Sang ngày hôm sau, cơn mưa đêm qua đã tạnh hẳn, những tia nắng mặt trời hiếm hoi le lói giữa mùa đông lạnh giá, lọt qua cửa sổ sát đất chiếu vào căn phòng. Bách Lý Giai Ninh mơ mơ màng màng dụi mắt thức dậy. Đến lúc tỉnh táo hẳn, cô lăn một vòng trên chiếc giường king size màu xám, vươn tay quờ quạng mò tìm điện thoại. Mở được điện thoại ra xem thì đã thấy màn hình hiển thị 9 giờ.
Thôi chết, muộn làm rồi! Ai đã tắt chuông báo thức của cô?
Cô vội vàng hất tung chăn bước xuống giường, xỏ chân vào dép đi trong nhà. Trong phòng chỉ có một mình cô, không thấy bóng dáng Hán Đông Khuê đâu cả.
Bách Lý Giai Ninh vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Hán Đông Khuê đẩy cửa bước vào.
“Em dậy rồi à?”
“Sao anh không gọi em dậy? Muộn giờ làm mất rồi.”
“Anh xin nghỉ cho em rồi, nếu mệt thì cứ ngủ tiếp đi.”
Bách Lý Giai Ninh vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hán Đông Khuê chỉ mặc một chiếc quần thể thao. Nửa người trên anh để trần, khoe trọn thân hình cường tráng màu đồng hoàn mỹ.
“Sao anh không mặc áo vào?”
“Nhìn đã nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, em còn ngại cái gì?” Hán Đông Khuê trêu chọc cô.
“Nhưng mà chưa làm!”
Hán Đông Khuê bật cười, trong lòng thầm nghĩ biết thế hôm qua không tha cho cô. Nghĩ vậy nhưng anh vẫn lấy trong tủ ra một chiếc áo thun dài tay mặc vào.
“Của em này.” Vừa nói anh vừa đưa cho cô một cái túi giấy rất to. Bách Lý Giai Ninh nhận lấy, mở ra nhìn thấy mấy món đồ bên trong, lập tức cảm thấy hai má nóng bừng cả lên.
Cô liếc mắt nhìn size áσ ɭóŧ ở quai đeo, xấu hổ hỏi: “Sao anh lại biết size của em?”
Hán Đông Khuê cười gian xảo. “Chỉ cần sờ qua một cái là biết ngay thôi mà.”
“Đồ sắc lang, anh đi ra ngoài đi, em muốn thay đồ.” Bách Lý Giai Ninh xua xua tay, quay lưng về phía anh.
“Có chỗ nào trên người em mà anh chưa sờ qua đâu.” Hán Đông Khêu lại chọc tức cô, nói vậy nhưng vẫn mở cửa bước ra ngoài.
Chậm chạp mặc quần áo Hán Đông Khuê mới mua cho mình, cô gật gù cảm thán anh chọn size rất chuẩn, cô mặc vừa in.
Áo len cashmere cao cổ màu đỏ tươi phối cùng chân váy dạ màu xám dài quá đầu gối, kết hợp với áo khoác gilet xanh đen với đường viền đỏ xen kẽ giữa hai sọc xanh lá cây chạy dọc thân áo, gấu áo và cổ tay. Màu đỏ trên đường viền tone sur tone với màu đỏ của áo len. Vạt áo gilet đính khuy bằng ngọc trai rất hợp với xu hướng thời trang hiện tại.
Hán Đông Khuê phối đồ cho cô không tồi, mỗi tội quá bảo thủ.
Bách Lý Giai Ninh vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Hán Đông Khuê đứng dựa vào tường.
“Sao anh còn chưa xuống dưới nhà? Đứng đây định nhìn trộm em thay đồ hả?”
“Anh muốn đợi em, không được à? Anh mà thích thì anh đá cửa xông vào từ lâu rồi, việc gì phải lén lút.” Thấy cô bước ra, Hán Đông Khuê ôm cô vào lòng, nhéo má cô một cái. “Đi thôi, xuống ăn sáng với anh.”
Bữa sáng có cháo chân giò hầm hạt sen, hai quả trứng ốp la chín lòng đào và sữa tươi.
Bách Lý Giai Ninh múc một thìa cháo, thổi thổi mấy cái rồi cho vào miệng, sau đó nhìn sang trứng ốp la. Cô gắp quả trứng, cắn nhẹ một miếng, lòng đỏ trứng thơm ngậy đậm đà liền chảy ra.
