Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 47: Bất Chấp Thủ Đoạn

Bài viết về Cao Lộ Tư thực sự rất hot, blogger đăng lên vào tầm chiều tối hôm qua, mới mấy tiếng ngắn ngủi đã đạt no.1 hot search Weibo bạo đỏ #Cao Lộ Tư bắt cóc con tin, muốn gϊếŧ người

Bị Hán Đông Khuê giày vò cả đêm, phải đến tận sáng ngày hôm sau Bách Lý Giai Ninh mới có thời gian sờ vào điện thoại.

Vừa mở điện thoại ra xem, thông báo từ gần trăm tin nhắn và cuộc gọi WeChat ầm ầm hiện lên, chiếm hơn phân nửa trong số đó là của đồng nghiệp phòng Quảng cáo, còn có Viên Khải và bạn bè trong giới lẫn ngoài giới. Cô trả lời từng người một, sau đó mới mở hot search ra xem, lúc này lượng người xem bài viết đã hơn trăm vạn.

Bài viết có chèn thêm hình ảnh, là ảnh Cao Lộ Tư kề dao vào cổ cô, có cả ảnh Cao Lộ Tư bị bắt giữ. Nguyên văn bài viết như sau:

“HOT: Nữ siêu mẫu Cao Lộ Tư bị tình nghi cố ý gϊếŧ người, hiện tại đã bị cảnh sát Bắc Thần bắt giữ.

Theo tìm hiểu của blogger, khoảng 3 giờ chiều nay, cựu siêu mẫu Cao Lộ Tư – người vừa mới bị phong sát cách đây không lâu, đã dùng dao khống chế một nữ nhân viên thuộc tập đoàn Aurora trong một quán trà ngay gần trụ sở công ty. Nữ nhân viên này tên là Bách Lý Giai Ninh, cũng chính là người từng xuất hiện trong video siêu mẫu Cao Lộ Tư đánh người trước đó. May mắn thay, Bách Lý Giai Ninh đã được Tổng giám đốc Aurora là Hán Đông Khuê và đội cảnh sát đặc nhiệm giải cứu. Trên người cả hai đều bị thương nhẹ, đã được đưa đến bệnh viện ngay sau khi nhân viên y tế sơ cứu. Cao Lộ Tư do bị tình nghi tội cố ý gϊếŧ người đã bị cảnh sát thành phố Bắc Thần bắt giữ. Trước sự tra hỏi của cảnh sát, Cao Lộ Tư đã cúi đầu thú nhận hành vi mưu sát Bách Lý Giai Ninh, cô ta rất có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị kết án tù 10 năm.”

Bách Lý Giai Ninh xem xong hết bài viết, lại kéo xuống đọc bình luận.

Hầu hết cư dân mạng đều nói rằng Cao Lộ Tư quá mức độc ác, có người còn bình luận cô ta nên bị kết án tử hình.

Vụ việc ngày hôm qua xảy ra ở nơi công cộng nên trên mạng có rất nhiều video và cả livestream của người qua đường. Phần lớn quần cư dân mạng xem xong video đều khen ngợi Hán Đông Khuê đúng là anh hùng cứu mỹ nhân. Không ít người còn khẳng định Hán Đông Khuê và Bách Lý Giai Ninh đang yêu đương. Bởi vì theo lí lẽ thông thường, một Tổng giám đốc chắc chắn sẽ không bất chấp tính mạng để cứu một nhân viên.

Vì vụ việc này đang rất hot, từ sáng sớm đã có một đám phóng viên tìm tới trước cổng tư gia Hán gia và cả biệt thự riêng của Hán Đông Khuê. Điện thoại Phòng Quan hệ Công chúng của Aurora cũng liên tục reo lên không ngừng nghỉ.

Hán Đông Khuê mới cúp điện thoại của văn phòng cảnh sát Bắc Thần liền nhận được điện thoại của thư kí Tần Hạo. Anh ta nói là từ sáng tới giờ đã nhận được mấy chục cuộc điện thoại của giới báo chí truyền thông rồi, tất cả đều muốn từ Tần Hạo moi được một chút tin tức về Hán Đông Khuê và Bách Lý Giai Ninh.

