống nội tình của Hoa Mộng nhằm tạo thêm scandal nữa hay không.
Còn một chuyện nữa, đó là Uỷ ban Chứng khoán Nhà nước không hiểu sao lại mở một mắt nhắm một mắt trước hành vi vi phạm này của Hán Đông Khuê, chứng tỏ đằng sau Hán Đông Khuê phải có một thế lực chính trị rất lớn chống lưng.
Cuộc họp lần này diễn ra rất lâu, phải gần 3 tiếng đồng hồ. Sau khi kết thúc, Hán Đông Khuê cuối cùng cũng đạt được thoả thuận, hoàn thành đàm phán thu mua bước đầu, nắm chắc trong tay 75% cổ phần Công ty Truyền thông Hoa Mộng.
…
Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Công ty Truyền thông Hoa Mộng là Trịnh Mạnh nhận được báo cáo của Uỷ ban Chứng khoán Nhà nước, tức thì lâm vào trạng thái hoảng loạn. Trợ lí cao cấp trấn an ông ta, nhắc ông ta khẩn cấp triệu tập họp Đại hội Cổ đông bất thường nhằm thương lượng đối sách.
Nhưng Trịnh Mạnh lại không làm thế, ông ta chỉ triệu tập một nhóm người đứng đầu Hội đồng Quản trị, mà không hề hay biết quá nửa trong số đó đã âm thầm bán đứng ông ta.
Trước giờ vào họp, Trịnh Mạnh vội vàng gọi cho Trương Lân. Lúc này Trương Lân và Chu Triết Hưng cũng đang trên đường đến trụ sở Hoa Mộng. Nghe giọng nói hoảng hốt của ông ta, Trương Lân nhếch mép chửi thầm trong đầu “Con heo ngu ngốc!” nhưng ngoài miệng lại nói: “Lão Chu cũng đang ngồi chung xe của tôi đến công ty, không có gì phải lo hết, đến nơi rồi chúng ta bình tĩnh thương lượng đối sách.” Nói xong ông ta liền cúp máy.
Chu Triết Hưng ngồi bên cạnh mân mê chiếc nhẫn vàng 24K to vật vã trên ngón áp út, cười chế giễu: “Trịnh Mạnh ngu hết thuốc chữa rồi, để người ta mua mất 24% cổ phiếu lưu hành ở thị trường thứ cấp mà không hề hay biết.”
Trương Lân hừ một tiếng khinh bỉ: “Nghe nói sau scandal cặp kè với con nhỏ người mẫu bị phong sát, vợ lão ta ầm ĩ một hai đòi li hôn chia tài sản. Gia đình nhà vợ lão ta tuyệt đối không phải hạng tầm thường đâu, ngày xưa bọn họ cũng đổ không ít vốn vào Hoa Mộng đấy. Lão ta hiện giờ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trái phải trước sau đều là giặc, trước tiên phải dẹp giặc trong nhà đã. Kể ra cũng thật là đáng đời, ăn vụng còn không biết đường chùi mép.”
“Nói qua cũng phải nói lại, thằng nhóc Hán Đông Khuê lần này thật là cao tay, chọn đúng thời điểm cổ phiếu Hoa Mộng rớt giá trầm trọng để hạ thủ. Tôi nghi ngờ lệnh phong sát con nhỏ người mẫu cũng nằm trong âm mưu của nó từ trước.” Chu Triết Hưng vuốt râu nói.
Trương Lân là chiến hữu từng vào sinh ra tử với Trịnh Mạnh, ông ta biết toàn bộ bí mật liên quan đến Trịnh Mạnh và Công ty Truyền thông Hoa Mộng. Trịnh Mạnh không ít lần lạm dụng tín nhiệm để chiếm đoạt tài sản và chiếm dụng vốn nhưng đều được nhà vợ giúp đỡ tai qua nạn khỏi. Bây giờ nhà vợ ông ta lại đòi trở mặt, giả sử ông ta mất quyền khống chế Hoa Mộng, không những phải hoàn trả số tiền chiếm dụng mà có khi còn phải ngồi tù nếu chuyện chiếm đoạt tài sản bị lộ ra. Quan trọng nhất là cái chết 10 năm trước của anh trai ruột ông ta là Trịnh Mông có liên quan mật thiết đến Trịnh Mạnh.