Bách Lý Giai Ninh giơ ngón tay cái tỏ vẻ khen ngợi. “Hán Đông Khuê, đây là lần thứ mấy ăn chực nhà anh em cũng chẳng nhớ nữa, nhưng em vẫn phải công nhận, tay nghề nấu nướng của anh xịn thật đấy.”
Hán Đông Khuê vốn dĩ chưa từng rời mắt khỏi cô, thấy cô nói vậy liền cười tủm tỉm: “Ngon thì qua đây ở với anh, ngày nào anh cũng nấu ăn cho em.”
“Anh cho em ăn chực thật đấy à?”
“Ngủ chực luôn thì càng tốt.”
“Đồ lưu manh!”
Ăn sáng xong, Hán Đông Khuê lái xe đưa cô về nhà. Sau khi ngồi yên vị trong xe, Bách Lý Giai Ninh quay sang liền thấy Hán Đông Khuê đang nhìn mình chăm chú.
“Trên mặt em dính cái gì à mà anh nhìn dữ thế? Sao còn chưa đi?”
“Đi chứ, nhưng trước hết phải làm một việc quan trọng cái đã.” Hán Đông Khuê nở một nụ cười xấu xa.
“Việc gì cơ?” Bách Lý Giai Ninh ngây ngốc chớp mắt.
Hán Đông Khuê bất ngờ nhoài người sang. Bách Lý Giai Ninh thấy anh càng ngày càng tiến lại gần mình, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh, tim bỗng đập rộn ràng trong l*иg ngực, miệng lưỡi líu ríu hết cả lên: “Anh… anh định làm… làm gì thế?”
Hán Đông Khuê không trả lời, chỉ chậm rãi tiến đến gần. Bách Lý Giai Ninh nhắm mắt lại, đầu hơi ngẩng lên.
Bách Lý Giai Ninh đợi mãi mà chưa thấy có gì xảy ra, vừa định mở mắt thì bỗng nghe thấy một tiếng “cạch”. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh kia vang lên rất rõ ràng.
Bách Lý Giai Ninh như bừng tỉnh sau cơn mê, vừa mở mắt ra đã thấy nụ cười trêu chọc của Hán Đông Khuê.
“Anh thắt dây an toàn cho em, em nhắm mắt ngẩng đầu lên làm gì? Hay là…”
“Em… em không…” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai gò má đỏ ửng, thẹn quá hoá giận lấy tay đẩy anh ra. “Anh tránh ra, mau lái xe đi.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô lập tức bị bàn tay to lớn của Hán Đông Khuê nắm lấy, đôi môi trái tim đỏ mọng bị môi anh chiếm lấy.
Một tay anh cầm lấy tay Bách Lý Giai Ninh đặt trên ngực mình, một tay đỡ lấy gáy cô. Đầu lưỡi anh ấm áp dây dưa với lưỡi cô, hô hấp của cả hai quấn quýt không rời.
Một lúc lâu sau, Hán Đông Khuê mới buông cô ra, đôi môi chậm rãi lướt lên trên, ôn nhu hôn lên trán cô.
“Ninh Ninh?”
“Em đây.”
“Chúng ta yêu nhau đi.” Khuôn mặt Hán Đông Khuê lúc này cực kì dịu dàng.
“Em… vẫn muốn tìm hiểu thêm.” Bách Lý Giai Ninh ngập ngừng nói.
“Cái gì cần tìm hiểu đêm qua đều tìm hiểu cả rồi. Chúng ta đã làm đến mức này rồi, em còn chần chừ gì nữa?” Hán Đông Khuê nghiêm túc nói.
Bách Lý Giai Ninh đỏ mặt nói: “Mức này là mức nào…?”
“Đêm qua chúng ta đã ngủ với nhau.” Ngữ điệu Hán Đông Khuê cao lên mấy phần.
Bách Lý Giai Ninh nhỏ giọng cãi lại: “Mới cho vào một nửa thôi mà…”
“Một nửa còn chưa phải làʍ t̠ìиɦ à? Chẳng lẽ em muốn anh vào nguyên cây? Vậy chúng ta quay lại nhà anh làm nốt bước cuối.”
“Em không muốn làm gì hết, anh đừng nói lung tung.” Bách Lý Giai Ninh lắc đầu nguầy nguậy.
“Ninh Ninh, anh không muốn đợi lâu.” Hán Đông Khuê cầm tay cô đặt lên trái tim anh. “Chỗ này sớm đã thuộc về em.”
