Đêm nay là một đêm không yên bình.
Trong thành thị phía xa có tiếng nổ kèm theo tiếng kêu cứu, gào khóc đầy hoảng loạn vang lên không dứt, cùng lúc đó, trong núi cũng vọng ra tiếng la hét thảm thiết và tiếng chửi rủa.
Đám cướp xông vào biệt thự, gϊếŧ người như bổ dưa, không thèm chớp mắt đã múa đao băm nát người bảo vệ và người làm vườn đang chạy ra thành thịt viên, ném bừa trong vườn hoa xinh đẹp trồng đầy hoa hồng trắng.
Vầng trăng khuyết treo trên không lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trong biệt thự.
Hoa hồng trắng tinh vốn đẹp như mơ dưới ánh trăng đã bị vấy máu, những người bị lũ cướp gϊếŧ hại chết không nhắm mắt ngã vào bụi hoa, máu chảy ra thấm vào đất.
Bọn cướp mang theo một thân đầy mùi máu và sát khí phá cổng biệt thự.
Dưới ánh đèn chùm pha lê sáng choang, căn phòng khách rộng rãi được trang trí xa hoa đập vào mắt bọn cướp, sau phút ngạc nhiên ngắn ngủi, chúng mừng như điên và cười to, bàn tay dính đầy máu chạm vào những bức tranh trang trí đắt tiền.
Chúng hưng phấn gào thét muốn biến nơi này thành doanh trại mới, một lần nữa phát triển băng cướp của mình. Chúng vừa lẩm bẩm có những món đồ quý giá này đúng là giàu to rồi, vừa nhanh chân chạy lên lầu dọc theo lan can mạ vàng, háo hức muốn xem trong căn phòng trên lầu còn bao nhiêu thứ tốt.
Nhưng người phụ nữ lớn tuổi vội vàng chạy ra khỏi bếp giống như gà mái bảo vệ con, dang hai tay ra chặn trước mặt đám cướp, cố gắng ngăn không cho chúng đi lên. Đại đương gia bóp cổ người phụ nữ rồi ném bà sang một bên, người phụ nữ đau đớn nhưng vẫn đứng dậy và lao đến trước mặt đại đương gia lần nữa, cánh tay ôm lấy gã bị hất ra, cẳng chân giữ gã lại bị đá văng.
Vết thương trên cơ thể người phụ nữ mỗi lúc một nhiều, nhưng bà vẫn không chịu bỏ cuộc, cố gắng cản bước đại đương gia.
Qua đôi mắt của đại đương gia, Yến Thời Tuân nhận ra người phụ nữ đó chính là bảo mẫu mà cậu nhìn thấy trong bếp.
Rốt cuộc, đại đương gia vốn không đánh giá cao người phụ nữ già yếu này cũng phát bực. Gã hùng hổ mắng chửi, bàn tay to lớn giữ đầu bảo mẫu, túm tóc lôi bà lên cầu thang một cách dã man. Sau đó, đại đương gia tiện đường rẽ vào căn phòng ở góc rẽ trên lầu hai, bất chấp sự vùng vẫy, đấm đá trong tuyệt vọng của bảo mẫu, gã kéo bà tới trước cửa sổ phòng đang mở rồi quăng bà lên bệ cửa sổ, bóp cổ định ném bà ra ngoài.
Cảm giác đau đớn vì nghẹt thở và nỗi sợ hãi do nửa thân đang trên treo lơ lửng trên không trung khiến bảo mẫu vùng vẫy cánh tay để thoát thân theo bản năng, trong lúc giãy dụa, ngón tay bà liên tục cào lên người đại đương gia và thành ban công, đầu ngón tay bê bết máu thịt. Bỗng nhiên, bảo mẫu đang treo nửa người ngoài cửa sổ nhìn thấy khuôn mặt nhô ra từ cửa sổ lầu bốn. Cô tiểu thư do bảo mẫu một tay nuôi nấng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nước mắt lưng tròng nhìn bà, cố hết sức vươn cánh tay như muốn bắt lấy bảo mẫu. Nước mắt cô rơi xuống, nhỏ lên mặt bà, khiến bảo mẫu vốn đã dần kiệt sức và bắt đầu ngừng giằng co, bỗng nhiên sinh ra một nguồn sức mạnh vô hạn.
‘Chạy mau!’
Bảo mẫu bị bóp cổ không thể phát ra âm thanh nào há to miệng, dù chỉ có thể phát ra tiếng gió vẫn cố gắng dùng khẩu hình nhắc nhở tiểu thư của mình: ‘Mặc kệ tôi, chạy mau! Hãy chạy đi!’