Vì lợi ích cá nhân, Trương Lân lại âm thầm đâm sau lưng Trịnh Mạnh một cú chí mạng. Đúng là trên chiến trường hay thương trường đều như vậy: không có kẻ thù vĩnh viễn hay đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.
Xe của Trịnh Mạnh đến nơi thì thấy xe của Trương Lân cũng vừa mới đỗ xuống bên cạnh. Trịnh Mạnh nôn nóng đi đến mở cửa xe sốt sắng hỏi: “Lão Trương, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, anh đã nghĩ ra cách ứng phó nào chưa?”
Trương Lân bước ra ngoài, bình tĩnh vỗ vai ông ta nói: “Nơi này đông người qua lại, vào trong rồi hãy nói.”
Trong phòng họp nhỏ chỉ có 7 người đứng đầu và có tiếng nói nhất trong Hội đồng Quản trị của Công ty Truyền thông Hoa Mộng, gồm có Trịnh Mạnh, Chu Triết Hưng, Trương Lân, Lương Kiến Quốc, Lý Phán, Tăng Vĩ Đình và một người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo tên là Lâm Hạ. Không khí lúc này vô cùng nặng nề, khuôn mặt ai cũng ngưng trọng.
Vừa mới ngồi xuống ghế chủ toạ, Trịnh Mạnh đã đập bàn giận dữ nói: “10 năm qua, tôi đã luôn nhường nhịn, thế mà thằng nhãi Hán Đông Khuê đó lại không biết điều, càng ngày càng lấn tới, trèo lên đầu lên cổ chúng ta. Cục tức này bảo tôi phải làm sao mới nuốt nổi.”
Lâm Hạ bình tĩnh nói: “Anh Mạnh, bây giờ không phải lúc nổi giận. Theo em, tiếp theo bọn họ rất có thể sẽ liên hệ với Ôn Thiệu Đình, nâng mức sở hữu cổ phần Hoa Mộng từ 75% lên 80%. Lão Ôn này nổi tiếng trung lập, đối với phe ta hay phe địch đều rất khó xơi.”
Tăng Vĩ Đình lúc này mới có thời gian đọc kĩ báo cáo của Uỷ ban Chứng khoán Nhà nước, vuốt cằm nói: “Bọn họ có khả năng không đủ tài chính để tiến hành đợt thu mua tiếp theo. Theo nguồn tin của tôi, vừa rồi bọn họ tăng giá cổ phiếu lên 50% so với giá thị trường, chắc chắn thâm hụt ngân sách không nhẹ.”
Lâm Hạ lắc đầu. “Anh Tăng, chúng ta hoàn toàn không rõ về tình hình tài chính hiện tại của đối phương, trước mắt đừng nên đưa ra phán đoán chủ quan.”
“Đúng vậy, tuy nói là tăng 50% so với giá thị trường nhưng giá cổ phiếu Hoa Mộng đang giảm xuống còn rất thấp, bọn họ thu mua vào thời điểm này vẫn là có lợi.” Lương Kiến Quốc gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm giọng nói.
“Lão Trịnh, cũng tại anh cả. Khi không lại dính vào scandal khiến cổ phiếu Hoa Mộng rớt giá thảm hại, để thằng nhãi họ Hán có cơ hội rút củi dưới đáy nồi.” Tăng Vĩ Đình bực bội nói.
“Đúng đấy, ngay từ đầu em đã nói với anh rồi, đừng dính dáng đến bọn nghệ sĩ dưới trướng. Anh nhất quyết không nghe, bây giờ thì hay rồi, đến ảnh dắt tay nhau vào khách sạn còn bị tung lên mạng. Đẹp mặt lắm.” Lâm Hạ cười lạnh.