Bách Lý Giai Ninh bối rối quay mặt ra nhìn cảnh vật trôi qua cửa sổ xe, tìm cách đánh trống lảng. “Chuyện này để hôm khác nói tiếp.”
“Không được, bây giờ phải nói luôn.”
“Để ngày mai hãy nói được không?” Bách Lý Giai Ninh kì kèo mặc cả.
“Ninh Ninh, nếu em không đồng ý thì anh sẽ tỏ tình cho đến lúc em đồng ý mới thôi đấy.” Hán Đông Khuê cũng không bắt ép cô nữa, nói xong câu này liền yên lặng lái xe.
…
Hán Đông Khuê đưa Bách Lý Giai Ninh về nhà rồi tự mình lái xe đến công ty, vừa đến nơi đã ngồi vào bàn họp.
Lần đầu tiên trong đời Tổng giám đốc đi làm muộn, chuyện này làm toàn bộ công ty bất ngờ, kinh ngạc hơn nữa là trên cổ Tổng giám đốc còn có dấu hôn. Cho dù Hán Đông Khuê đã cố ý kéo cổ áo lên cao nhưng bọn họ vẫn nhìn ra, không ngừng liếc mắt nhìn vào cổ anh, vẻ mặt lộ ra ý tứ sâu xa.
Tất cả đều là người trưởng thành cả rồi, chỉ cần nhìn thấy dấu vết màu hồng nhạt hoặc xanh tím nằm ở ngay vị trí nhạy cảm là có thể biết rõ đó là dấu gì.
Vài vị lãnh đạo cười khà khà, xem ra đêm qua là một đêm dữ dội của Tổng giám đốc nha.
…
Bách Lý Giai Ninh hôm nay được nghỉ làm quyết định nằm phè phỡn ở nhà một ngày, tiện tay cầm điện thoại lướt Weibo, ngay lập tức nhìn thấy no.3 hot search #Tổng giám đốc tập đoàn Aurora Hán Đông Khuê và một cô gái lạ cùng dạo chơi công viên giải trí, nghi vấn là bạn gái
Đây không phải giật tít hay là dưa của blogger, nhân vật chính trong tin tức này đúng là cô và Hán Đông Khuê, hơn nữa bài đăng còn kèm vài tấm ảnh chụp trộm bọn họ lúc ở công viên giải trí mấy hôm trước.
Mặc dù Hán Đông Khuê không phải minh tinh nhưng vẫn rất nổi tiếng trên mạng xã hội: ngoại hình đẹp trai, gia cảnh giàu có, lại còn đứng đầu tập đoàn thời trang Aurora nổi đình nổi đám khắp châu Á, ngoài ra còn có mấy cái công ty con và là đại cổ đông của Công ty Truyền thông Hoa Mộng. Có thể nói, anh chính là người đàn ông hoàng kim trong mộng của rất nhiều các cô gái trẻ.
Thật may là hôm đó Bách Lý Giai Ninh quấn khăn len dày kín mít, cả khuôn mặt chỉ để hở mỗi đôi mắt và sống mũi, cư dân mạng căn bản không thể nhận ra cô.
Hán Đông Khuê mới họp xong không lâu, vừa ra khỏi phòng họp đã được thư kí Tần Hạo thông báo chuyện hot search. Anh đang ngồi sau bàn làm việc lướt hot search của chính mình thì nhận được điện thoại của Bách Lý Giai Ninh.
Anh mỉm cười, mặc dù đã đoán được cô gọi anh có chuyện gì nhưng vẫn cố ý hỏi cô: “Sao thế Ninh Ninh? Mới xa nhau hai tiếng đã nhớ anh rồi à?”
Bách Lý Giai Ninh sốt ruột nói: “Anh thấy hot search chưa? Hôm trước đi công viên giải trí bị paparazzi chụp được, hiện giờ cư dân mạng đều biết anh đi công viên chơi trò chơi của trẻ con rồi. Anh cho người dập hot search đó đi.”
“Ninh Ninh, khi nào chúng ta lộ ảnh chơi trò chơi của người lớn thì mới đáng lo.”
“Hán Đông Khuê, em đang rất nghiêm túc!”
Trái với Bách Lý Giai Ninh, Hán Đông Khuê đối với chuyện hot search lại vô cùng bình tĩnh. Anh xoay xoay cây bút máy trên tay, nhàn nhã trả lời: “Không sao, cái mà bọn họ quan tâm là chuyện tình cảm của anh chứ không phải chuyện anh đi công viên giải trí.”