Nhưng sức lực của một người phụ nữ già yếu sao có thể địch nổi kẻ cướp đã gϊếŧ vô số người.
Đại đương gia mất kiên nhẫn nhấc hai cẳng chân của bảo mẫu lên, ném bà ra ngoài cửa sổ.
“Rầm!”
Cơ thể của bảo mẫu nặng nề ngã xuống nền đất trong vườn hoa, bị hàng rào bằng sắt của khu vườn đâm xuyên ngực, máu chảy ròng ròng.
Tiểu thư đứng trên lầu bốn chứng kiến kết cục thê thảm của bảo mẫu, đau đớn bật khóc, gọi tên người bảo mẫu mà cô vẫn luôn xem như mẹ mình.
“Vυ' ơi — !!!”
Tầm mắt bảo mẫu dần mờ đi, bà giơ tay lên muốn lau nước mắt cho tiểu thư. Nhưng cánh tay mới giơ lên được nửa chừng đã mệt nhoài buông thõng xuống, trượt vào vũng máu.
Tiểu thư... Mau, chạy đi...
Đại đương gia khịt mũi: “Đang định giữ mày lại nấu cơm, ai bảo mày gây sự với ông!”
Gã chỉ ló đầu ra xác nhận rằng bảo mẫu sẽ không ngáng chân mình nữa, sau đó lại đi vơ vét những thứ giá trị trong biệt thự, không thèm bận tâm đến cái chết của bảo mẫu.
Tiếng la hét thảm thiết, giãy giụa của người hầu vang khắp biệt thự.
Trong sự hỗn loạn, những cái xác treo vắt vẻo trên lan can chảy máu đầm đìa, đôi mắt màu trắng xanh đã chết vẫn trợn trừng lồi ra, nhìn chòng chọc vào lũ cướp như muốn khắc ghi hình bóng chúng vào linh hồn, có làm ma cũng phải tìm chúng trả thù.
Không cam lòng...
Hận...
Hận quá...
Mùi máu tanh nồng nặc át đi mùi gỗ đàn hương tao nhã, sự xa xỉ, hoa mỹ ngày xưa biến thành bùa đòi mạng, lâu đài vàng son giấu người đẹp biến thành lò mổ chết chóc.
Đại đương gia sải bước lên lầu bốn, nơi có vẻ là phòng của chủ nhà.
Lúc gã mạnh tay đẩy cánh cửa khắc hoa ra, một bóng người mảnh khảnh màu đỏ lao vụt tới, chiếc trâm cài tóc nắm chặt trong tay bay thẳng về phía đại đương gia.
Không ngờ lại gặp phản kháng ở đây, đại đương gia không kịp tránh, gã thoáng nghiêng người nhưng vẫn bị trâm cài tóc sắc nhọn đâm vào cánh tay.
Đại đương gia đau đớn “hự” một tiếng, lập tức trở tay hất người kia bay ra xa.
Sau đó đại đương gia mới thấy rõ, kẻ làm mình bị thương hóa ra là một người phụ nữ xinh đẹp quen sống trong nhung lụa.
Người phụ nữ sợ hãi bật khóc, cơ thể mảnh mai không ngừng run rẩy. Nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp của cô tràn đầy căm thù và tức giận, phẫn nộ mắng chửi lũ cướp, la hét muốn báo thù cho bảo mẫu và những người khác.
Cô mặc một bộ sườn xám màu trắng thêu hình hoa hồng, chiếc vòng cổ ngọc trai khiến cô trở nên lộng lẫy vô cùng, dù trong lúc xô xát vừa rồi, mái tóc vốn được búi gọn của cô đã xõa tung trên vai, nhếch nhác nhưng vẫn không thể làm hỏng vẻ đẹp ấy.
Yến Thời Tuân lập tức nhận ra, cô chính là người phụ nữ mà cậu đã thấy trong ảo giác ở phòng của Bạch Sương, nữ chủ nhân của biệt thự - Tập Sương.
Nhưng đại đương gia lại nổi nóng trước sự phản kháng của người phụ nữ, gã bước tới túm tóc và lôi cô dậy một cách thô bạo, vốn muốn gϊếŧ cô ngay để trút giận nhưng lại liếc thấy những món trang sức quý giá nằm rải rác trên bàn trang điểm bên cạnh.