Lâm Hạ thời còn trẻ từng yêu say đắm Trịnh Mạnh, cuối cùng lại bị ông ta nói lời chia tay. Trịnh Mạnh không chọn Lâm Hạ xinh đẹp quyến rũ làm vợ mà lại lấy một người phụ nữ nhan sắc tầm thường, nhưng cô ta là con gái một nhà tài phiệt lớn.
Lâm Hạ sau một thời gian điên cuồng níu kéo không thành cũng chấp nhận buông tay, ngoan ngoãn đi lấy chồng. Chồng bà ta là một bác sĩ phẫu thuật có tiếng trong giới y học thành phố Bắc Thần, yêu đơn phương bà ta đã gần 5 năm. Bọn họ rất nhanh đã tổ chức đám cưới, nghe thiên hạ đồn đại là cưới chạy bầu.
Nhưng rồi cuộc hôn nhân tưởng chừng tốt đẹp đó lại đổ vỡ vì chồng Lâm Hạ phát hiện ra bà ta vẫn còn yêu Trịnh Mạnh tha thiết. Hai đứa con sinh đôi của bọn họ cũng là con của Trịnh Mạnh, còn ông ấy chỉ là người đổ vỏ. Hiện giờ Lâm Hạ ở nhà là mẹ đơn thân của hai đứa con, ngoài xã hội là một nữ doanh nhân nổi tiếng.
Đối với chuyện tình ái của Trịnh Mạnh, Lâm Hạ dĩ nhiên luôn có sự quan tâm đặc biệt. Bà ta chướng tai gai mắt với Cao Lộ Tư từ lâu lắm rồi, bây giờ mới có dịp nói ra, đương nhiên phải đay nghiến vài câu cho sướиɠ miệng.
“Các người đến đây để tìm đối sách hay là để chất vấn tôi?” Trịnh Mạnh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Các vị lãnh đạo, chuyện đã rồi thì đặt qua một bên đi.” Lý Phán lên tiếng. “Trước hết phải tìm cách ngăn cản bọn họ tiếp xúc với Ôn Thiệu Đình, sau đó thuyết phục ông ta bán 5% cổ phần cho chúng ta.”
“Lão Ôn này khó tiếp xúc lắm, theo tôi khả năng không cao.” Lâm Hạ nhướng mày.
“Lâm Hạ, cô đừng chỉ biết bàn lùi.” Trịnh Mạnh quắc mắt nói, Lâm Hạ đành phải im lặng.
“Trường hợp phía Ôn Thiệu Đình quá khó xơi thì chúng ta phải tìm cách mua lại cổ phiếu lưu hành ở thị trường thứ cấp. Chỉ cần mua được 11% để cổ phần của chúng ta lên 36% là không cần bận tâm đến lão già Ôn Thiệu Đình nữa.” Lý Phán nói.
“Không được, nếu mua 11% cổ phần từ thị trường thứ cấp, giá cổ phiếu bị tin tức này kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ tăng mạnh trong thời gian ngắn. Đối với chúng ta mà nói, quá tốn kém, mà thời gian cho chúng ta hành động chỉ chưa đầy một tháng.” Chu Triết Hưng lắc đầu. “Năm xưa Hán Đông Khuê còn núp sau đám cổ đông trung thành với Trịnh Mông, bây giờ cậu ta tự mình ra mặt, chứng tỏ dã tâm thôn tính Hoa Mộng của cậu ta rất lớn.”
“Chưa nói đến tốn kém hay không, quan trọng nhất là chưa chắc đã mua được cổ phiếu từ thị trường thứ cấp. Nên nhớ, bọn họ thu mua với giá cao hơn 50% so với thị trường. Các cổ đông chắc chắn sẽ bán cho bọn họ chứ không bán cho chúng ta.” Lương Kiến Quốc góp lời.