“Nhưng chuyện đời tư của anh cứ bị người ta đem ra bàn tán như vậy cũng không tốt.” Bách Lý Giai Ninh lo lắng nói.
“Ừm, em nói cũng đúng.” Giọng điệu của Hán Đông Khuê có chút nghiêm trọng. “Chúng ta cứ lén lút qua lại như vậy trong lòng sẽ rất bất an, chi bằng chúng ta công khai hẹn hò đi. Cư dân mạng trước giờ thường thích ăn dưa mập mờ không minh bạch, còn tin chính thức chỉ vài ngày là tự hạ nhiệt ấy mà.”
Bách Lý Giai Ninh thoáng chốc vạch đen đầy đầu. “Thái độ bình chân như vại của anh khiến em bắt đầu nghi ngờ hot search này là chính anh cho người mua đấy.”
Hán Đông Khuê thở dài tiếc nuối. “Sao anh không nghĩ ra cách này sớm hơn nhỉ?”
Bách Lý Giai Ninh: “…”
Sau khi cô cúp máy, người tiếp theo gọi điện cho Hán Đông Khuê chính là mẹ của anh.
“A Khuê, chuyện con có bạn gái sao lại không nói cho mẹ? Mẹ thấy trên hot search Weibo mới biết đấy!” Hán phu nhân ở đầu dây điện thoại bên kia nhẹ giọng quở trách. “Con nói xem, mẹ có khác cư dân mạng Weibo không hả? Thậm chí mẹ còn biết chuyện sau cả bọn họ, thật là tức chết bà già này mà!”
Hán Đông Khuê nhàn nhạt đáp: “Khác nhau ở chỗ bây giờ mẹ có thể gọi điện thoại tới mắng vốn con, còn bọn họ thì không.”
“Thằng nhóc này, con vừa nói cái gì? Con nói lại cho mẹ nghe thử xem?”
“Con nói là, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, chính con cũng vừa mới biết.”
“Vậy là con thực sự có bạn gái?” Hán phu nhân cao giọng hỏi.
“Xem như là có, cũng có thể xem như là không.”
“Ý con là sao hả?” Hán phu nhân nghe câu trả lời kiểu nước đôi này thì rất buồn bực.
“Ý con là, người ta còn chưa có đồng ý.”
Hán phu nhân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, con trai bà đẹp trai tuấn tú, học thức cao gia thế tốt, lại còn là Tổng giám đốc một tập đoàn lớn. Vậy mà nó lại phải chủ động theo đuổi con gái nhà người ta, cô gái này chắc chắn không phải dạng tầm thường.
“A Khuê, tối nay về nhà ăn cơm.”
Hán Đông Khuê vì chuyện này mà bị mẹ triệu về nhà gấp.
…
Lúc Hán Đông Khuê về nhà đã thấy Hán Đông Vũ ngồi trên sofa chơi game Vương Giả Vinh Diệu trên điện thoại, anh liền bước tới ngồi xuống bên cạnh.
Hán Đông Vũ mắt vẫn không rời màn hình điện thoại, hóng hớt hỏi: “Cô em trên hot search là ai thế?”
Hán Đông Khuê hơi sa sầm nét mặt. “Là người mà chú không muốn chết thì đừng có động vào.”
“Mẹ, mẹ xem anh ấy vì một người phụ nữ mà muốn huynh đệ tương tàn này.” Hán Đông Vũ gào lên.
“Hai đứa rửa tay rồi vào ăn cơm đi, bữa tối xong rồi.” Hán phu nhân ở trong phòng ăn nói vọng ra.
“Ấy ấy, con đang dở trận, mẹ chờ con mấy phút.”
Lúc ăn cơm, Hán phu nhân nghiêm túc hỏi: “A Khuê, cô gái ấy là ai?”
“Nhân viên trong tập đoàn của con.”
“Ái chà chà, bây giờ em mới biết anh thích ăn cỏ gần hang đấy nhé. Tên gì? Phòng nào thế?” Hán Đông Vũ huých vai anh trai, hào hứng hỏi.
“Không phải việc của chú.” Hán Đông Khuê lạnh lùng lùa cơm trong bát vào miệng.
“Mẹ nhấm nháy cho con bao nhiêu tiểu thư nhà này nhà kia con đều không chịu, lại đi thích một nhân viên nho nhỏ trong công ty à?”
“Con chỉ thích cô ấy.”
“Con bé đó có xinh không?”