Lòng tham của đại đương gia trỗi dậy, gã lập tức hỏi người phụ nữ rằng những thứ đắt tiền và châu báu khác ở đâu, người phụ nữ thà chết không hé miệng, vừa vùng vẫy vừa dùng móng tay sắc nhọn cào rách cổ đại đương gia.
Rốt cuộc sự kiên nhẫn của đại đương gia cũng cạn kiệt, gã ném người phụ nữ lên bàn trang điểm, sau đó rút con dao phay ra giơ lên cao rồi nhanh chóng chém xuống trong ánh mắt khϊếp sợ của người phụ nữ.
“Phụt!”
Cái đầu bị chém đứt lìa của người phụ nữ lăn từ bàn trang điểm xuống thảm trải sàn, máu bắn tung tóe khắp mặt gương trang điểm.
Tấm gương này đã từng chứng kiến mọi vẻ đẹp và nỗi buồn của người phụ nữ kia, trong đêm trăng khuyết này, nó lại chứng kiến cái chết của cô.
Đại đương gia vươn tay sờ cái cổ trầy xước vì bị cào cấu, cáu kỉnh mắng chửi vài câu. Gã thấy xấu hổ và tức giận vì bị thương bởi phụ nữ nên chém lia lịa vào cái xác không đầu của người phụ nữ để xả giận.
Dưới lưỡi dao phay sắc bén, cơ thể người phụ nữ bị băm thành nhiều mảnh, máu chảy ra nhuộm bộ sườn xám màu trắng thành màu đỏ vô cùng diễm lệ.
Những bông hồng trắng cỡ lớn bị nhuộm thành hoa hồng đỏ, nở rộ đầy mê hoặc, chúng như sống lại và bung nở trong vũng máu. Đầu của người phụ nữ xinh đẹp rơi xuống đất, đôi mắt phượng ảm đạm đã mất đi ánh sáng cũng nhuốm máu, giống như viên bi thủy tinh không có sức sống.
Cô nhìn trừng trừng vào đại đương gia đang băm xác mình bằng đôi mắt đỏ như máu không thể nhắm lại. Rồi lại nhìn đại đương gia lục lọi tìm kiếm châu báu, biến tổ ấm tình yêu vốn sạch sẽ, đẹp đẽ của cô và người tình thành một mớ hỗn độn bừa bộn.
Đại đương gia lóa mắt trước ánh sáng của châu báu hoàn toàn bị thu hút sự chú ý, không màng đến cái xác bị gã ném sang một bên, chỉ chờ mấy tên cướp khác dồn xác chết trong biệt thự lại rồi ném tất ra ngoài.
Dù sao gã cũng muốn biến nơi này thành doanh trại của mình, dẫn dắt các anh em làm lại sự nghiệp.
Đám cướp gϊếŧ sạch mọi người trong biệt thự rồi dọn xác qua loa, dồn những cánh tay, cẳng chân bị chém lìa vào những chiếc túi lớn, ném vào nhà kho chứa củi ở góc hẻo lánh nhất của vườn hoa.
Đầu của người phụ nữ lăn ra khỏi túi và rơi vào bụi hoa hồng bị nhuộm máu thành màu đỏ. Khuôn mặt tái nhợt của cô cứng đờ nhưng ẩn chứa sự phẫn uất và giận dữ khắc sâu tận xương tủy, đôi nhãn cầu đỏ rực nhìn chòng chọc lên trời.
Như thể đang chất vấn.
Cô vẫn chưa đợi được người tình thì bảo mẫu đã ngã chết trước mặt cô, giờ đây, từng khuôn mặt quen thuộc trong biệt thự đều biến thành những cái xác lạnh lẽo và tan nát, bị nhét bừa vào cùng một cái túi với cơ thể bị băm vằm thành từng mảnh của cô.
— Tại sao chứ!
Tại sao kẻ gϊếŧ người có thể vui cười trong biệt thự, còn những người chẳng làm gì sai như họ lại bị vứt xác chất thành núi, không thể báo thù!
Cô rất hận, cô không cam lòng!
Ánh trăng lặng lẽ buông xuống...
Yến Thời Tuân có thể cảm nhận được nỗi oán hận mạnh mẽ đến từ vườn hoa, nhưng cậu bị nhốt trong cơ thể đại đương gia Chu Thức nên không thể tự di chuyển đến cửa sổ để kiểm tra tình hình trong vườn hoa.