Hán Đông Khuê chau mày nói: “Tôi không chấp nhận bất kì hình thức phỏng vấn nào hết, anh thay tôi từ chối đi.”

“Vâng thưa Tổng giám đốc, tôi đã từ chối toàn bộ rồi.” Tần Hạo đi theo Hán Siêu Việt nhiều năm, đã luyện thành một thư kí “siêu việt” đúng như tên lãnh đạo. Anh ta đặc biệt khéo léo và nhanh nhạy trong việc hiểu ý tứ cấp trên, thậm chí một số việc lặt vặt anh ta đều tự mình xử lí sạch sẽ trước cả khi báo cáo. Cuộc điện thoại này anh ta gọi tới chủ yếu là muốn quan tâm hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của hai người đang nằm trong phòng bệnh cao cấp. “Hán tổng, vết thương của anh và Bách Lý tiểu thư không có gì nghiêm trọng chứ?”

“Ừm, không có gì đáng ngại. Mấy ngày tới tôi sẽ không thể đến tập đoàn, có chuyện gì quan trọng anh cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Những chuyện khác anh gọi cho Phó tổng hoặc tự mình cân nhắc là được.” Hán Đông Khuê nói mấy câu phân phó.

“Vâng, vậy tôi cũng không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Hán tổng nữa, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới Bách Lý tiểu thư.”

Hán Đông Khuê cúp điện thoại, lúc trở về phòng thấy Bách Lý Giai Ninh đang đứng cạnh ô cửa sổ, chau mày nhìn xuống bên dưới.

Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vươn tay kéo rèm cửa lại, còn chưa kịp xoay người, cả người đã rơi vào vòng tay quen thuộc. Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô. “Em đang nhìn gì mà chăm chú thế?”

Bách Lý Giai Ninh dựa vào trong ngực anh, cười nói: “Nhìn đám người canh giữ dưới kia chứ sao, chắc chỉ chờ chúng ta xuất viện là bọn họ sẽ ùa lên đấy. Cư dân mạng khát tin đến độ phóng viên bất chấp địa điểm là cổng bệnh viện chỉ để có được tin nóng độc quyền đến thế sao?”

Đứng từ trên cao vẫn có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ xe lưu động của các đài truyền hình và các phóng viên chầu chực dưới cổng bệnh viện, còn có đám paparazzi cổ đeo máy ảnh lượn lờ xung quanh.

“Mấy ngày nữa chuyện này hết hot, bọn họ sẽ tự động giải tán thôi.” Hán Đông Khuê thản nhiên nói.

“Anh đã xem hot search Weibo hôm qua chưa?” Bách Lý Giai Ninh hỏi.

“Anh xem rồi.”

Sáng nay anh xuống canteen bệnh viện mua đồ ăn sáng thì nghe thấy mấy cô y tá đang thảo luận về hot search Weibo ngày hôm qua. Anh căn bản không quan tâm, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy tên của Bách Lý Giai Ninh từ trong miệng bọn họ. Anh ngay lập tức dừng bước, mở Weibo ra kiểm tra, vừa xem đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

“Chúng ta hình như bị cư dân mạng đoán ra được mối quan hệ rồi.” Bách Lý Giai Ninh cười nhàn nhạt.

Anh véo má của cô, trên mặt lộ ra nụ cười lười biếng: “Làm sao, không muốn cho anh ra mặt à?”

“Tất nhiên là không muốn rồi.” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi nói. “Nhưng mà thôi, chuyện đã đến nước này, công khai cũng được.”

Hán Đông Khuê nhìn chằm chằm Bách Lý Giai Ninh, anh không nghĩ cô lại đối mặt với chuyện này một cách bình thản như vậy. “Em lại định giở trò mèo gì hả?”