“Rất xinh đẹp.”
“Có cao không?” Hán Đông Vũ hùa vào với mẹ.
“1 mét 72.”
“Wow, em gái này chân dài đấy. Số đo ba vòng là bao nhiêu?”
“Mày còn muốn sống mà ra khỏi cái nhà này thì tốt nhất nên ngậm miệng vào cho anh.” Hán Đông Khuê đặt đôi đũa xuống bàn, thấp giọng cảnh cáo.
“A Khuê, chú ý cách ăn nói!” Hán phu nhân nhẹ giọng quở trách.
“Anh trai, nóng giận không tốt cho sức khoẻ đâu. Em chỉ nói đùa thôi mà. Trong công ty chúng ta mà nhắc đến hai chữ mỹ nhân thì em chỉ công nhận mỗi cái cô Bách Lý Giai Ninh, trưởng phòng Quảng cáo tầng 15 ấy. Ngực to, da trắng, mặt xinh, chân dài, mông vểnh, đúng kiểu nữ thần. Hình như anh quen cô ấy mà, đúng không nhỉ?”
“…” Hán Đông Khuê đang húp canh, nghe vậy suýt nữa thì bị sặc. “Ừm… Có quen, mấy hôm trước còn đi chơi công viên với nhau.” Thật ra còn dắt tay nhau đi khách sạn nữa cơ đấy!
“WTF?” Hán Đông Vũ gào lên. “Anh trai, anh nhanh tay thật đấy, vừa về nước chưa được bao lâu đã nẫng luôn đại mỹ nhân của Aurora rồi. Cao thủ, tại hạ bái phục.”
Hán phu nhân ngồi một bên nghe ngóng hai thằng con trai lớn nói chuyện với nhau, lúc này mới sốt sắng: “Sao, sao? A Vũ con nói cho mẹ nghe. Con bé đó xinh lắm à?”
“Ôi mẹ ơi, xinh đẹp cực kì luôn, nhìn như minh tinh ấy.”
“Tính tình có tốt không?”
“Cái này con làm sao mà biết được, mẹ phải hỏi anh trai con chứ.”
“Tốt lắm!” Hán Đông Khuê trả lời ngắn gọn.
“Học thức có cao không, hay chỉ là bình hoa di động?”
“Tốt nghiệp song song hai bằng Đại học New York, là Trưởng phòng Quảng cáo của Aurora, năng lực làm việc rất tốt.”
“Thế thì dẫn con bé về nhà đi. À đúng rồi, gia đình bên đó thế nào?”
“Con không biết, đã điều tra nhưng một chút thông tin cũng không có. Chỉ biết cô ấy sống ở tiểu khu Lục Gia Trang.”
“Lục Gia Trang à…” Hán phu nhân và Hán Đông Vũ không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt với nhau.
Lục Gia Trang là khu dân cư cao cấp biệt lập thuộc phố tài chính Thần Quang, nằm ven bờ sông Tử Kỳ. Tiểu khu này không phải ai có tiền cũng mua được.
Nghe nói dân cư bên trong Lục Gia Trang đều có nguồn gốc quý tộc hoặc là tài phiệt ngoại quốc. Hán phu nhân đã nhiều lần tìm cách mua một căn trong tiểu khu đó nhưng vẫn chưa mua được.
“Này… Thế hai đứa đã chung giường chưa đấy?” Hán phu nhân nhất thời nhớ đến chuyện quan trọng, hai đứa chúng nó phải sống chung thì bà mới nhanh có cháu bế. Con trai bà năm nay đã 32 tuổi rồi, chỉ cần đưa về nhà một cô gái dễ nhìn, tốt tính và ngoan ngoãn là bà sẽ đồng ý.
“Mẹ!” Hán Đông Khuê không vui nói.
“Mẹ chỉ muốn sớm được bế cháu thôi mà. Con không thương bà già cô đơn tịch mịch này sao?” Hán phu nhân giả bộ lau khoé mắt.
“Mẹ, mẹ lúc nào cũng thế. Bọn con vẫn còn trong sáng.” Hán Đông Khuê thản nhiên nói dối không đỏ mặt. “Chuyện tình cảm không thể ngày một ngày hai mà thành, mẹ đừng thúc ép con.”
Hán phu nhân nghe vậy thì trầm ngâm mất nửa ngày trời, trong đầu đã lập sẵn kế hoạch tự mình tìm hiểu, nếu có thể thì lừa luôn bạn gái của con trai vào tròng.