Lũ cướp đang chất đống những món châu báu mà chúng vơ vét bừa bãi trong căn phòng văng đầy máu tươi, chúng reo hò và ném từ trên lầu xuống từng viên ngọc trai, ngọc bích nhuốm máu, chúng cười quái dị như lễ hội hóa trang Carnival, khuôn mặt ai cũng đầy vui sướиɠ, hoàn toàn bị mê hoặc bởi châu báu tiền tài.
Chuyện đã đến nước này, Yến Thời Tuân hoàn toàn hiểu ra nơi mình đang đứng lúc này chính là bối cảnh được tạo nên bởi những chuyện đã thực sự xảy ra trong biệt thự vào trăm năm trước.
Còn cậu thì bị nhét vào cơ thể Chu Thức - thủ lĩnh của băng cướp, cậu không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra, cũng không thể làm bất cứ hành động gì bằng cơ thể Chu Thức, chỉ có thể chứng kiến vụ thảm sát ngày xưa được tái hiện lần nữa trong biệt thự từ góc nhìn của người ngoài cuộc.
Những tên cướp vẫn còn vương máu và thịt vụn trên người, giơ rượu mà chúng tìm được trong hầm rượu lên, reo hò ăn mừng thỏa thích, trong biệt thự rực rỡ ánh đèn đầy ắp tiếng cười.
Tương phản rõ rệt với vườn hoa tĩnh mịch được bao phủ trong ánh trăng ảm đạm bên ngoài cửa sổ sát đất rộng lớn.
Yến Thời Tuân cau mày ghét bỏ trò hề của đám cướp, qua đôi mắt Chu Thức, tất cả manh mối liên kết lại với nhau, tiền căn hậu quả rõ ràng bày ra trước mắt cậu.
Cậu đã xác nhận suy đoán trong lòng kể từ khi bước chân vào biệt thự núi Quỷ.
Đã có thông tin hữu dụng trong tay, Yến Thời Tuân không định rước vạ vào thân, tiếp tục ở lại trong cơ thể quấn đầy cái ác này nữa.
— Trong mắt cậu, trên người từng tên cướp ở đây quấn đầy oán hận đỏ như máu, như thể bị đánh dấu.
Lũ cướp làm điều ác, nhất định sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề.
Yến Thời Tuân khẽ nhắm mắt, dồn hết sự chú ý vào nơi sâu nhất trong ý thức của mình, tách mình ra khỏi sự tồn tại vốn trùng khớp với tên cướp Chu Thức.
Yến Thời Tuân đã biết đây là thế giới ký ức hư cấu bị khống chế bởi sức mạnh của người tạo ra ký ức, mong manh hơn thế giới bình thường rất nhiều. Nếu cậu trực tiếp dùng cách thông thường, rất có thể sẽ phá vỡ thế giới ký ức mong manh đó. Nhưng cậu còn có vài phỏng đoán cần xác nhận với bóng ma trong căn biệt thự trăm năm trước, nên chỉ có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn để rời khỏi cơ thể của tên cướp cầm đầu
Ngọn đèn pha lê trong phòng khách chập chờn, cả biệt thự khẽ rung chuyển mấy lần.
Khi Yến Thời Tuân mở mắt ra lần nữa, cậu đã đứng trước cửa phòng bếp, nhìn đám cướp đang ăn mừng ngoài phòng khách từ góc độ của người ngoài cuộc.
Nhưng điều kỳ lạ là, rõ ràng có tên cướp lia mắt nhìn vào bếp, cũng có kẻ đi tới đi lui lấy đồ ăn và rượu từ phòng bếp, nhưng không ai nhìn thấy Yến Thời Tuân.
Trong ảo ảnh lúc này, ngược lại, Yến Thời Tuân giống như bóng ma tồn tại trong biệt thự, không bị đám cướp đang là “người sống” cảm nhận được.
Yến Thời Tuân nhìn bọn cướp trong phòng khách, cười khinh một tiếng rồi quay người đi vào bếp.
Từ trước đó cậu đã muốn biết tại sao lão quản gia trong biệt thự liên tục muốn bón máu thịt cho mọi người trong tổ chương trình, máu thịt đó là gì? Còn mục đích của lão quản gia là gì?
Trong phòng bếp của căn biệt thự đã xảy ra sự cố trăm năm trước, có lẽ cậu sẽ tìm ra đáp án. Nhưng khi vừa đẩy cửa phòng bếp ra, cậu phát hiện bên trong đã có người đợi mình từ lâu.
Đó là bảo mẫu.
Cách đây không lâu, Yến Thời Tuân chứng kiến cảnh tượng thê thảm khi bảo mẫu bị gã cướp cầm đầu ném xuống cửa sổ, người bê bết máu qua ký ức cũ.