“Đâu có, anh muốn công khai thì công khai đi.” Bách Lý Giai Ninh hôn lên má anh. “Để mọi người biết anh có một người bạn gái nữ thần, cho bọn họ ghen tị chết luôn.”

Hán Đông Khuê hừ một tiếng. “Cũng để đám sắc lang ngoài kia biết em có một người bạn trai nam thần, cho bọn họ từ bỏ ý định tán tỉnh em đi.”

“Anh mới là đồ sắc lang.” Bách Lý Giai Ninh lườm anh, trên cổ trên ngực cô vẫn còn đầy dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ đây này. “Anh không sợ tổn hại đến hình tượng Tổng giám đốc Aurora cao cao tại thượng à?”

“Người ngoài nghĩ thế nào là việc của họ, đâu có liên quan gì đến chúng ta. Hơn nữa anh cũng không phải là người trong giới giải trí, tuy vẫn thường tiếp xúc với truyền thông nhưng hầu hết đều là tin tức liên quan đến lĩnh vực kinh tế. Mấy chuyện đời tư này cư dân mạng cũng chỉ tò mò mấy ngày đầu thôi, em không cần phải suy nghĩ gì hết. Ngược lại, em mới là người bị ảnh hưởng nhiều nhất, anh rất lo cho em.” Hán Đông Khuê nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Em không sao, thông tin về Tống gia và Bách Lý gia trên Baidu cũng không ít, chỉ có mỗi thông tin về em là bị bỏ trống. 24 năm qua, bố mẹ đã bảo vệ em rất tốt khỏi giới truyền thông tạp nham hỗn loạn. Bây giờ em đã trưởng thành rồi, ra mắt công chúng cũng chẳng có gì đáng sợ.” Bách Lý Giai Ninh híp mắt cười nói.

“Vậy thì tốt, thế là anh sắp được công khai ôm hôn em ở chỗ đông người rồi.” Hán Đông Khuê cười ái muội nói.

“Anh trông có vẻ hả hê quá nhỉ?” Bách Lý Giai Ninh nhếch môi cười khinh bỉ. “Không sợ cổ phiếu Aurora rớt giá à?”

“Không hề, bởi vì hành động anh hùng cứu mỹ nhân của anh, cổ phiếu Aurora trái lại còn tăng giá.” Hán Đông Khuê quả quyết nói.

“Ha ha!” Bách Lý bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho bật cười.

“Có chuyện này anh muốn nói với em.” Hán Đông Khuê cũng cười, lại ôm cô nằm lên trên giường. “Hoa Mộng đang lao đao nặng nề sau chuỗi scandal đánh người, bắt cóc con tin và cặp kè với Tổng giám đốc Trịnh Mạnh của Cao Lộ Tư, cổ phiếu của Hoa Mộng hiện giờ đang tụt dốc không phanh.”

“Thế nên anh muốn ác ý thu mua?” Bách Lý Giai Ninh ngay lập tức hiểu ra vấn đề. “Anh đang hỏi ý kiến của em hay là chỉ thông báo trước với em?”

“Anh đang hỏi ý kiến em, nếu em không thích, anh tuyệt đối không nhúng tay vào.” Hán Đông Khuê kiên định nói.

“Em không phản đối.” Bách Lý Giai Ninh mỉm cười lắc đầu. “Nhưng mà đây là hành vi trái pháp luật, anh làm kín kẽ một chút là được.”

“Ninh Ninh, cảm ơn em vì đã hiểu cho anh.” Hán Đông Khuê hôn lên trán cô, dịu dàng nói. “Lát nữa anh đi có chút việc, nếu anh về muộn thì em cứ ăn trưa trước đi nhé.”

“Được.”



Hôm nay Hán Đông Khuê có hẹn dùng cơm ở một nhà hàng Nhật Bản phong cách sân vườn Tsukiyama. Anh chọn bàn ở khu vườn ngoài trời, phải đi qua một cây cầu gỗ cong nhỏ bắc qua một cái hồ cá Koi mới đến được nơi đặt bàn ăn. Khu vườn như một mô hình thiên nhiên thu nhỏ với các tiểu cảnh tượng trưng cho gò và núi, kết hợp với sỏi trắng, đèn đá, cây cối và bụi hoa để tô điểm. Toàn bộ khu vườn mang một màu xanh hài hoà dễ chịu, rất thích hợp để các bậc lãnh đạo ăn cơm, uống trà đàm đạo và bàn bạc công việc.