“Đúng vậy, theo báo cáo của Uỷ ban Chứng khoán Nhà nước, rất có khả năng bọn họ sau khi thu mua sẽ bán bớt cổ phiếu. Nếu 11% này chúng ta mua ở thị trường thứ cấp, khiến giá cổ phiếu bị đẩy lên, khác nào rơi vào cái bẫy của bọn họ.” Trịnh Mạnh nói.
“Đến giờ tôi vẫn cảm thấy rất khó hiểu về một chuyện, đó là tại sao Uỷ ban Chứng khoán Nhà nước lại để bọn họ mua thành công 24% cổ phần, đẩy mức sở hữu từ 51% lên đến 75% xong xuôi rồi mới thông báo cho chúng ta.” Trương Lân cười thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn giả vờ không biết. “Lão Trịnh, mấy năm nay anh chủ quan quá rồi. Nếu phát hiện ra âm mưu này sớm hơn thì chúng ta đâu có chật vật thế này.”
Tăng Vĩ Đình nhìn Trịnh Mạnh với ánh mắt chán ghét, lão già họ Trịnh này nhiều năm sống an nhàn hốt bạc thì thôi khỏi nói, nhưng lại ăn no sinh dâʍ ɖu͙©, liên tục cặp kè với nghệ sĩ dưới trướng. Cao Lộ Tư cũng vì được Trịnh Mạnh cưng chiều mà sinh hư, kéo về một đống scandal từ nhỏ đến lớn, để mấy cái thân già bọn họ phải còng lưng gánh cho cô ta.
Nhưng chuỗi scandal liên quan đến lệnh phong sát lần này thì bọn họ hoàn toàn lực bất tòng tâm, không thể cứu vãn nổi, khiến cho cục diện mới rối rắm thành ra như bây giờ.
“Lẽ nào đằng sau Hán Đông Khuê có thế lực chính trị nào đó chống lưng?” Lâm Hạ chau mày nói.
“Chắc chắn là như thế rồi, đến cả Uỷ ban Chứng khoán Nhà nước còn bao che cho bọn họ.” Trịnh Mạnh thở dài rầu rĩ. “Chỉ trách tôi quá coi thường đối thủ, năm xưa đáng lẽ phải xử lí triệt để hơn.”
“Ý anh là…?” Lâm Hạ hít vào một hơi thật sâu. “Trừ khử con bé Trịnh Hiểu Mộng?”
“Đúng vậy, thằng nhãi họ Hán bất chấp thủ đoạn giành Hoa Mộng về cho nó, chưa kể bao năm vẫn làm việc ở trụ sở Aurora bên Mỹ để gần bên nó, còn không phải là do bọn nó có gian tình?” Ánh mắt Trịnh Mạnh loé lên một tia độc ác. “Nếu bọn họ cứ được nước lấn tới thì đành lấy con bé Trịnh Hiểu Mộng ra làm tốt thí thôi. Nó chết rồi, thằng nhãi kia cũng không còn lí do thôn tính Hoa Mộng.”
“Lão Trịnh, anh cũng biết coi thường đối thủ là hành vi ngu xuẩn nhất, thế mà anh vẫn nghĩ Hán Đông Khuê chỉ đơn giản là giúp Trịnh Hiểu Mộng à? Tôi thấy thằng nhóc này có tham vọng rất lớn, không biết chừng nó chỉ lấy danh nghĩa giúp đỡ con bé, còn đâu chính nó mới là người muốn thâu tóm Hoa Mộng. Con bé này… tôi rất hiểu tính nó, nó không phải là đứa thích tranh giành. Nếu không năm xưa nó đã không bỏ sang Mỹ.” Trương Lân nheo mắt nói.
“Được rồi, trước hết cứ gọi con bé về nước đã…” Trịnh Mạnh lẩm bẩm.
Phòng họp nhất thời chìm vào im lặng.