Vậy mà lúc này, bảo mẫu lớn tuổi đã ăn mặc chỉnh tề, mái tóc hoa tiêu được chải chuốt cẩn thận và búi sau đầu, không nhìn ra dáng vẻ nhếch nhác đẫm máu vừa rồi.
Bảo mẫu đứng trước bếp lò, hai tay khoanh trước người thản nhiên nói với Yến Thời Tuân: “Tiên sinh đến rồi.”
Nụ cười của bà hiền lành và bình thản, không chút lo lắng hay oán hận, giống như một người mẹ bình thường thời xưa đang dõi theo con mình với ánh mắt dịu dàng, sợ con lạnh nên dặn dò mặc thêm áo, sợ con đói nên chuẩn bị cơm.
Và liều mạng bảo vệ con.
Yến Thời Tuân không ngờ bảo mẫu sẽ xuất hiện ở đây, cậu nhướng mày, buông bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa ra, đóng cửa phòng bếp, ngăn tiếng ồn náo nhiệt ngoài phòng khách sau cánh cửa.
Trong căn bếp đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn hai người là cậu và bảo mẫu.
Củi trong lò đang cháy “lách tách” đỏ rực, nước nóng trong chiếc ấm bạc bên cạnh tỏa ra hơi nóng, mùi thơm của thức ăn bay ra từ bếp lò, món chè hầm riêng cho tiểu thư cũng được bày trong chén sứ trắng tinh xảo, như thể sẽ được bưng đi ngay lập tức.
Trong phòng bếp ấm áp và yên tĩnh như chưa từng trải qua cuộc đột kích đau lòng trăm năm trước, vẫn là một góc có thể khiến người ta cảm thấy bình yên và thư thái trong biệt thự.
Tuy nhiên Yến Thời Tuân biết rất rõ rằng mặc dù bảo mẫu trông có vẻ vẫn còn sống, nhưng bà đã chết vào một đêm trăm năm trước rồi.
Bị ngã chết ngay trước mặt tiểu thư - người coi bà như mẹ của mình.
“Hình như tiên sinh có rất nhiều điều muốn hỏi tôi.” Lúc cười, nếp nhăn nơi khóe mắt bảo mẫu cũng đầy ý cười hiền lành và ấm áp: “Tôi có thể trả lời tất cả câu hỏi của tiên sinh, nhưng xin tiên sinh đừng quên lời thỉnh cầu trước đó của tôi.”
Bà nhẹ giọng thì thầm nhưng vô cùng kiên định: “Xin hãy cứu tiểu thư của tôi khỏi nỗi oán hận vô tận.”
“Tiểu thư của bà tên là Tập Sương đúng không?” Yến Thời Tuân xác nhận với bà.
Bảo mẫu gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thư của tôi, đào kép kinh kịch Quảng Đông nổi tiếng nhất thành phố Tân Hải vào trăm năm trước, chủ nhân của biệt thự này, tên là Tập Sương.”
Yến Thời Tuân nhớ lại hai lần Tập Sương tạo ra ảo giác, cảnh tượng xuất hiện trước mặt Đinh Thiến và Bạch Sương đều là ác quỷ dữ tợn đầy hận thù.
Lúc tổ chương trình đi qua cây hòe chết khô nằm ngang trên đường để vào núi Quỷ, cậu đã cảm thấy cả ngọn núi bị bao trùm bởi oán khí đen kịt, cứ như mắc kẹt trong đầm lầy, ngay cả bầu trời cũng bị ảnh hưởng và biến thành màu đen như mực.
Giữa những oán hận sâu sắc ấy, bảo mẫu như một tờ giấy trắng hoàn toàn không thuộc về nơi này, quá mức sạch sẽ. Trên người bà, ngoài cảm xúc lo lắng của người mẹ dành cho con, Yến Thời Tuân không tìm thấy bất cứ oán khí nào tương tự nữ quỷ hoặc lão quản gia.
“Vậy còn bà, bà không hận ư?”
Thấy bảo mẫu có thái độ hợp tác với mình, Yến Thời Tuân thẳng thắn đặt câu hỏi: “Tiểu thư mà bà xem như con của mình đã chết ở đây, cô gia* cũng không đến nữa, những tên cướp đó đang ngang nhiên chiếm giữ nơi mà bà coi là nhà. Ngay cả bà cũng phải chết trong đau đớn, bà không hề oán hận ư?”
