Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 34: Anh Chỉ Cho Vào Một Nửa Thôi (H-)

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô cũng ậm ừ đồng ý. Cô nằm quay lưng về phía anh, để l*иg ngực anh dán chặt vào lưng cô, cong người ưỡn mông về phía sau. Hán Đông Khuê xoa nắn bờ mông trắng nõn mịn màng của cô, cởϊ qυầи dài của mình ra, một tay đỡ cây gậy thô dài luồn qua khe hở giữa hai bắp đùi của cô, từng chút từng chút thọc vào rút ra.

Da thịt bên trong mạn đùi của cô vừa mịn màng vừa đàn hồi, một chút khe hở cũng không có, trừ việc không chảy ra dòng mật dịch ngọt ngào thì so với tiểu huyệt cũng không khác nhau là mấy.

Cô nằm quay lưng vào anh, trước mắt anh là da thịt trắng nõn mịn màng, xương cánh bướm kết hợp với hõm lưng sâu hun hút và đường cong hai bên eo nối liền xuống hông, vô cùng gợi cảm.

Anh cong người hôn lên xương bả vai của cô, môi lưỡi trằn trọc mυ'ŧ mát dọc một đường xuống dưới, lưu lại trên làn da non mềm những dấu hôn ướŧ áŧ thuộc về riêng anh.

Tay anh siết chặt eo cô, cúi đầu liếʍ láp lỗ tai non mềm, lẩm bẩm nói: “Thích thật đấy…”

Bách Lý Giai Ninh kẹp chặt hai đùi, quay đầu lại nhìn anh “Ừm” một tiếng, rồi lại bảo anh thích thì làm nhanh lên một chút.

Gậy thịt ở hai giữa hai bắp đùi ra ra vào vào, anh tưởng tượng chính mình đang được đâm chọc trong khe huyệt chật hẹp kia, sảng khoái đến mức khí huyết sôi trào.

Chất lỏng rỉ ra bên trên qυყ đầυ dính lên bắp đùi cô, vừa ẩm ướt vừa man mát.

Bách Lý Giai Ninh có thể hình dung ra được hình dạng dữ tợn của nó, thậm chí cô còn cảm nhận được những đường gân nổi trên thân gậy nảy lên, môi đỏ không kìm được phát ra những tiếng rêи ɾỉ.

“Anh muốn nhiều hơn một chút nữa, được không?” Hán Đông Khuê không đợi cô trả lời, bàn tay tự ý tách hai chân cô ra, nhẹ nhàng đẩy hai cánh hoa non mềm sang hai bên, dán qυყ đầυ vào miệng khe huyệt cọ qua cọ lại. “Anh chỉ cọ xát bên ngoài thôi.”

Ngón tay của anh xoa tròn âm đế bên trên của cô, khiến mật dịch của cô trào ra ướt đẫm.

“Em ướt quá.” Anh nắm lấy tay cô đè lên miệng huyệt, để cho cô biết bản thân mình cũng đang động tình như thế nào. Chất lỏng trong suốt chảy ra dính đầy lên tay hai người, vừa ẩm ướt vừa nhớp nháp.

“Ừm, ướt nãy giờ rồi… anh tiến vào đi. Em cho phép anh làm.” Cô không nỡ để anh khó chịu như vậy, chủ động xoay người lại, tách rộng hai chân, gác một chân lên eo anh để cho nơi ướt đẫm kia dán sát vào vật nam tính của anh.

Trái tim Hán Đông Khuê đập loạn nhịp, vẻ mặt anh vô cùng phức tạp, nửa muốn nửa không.

“Thế thì anh chỉ cho vào một nửa thôi.” Hán Đông Khuê hôn lên đôi mắt long lanh của cô, sau đó lại hôn xuống đôi môi màu hồng phấn, hai bên hông đưa đẩy cọ xát phía ngoài huyệt khẩu một lúc rồi mới nhét vào.

“Ưm…” Bách Lý Giai Ninh cảm nhận được dị vật khổng lồ tiến vào trong cơ thể, cổ họng phát ra tiếng rên yêu kiều.

Qυყ đầυ vừa mới chen vào hành lang ẩm ướt, ngay lập tức bị bức tường mị thịt kẹp lấy như đang chậm rãi tiêu hoá thức ăn, những nếp uốn bên trong ngậm lấy qυყ đầυ mẫn cảm, Hán Đông Khuê thiếu chút nữa là đã bắn ra.