Nghe nói nguyên liệu hàng ngày đều được vận chuyển từ Nhật Bản bằng đường hàng không, chỉ được sử dụng trong 24 giờ, tuyệt đối không nhập nguyên liệu đông lạnh, thế nên thức ăn được đảm bảo vô cùng tươi mới. Đầu bếp nhà hàng cũng là người Nhật Bản, toàn bộ nhân viên đều mặc Kimono và thông thạo tiếng Nhật cơ bản.

Vị khách của Hán Đông Khuê hôm nay chính là Phó tổng giám đốc Truyền thông Hoa Mộng, đồng thời cũng là một trong những đại cổ đông và thành viên cấp cao thuộc Hội đồng Quản trị của Truyền thông Hoa Mộng, tên là Trương Lân. Hai người lúc đầu cũng chỉ ăn cơm uống trà nhàn nhã như hai người bạn lâu ngày không gặp. Cơm nước xong xuôi, Trương Lân mới đề cập đến chuyện chính. “Hán tổng, gần đây động thái của cậu hơi lộ liễu rồi đấy. Đầu tiên là tăng giá thu mua cổ phiếu, hiện tại bắt đầu lôi kéo các cổ đông nhỏ và trung lập. Tôi nghe loáng thoáng một vài đại cổ đông bên cạnh Trịnh Mạnh đã đánh hơi được chuyện này, bọn họ đều đang âm thầm quan sát. Nếu cậu mua chuộc được lão hồ ly Chu Triết Hưng thì rất có thể sẽ kéo thêm được hai đại cổ đông đứng sau ông ta nữa. Vụ thu mua này mà thành công thì cậu có thể nắm giữ 75% cổ phần Hoa Mộng. Theo tình thế hiện tại, tôi thấy rất khả quan.”

Lần này Hán Đông Khuê và một số cổ đông Hoa Mộng lén qua lại giao dịch với nhau, nhưng chung quy vẫn không thể qua mặt tất cả lãnh đạo cấp cao.

“Có điều… tôi và Trịnh Mạnh là chiến hữu lâu năm, chuyện này đối với tôi mà nói, làm thế nào cũng thấy khó xử.” Trương Lân hạ thấp giọng, nhìn Hán Đông Khuê với ánh mắt dò đoán.

Hán Đông Khuê sao có thể không hiểu tâm tư của ông ta. Anh cầm theo gói cám Mizuho dành cho cá Koi, thong thả đi về phía hồ nước, sau đó vung tay ném một ít cám xuống dưới mặt hồ. Đàn cá lập tức bơi đến, há to miệng đớp lấy đớp để.

Anh vẫy tay ý bảo Trương Lâm lại gần đây, mỉm cười nói với ông ta: “Ông đếm số cá bơi đến ăn đi, đó là con số tôi có thể đưa ra cho ông, hi vọng ông thấy hài lòng.”

Trương Lân nhìn thoáng qua đàn cá dưới mặt hồ, nheo mắt hỏi: “Đơn vị là chục vạn?”

“Không, là trăm vạn.”

Trương Lân mở to mắt, hít một hơi kinh ngạc. Sau khi ăn hết thức ăn, đàn cá Koi bơi tản ra tứ phía, mặt hồ trở lại trạng thái yên bình vốn có.

Hán Đông Khuê nhìn phản ứng của ông ta, khẽ nhếch khoé môi nói ra một câu đầy ẩn ý. “Trương tổng, tôi biết ông là một người nhìn xa trông rộng. Chuyện này ông cứ từ từ suy xét kĩ càng. Nhưng mà ông cũng nên nhớ một điều, ông suy nghĩ càng lâu, số cá chết lại càng tăng.”