*Cô gia: cách người hầu gọi chồng của tiểu thư ngày xưa.
Bảo mẫu chậm rãi lắc đầu, bà mỉm cười trả lời: “Hồi tôi còn nhỏ, người lớn thường nói kẻ ác sẽ bị thần linh phán xét, tôi tin điều đó. Hơn nữa, tôi tin tiên sinh sẽ giúp tôi.”
“Nhưng tôi biết mình đã chết, nên rời khỏi nơi này. Mà lý do tôi ở lại đây trăm năm qua, cũng chỉ vì tiểu thư.”
Bà lo lắng: “Tiểu thư chết quá thê thảm, lại có quá nhiều điều oan ức, dù cô ấy đã gϊếŧ bọn cướp để báo thù cho chúng tôi nhưng oán hận và đau khổ vẫn giam cầm cô ấy nơi đây, không thể rời đi. Tôi rất lo cho cô ấy nên mới chủ động ở lại, muốn tiễn cô ấy đoạn đường cuối, nhìn cô ấy đầu thai chuyển kiếp một cách trọn vẹn.”
“Khi nhìn thấy tiên sinh chuẩn bị lên lầu bốn, tôi biết tiên sinh sẽ bị kéo vào ký ức nên đã chờ tiên sinh ở đây trước.”
Ngay khi Yến Thời Tuân “mượn” thân phận kẻ cầm đầu nhóm cướp, bảo mẫu vẫn luôn ở trong bếp, bình tĩnh chứng kiến câu chuyện vào đêm trăm năm trước tái hiện lần nữa, sau đó kiên nhẫn chờ Yến Thời Tuân đến phòng bếp.
Bà biết Yến Thời Tuân sẽ đến.
Chàng trai ở nhờ trong căn phòng của bà một trăm năm sau là một người thông minh và mạnh mẽ, sau khi biết bữa ăn mà những người sống ở nhờ trong biệt thự ăn đều do bà chuẩn bị, nhất định sẽ nghi ngờ thức ăn ban đầu là gì và sẽ đến phòng bếp để tìm kiếm.
Chưa kể, vì trước đó Yến Thời Tuân đã vượt mặt lão quản gia Chu Thức trong phòng bếp một lần, bảo mẫu có thể nhân cơ hội kiểm soát phòng bếp, và vì lúc còn sống bà thường ở trong bếp nên mới thuận lợi bước vào phòng bếp trong thế giới ký ức mà không bị quấy nhiễu bởi bất cứ thế lực nào.
“Thật chẳng dám giấu gì, ngay cả tôi cũng không thể thành công bước lên lầu bốn trong suốt trăm năm qua, tiểu thư đã nhiều lần từ chối yêu cầu của tôi, không muốn gặp tôi.” Bảo mẫu cười khổ: “Nhưng tôi biết, lần này tiểu thư đã hiểu lầm tiên sinh."
Từ lời kể của bảo mẫu, Yến Thời Tuân đã biết tại sao mình lại mượn thân phận của thủ lĩnh nhóm cướp khi vừa bước vào thế giới ký ức này. Với căn biệt thự bị nuốt chửng bởi hai nỗi oán hận sâu sắc nhưng khác nhau này, rất nhiều hành động phổ biến trong thế giới bình thường đều có ý nghĩa tượng trưng ở đây.
Chẳng hạn, Yến Thời Tuân phát hiện các phòng bên trái biệt thự đều dùng vải trắng, nữ quỷ cũng không gϊếŧ những người sống trong phòng bên trái. Còn phòng bên phải toàn là màu đỏ, nằm dưới sự kiểm soát của lão quản gia và đám quái vật kia, lại bị nữ quỷ ghi hận.
Hoặc chẳng hạn, lão quản gia chỉ có thể đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, nhìn chằm chằm vào kho chứa củi qua tấm kính nhưng không thể ra khỏi biệt thự, không thể vào vườn hoa.
Hoa hồng mặt người trong vườn hoa e sợ kho chứa củi.
Khi Yến Thời Tuân bước lên lầu bốn và bị nữ quỷ phản kích dữ dội, cậu đã phá vỡ bức tường chắn suốt trăm năm qua ở lầu bốn bằng chính sức lực của mình. Bức tường chắn đó là chiếc l*иg giam giữ linh hồn nữ quỷ Tập Sương do chính cô tạo ra. Nhưng cũng là rào chắn khiến cô yên lòng. Từ đầu đến cuối, cô luôn sợ người đàn ông đi lên cầu thang.