“Ninh Ninh, em thả lỏng một chút. Anh không vào được.” Hán Đông Khuê cắn răng, khó nhọc rít qua kẽ răng.

Bách Lý Giai Ninh hít vào thở ra, cố gắng kìm chế cảm giác căng cứng bên dưới hạ thân, cuối cùng Hán Đông Khuê cũng có thể nhét vào một nửa cây gậy. Anh sợ bản thân không cẩn thận sẽ phá rách tấm màng mỏng manh đó nên không dám dùng hết sức đưa đẩy.

Tuy anh cố gắng khống chế sức lực, nhưng vẫn không tránh khỏi vài lần không cẩn thận trượt vào sâu bên trong, khẽ chạm vào tấm màng mỏng manh. Anh lại cố nín nhịn, từ từ rút ra rồi lại chậm rãi chen vào.

Tốc độ đâm chọc càng lúc càng nhanh, mà động tác xoa nắn viên trân châu đỏ bừng phía bên trên cũng không hề dừng lại.

Bách Lý Giai Ninh nằm trong l*иg ngực Hán Đông Khuê, cắn môi rêи ɾỉ, trên trán túa đầy mồ hôi, hai bầu ngực phập phồng, hoa huyệt tiết ra nhiều chất lỏng đến mức thấm ướt cả drap giường.

Ngoài trời vẫn đang mưa, nhiệt độ xuống rất thấp nhưng trong phòng ngủ lại nóng đến đỉnh điểm.

Anh gặm cắn vành tai cô, đẩy mạnh tần suất đong đưa giữa đôi chân thon dài, cuối cùng dừng động tác đâm chọc, rút gậy thịt ra. Bụng dưới co rút mãnh liệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn tán loạn trên đùi cô. Cô cũng cùng lúc đạt cao trào, hoa huyệt run rẩy mạnh mẽ, mật dịch tràn ra ào ạt.

Kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt qua đi, anh ôm chặt cô vào trong lòng, dùng sống mũi cọ vào chóp mũi cô, liên tục gọi tên cô: “Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh của anh…”

“Anh lau đi chứ…” Bách Lý Giai Ninh hơi xấu hổ, dùng khuỷu tay khẽ huých anh.

“Làm sao? Chê của anh à? Hay là có mùi?”

“Không phải, tại nó nhớp nháp, dính vào người cảm giác khó chịu.”

Hán Đông Khuê thân mật hôn lên trán cô, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dậy rời giường. Bách Lý Giai Ninh hé mắt nhìn lướt qua vật nam tính đã hơi mềm xuống treo lủng lẳng ở hạ bộ của anh, qυყ đầυ dính chất lỏng của cả hai, sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ mờ. Cô không chịu nổi hình ảnh sắc tình này, nhanh chóng cụp mắt xuống nhìn sang chỗ khác.

Hán Đông Khuê đi vào phòng tắm, mở nước ấm thấm ướt khăn bông, sau đó quay lại giường ngủ, nhẹ nhàng lau sạch bắp đùi dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và hoa huyệt bị ma sát đỏ bừng của cô, sau đó mới lau rửa cho mình.

“Anh xin lỗi, kìm nén lâu quá, anh bắn ra hơi nhiều.” Hán Đông Khuê chống hai tay xuống giường, nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười thoả mãn.

Bách Lý Giai Ninh không biết nói gì, ngượng ngùng chớp mắt liên tục. Hán Đông Khuê nhìn người con gái nghịch ngợm hàng ngày giờ đây lại ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, ánh mắt nhu tình như nước, anh cúi đầu trằn trọc hôn cô thật lâu. Nụ hôn kéo dài từ đôi môi đến cần cổ mảnh khảnh, dừng lại ở xương quai xanh tinh xảo.

Đêm đó, hai người bọn họ lưu luyến vuốt ve lẫn nhau, người này hôn khắp toàn thân người kia, để lại trên người đối phương vô số dấu vết nhàn nhạt. Cho đến gần 2 giờ sáng, cả hai giằng co chán chê mới cảm thấy mệt mỏi, Bách Lý Giai Ninh cuộn tròn trong lòng anh như một con mèo nhỏ, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt ngủ.

Hán Đông Khuê vòng tay ôm cô, tiến vào mộng đẹp.