“Hán tổng, tôi có thể nhiều chuyện một chút được không? Lí do bất chấp thủ đoạn thu mua của cậu…” Trương Lân tò mò hỏi. “Liệu có phải là…”

“Không phải là vì Trịnh Hiểu Mộng.” Hai người lúc này đã quay lại bàn ăn, Hán Đông Khuê đặt chén trà xuống bàn “cạch” một tiếng.

“Ồ… tôi hiểu rồi.” Trương Lân gật đầu cười nói. “Tôi có việc phải về trước, sẽ cho người liên lạc lại với cậu sau.”

“Trương tổng đi thong thả, thứ lỗi không tiễn.

Lúc Hán Đông Khuê quay lại ô tô trở về bệnh viện, thư kí Tần Hạo ngồi ở ghế lái quay đầu về phía sau, nói nhỏ với anh: “Hán tổng, vừa nãy có người gọi điện, tự xưng là thư kí của Phó giám đốc Hội đồng Quản trị Truyền thông Hoa Mộng – Chu Triết Hưng. Anh ta nói Giám đốc Chu muốn có một cuộc hẹn sớm nhất với anh.”

Hán Đông Khuê cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ lão hồ ly Chu Triết Hưng lại chủ động liên hệ với anh.

Chắc chắn là có biến!

“Lát nữa anh gọi lại cho anh ta, hỏi xem tối nay có thể sắp xếp một cuộc hẹn không.”

“Vâng, thưa Tổng giám đốc.” Tần Hạo gật đầu, bắt đầu tập trung lái xe.

Hán Đông Khuê về đến phòng bệnh thì thấy Bách Lý Giai Ninh đang đi bộ từ phía hành lang đối diện về phòng. Anh kéo cô vào trong lòng, thân mật đặt cằm lên trán cô. “Em vừa đi đâu về thế?”

“Vừa ăn trưa xong, đi dạo một chút cho tiêu cơm.” Bách Lý Giai Ninh liếc anh một cái, nhàn nhạt hỏi: “Chu Triết Hưng gọi cho anh chưa?”

Hán Đông Khuê lập tức buông cô ra, kinh ngạc không nói nên lời.

“Đừng nhìn em với ánh mắt như phàm nhân nhìn nữ thần cứu thế nữa, em ngại lắm.” Bách Lý Giai Ninh nghiêng người nằm xuống sofa, lười biếng nói. “Em sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của anh, nhưng mấy người râu ria thì em có thể giúp anh xử lí. Đông Khuê, em sẽ ủng hộ anh bằng cách của riêng mình.”

Hán Đông Khuê đứng nguyên chỗ cũ, nheo mắt nhìn cô, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.

“Sao thế? Anh cảm động quá phải không?” Bách Lý Giai Ninh nhướng mày.

Hán Đông Khuê lúc này mới đưa tay lên cổ nới lỏng cravat, sau đó cởi bớt cúc áo sơ mi, nở nụ cười mập mờ. “Không, anh chỉ đang nghĩ hôm nay phàm nhân sẽ dùng tư thế nào để chơi nữ thần thật sảng khoái.”

“Này, em cảnh cáo anh, đừng có lại gần đây.” Bách Lý Giai Ninh bật dậy khỏi sofa định chạy trốn, nhưng vẫn chậm hơn Hán Đông Khuê một bước.

Giây phút hai cổ tay bị trói bằng cravat, thân thể không ngừng đung đưa theo từng động tác đâm chọc mãnh liệt của anh, Bách Lý Giai Ninh mới biết là mình lại bị anh ăn sạch sẽ rồi.

Trong phòng không ngừng truyền đến tiếng kêu rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của phụ nữ và tiếng thở dốc gấp gáp của đàn ông.

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Hán Đông Khuê thoả mãn ôm cô vào lòng, cười nói: “Phương pháp tiêu cơm này quả thực rất sung sướиɠ.”

“Lưu manh, biến ngay!”