Nhưng hành động của Yến Thời Tuân đã đánh vào nỗi sợ hãi và phẫn nộ sâu sắc nhất trong suốt trăm năm qua của nữ quỷ Tập Sương, khiến hồn phách không có lý trí của cô rối loạn. Khung cảnh bây giờ trùng lặp với ký ức cũ, cô xem Yến Thời Tuân như kẻ cướp đã gϊếŧ bảo mẫu rồi sau đó gϊếŧ mình, chủ động tấn công, kéo Yến Thời Tuân vào thế giới được tạo nên bởi ký ức.
Vì lầu bốn do nữ quỷ Tập Sương kiểm soát nên Yến Thời Tuân bị Tập Sương nhầm là thủ lĩnh băng cướp mới xuất hiện trong thân xác của kẻ cầm đầu Chu Thức, dùng thân phận của gã để tiến vào thế giới ký ức.
Bảo mẫu chứng kiến tất cả, nhưng càng đau lòng hơn khi tiểu thư bị mắc kẹt ở đây. Thế nên trước khi tiểu thư chạm mặt với Yến Thời Tuân người mà bà cho rằng có thể cứu tiểu thư, bà vội vàng nói hết tất cả những gì mình biết cho Yến tiên sinh, hy vọng bây giờ tiểu thư có thể đầu thai chuyển kiếp sau trăm năm đã qua.
Ngay sau khi bảo mẫu dứt lời, đèn trong biệt thự bỗng dưng tối om, bóng dáng bảo mẫu cũng dần biến mất. Toàn bộ biệt thự kể cả những tên cướp đang chè chén say sưa trong phòng khách đều rơi vào sự im lặng chết chóc, sau đó tất cả biến thành bùn tanh hôi thối, chảy ầm ầm về phía Yến Thời Tuân. Những ngón tay buông thõng bên người của Yến Thời Tuân run lên, cố kiềm chế thủ thế kết ấn theo bản năng của cơ thể, để mặc bóng tối bao trùm lấy mình mà không có bất cứ hành động phản kháng nào.
Nhưng Yến Thời Tuân không nhận ra, khoảnh khắc bóng tối buông xuống, có một đôi mắt lồi màu xanh trắng mở ra trong bóng tối.
Thủ lĩnh băng cướp Chu Thức mất đi sức sống và sự linh hoạt vừa nãy, lão vốn đứng trong phòng khách và quay lưng về phía phòng bếp, đang nâng ly chúc mừng với tất cả bọn cướp, giờ đây cứng đờ quay người lại một cách chậm chạp, nhìn chòng chọc về phía phòng bếp trong bóng tối như cát sỏi sụt lún.
Cứ như có thể nhìn thấy bảo mẫu và Yến Thời Tuân trong bếp xuyên qua không gian và những bức tường đang dần sụp đổ.
Theo linh hồn dần biến mất của bảo mẫu, sự e dè ban đầu trong mắt thủ lĩnh đám cướp cũng dần biến tan. Gã há khuôn miệng hôi thối ra và chậm rãi nở một nụ cười cứng đờ...
Khi Yến Thời Tuân nghe thấy tiếng gió bên tai một lần nữa, cậu mới từ từ mở mắt. Sau đó, cậu bất ngờ đối diện với một khuôn mặt phụ nữ cười còn xấu hơn khóc, hai tay úp dưới mặt. Tầm mắt bị bao phủ bởi màu thâm đen của máu.
Người phụ nữ cười điên cuồng và tuyệt vọng, nhìn chằm chằm đầy ác ý bằng đôi mắt thù hận đỏ ngầu.
Khi bất ngờ thoát khỏi bóng tối và bước vào ánh sáng, tầm nhìn của con người sẽ choáng váng trong phút chốc, không biết mình đang ở đâu, thật hay ảo.
Gần như sẽ nghĩ người phụ nữ kia là ác quỷ đòi mạng đang lao về phía mình. Nhưng Yến Thời Tuân vẫn luôn bình tĩnh đứng tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng bởi ảo giác do ánh sáng mang lại.
Đó là bức tranh.
Bức tranh treo ở hành lang lầu bốn, từng thu hút sự chú ý của Yến Thời Tuân khi xuất hiện trong livestream của An Nam Nguyên.
Cậu đã trở về biệt thự nơi có nữ quỷ Tập Sương từ thế giới ký ức giả tưởng, và từ bao giờ cậu đã bước lên cầu thang, đứng trong hành lang trên lầu bốn.
Quả nhiên đúng như dự đoán của cậu, miễn không có bất cứ phản ứng gì, cậu sẽ trở lại biệt thự trăm năm sau theo nỗi oán hận của nữ quỷ Tập Sương.
— Bảo mẫu thuần khiết là điểm tựa cuối cùng trong thế giới ký ức hoàn toàn đen tối. Khi bà giao phó tâm nguyện cho Yến Thời Tuân, linh hồn của bà mãn nguyện tiêu tan cùng chấp niệm, là người tạo ra thế giới ký ức, hiển nhiên nữ quỷ Tập Sương cũng cảm nhận được.
Cơn thịnh nộ khiến cô chủ động xé bỏ thế giới ký ức, liều mình cố gắng bắt lấy bóng dáng bảo mẫu đang dần tan biến.
Nhưng đã quá muộn.
“Cứu độ tất cả chúng sinh, rời xa con đường sai lầm.”
Câu thần chú mà Yến Thời Tuân luôn nhẩm trong lòng đã có hiệu lực.
“Đi thôi, đến nơi bà nên đến, đừng lưu luyến thế gian nữa.”
Yến Thời Tuân khẽ rũ mắt, hàng mi dài che đi nửa phần thần sắc trong mắt cậu, khiến khuôn mặt cương quyết, tùy ý thường ngày của cậu hiếm khi lộ ra chút dịu dàng khó phát hiện.
“Bà không làm gì sai cả, ngay cả Diêm La Phong Đô cũng không thể định tội bà. Vào vòng luân hồi đi, bà sẽ đầu thai một lần nữa, trong một gia đình giàu sang, sống cả đời bình an vui vẻ... Sau này, có lẽ bà sẽ gặp lại cô ấy nếu có duyên.”
“Đó sẽ là một đêm hè mát mẻ, nhưng bầu trời sẽ chỉ có pháo hoa nở rộ. Trong đám đông rộn ràng, bà sẽ nắm lấy tay cô ấy và gọi tên tục của cô ấy một lần nữa…”
Bảo mẫu đã hoàn toàn thoát khỏi căn biệt thự đen tối, đến nơi đáng lẽ bà phải đến từ trăm năm trước.
Chưa bao giờ oán hận, chỉ còn lại một tâm hồn thiện lương đầy lo lắng và không nỡ, rũ bỏ gánh nặng trói buộc cả trăm năm, nụ cười dần tan biến.
Yến Thời Tuân có thể nhìn thấy bên ngoài không gian biệt thự, bảo mẫu khẽ mỉm cười dịu dàng, lặng lẽ nói với cậu bằng khẩu hình —
Cảm ơn.
Yến tiên sinh, con của tôi xin trông cậy vào cậu.
Tuy nhiên, như cảm nhận được sự tức giận của nữ quỷ Tập Sương, tất cả những bức chân dung treo trên hành lang lầu bốn liên tục đập vào tường một cách thô bạo, phát ra từng tiếng “đùng!”, “đùng!”liên tiếp.
Khuôn mặt người phụ nữ buồn bã khóc lóc trong bức tranh cũng biến thành mặt quỷ phẫn nộ và dữ tợn, há to miệng để lộ thịt thối và xương trắng bên dưới, như thể đang gào thét trong câm lặng.
Các cô chậm rãi giơ móng vuốt sắc nhọn lên và vươn ra bên ngoài khung hình, cứ như muốn dỡ khung ảnh để leo ra ngoài, tóm lấy Yến Thời Tuân.
Yến Thời Tuân bình tĩnh đứng tại chỗ, không hoảng cũng chẳng sợ.
Ánh mắt cậu rơi vào cánh cửa phòng đóng chặt cách đó mấy mét, đôi môi ửng hồng hé mở: “Ra chào hỏi đi, Tập Sương.”
"Chúng ta tâm sự xem... Trong lòng cô đã nghĩ gì khi con dao phay chém vào cơ thể mình mạnh đến nỗi cong cả lưỡi dao?"
Yến Thời Tuân vừa dứt lời thì nghe một tiếng “đùng!”, cánh cửa khắc hoa bị phá tan một cách hung hăng từ bên trong.
Một bóng dáng màu đỏ thẫm nhanh chóng lao ra từ bên trong, nhanh đến mức không thể thấy rõ diện mạo của người, chỉ để lại dư ảnh đỏ thẫm trong không khí.
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết, aaaaaa!!! Chu— Thức —— !”
Nữ quỷ xõa mái tóc đen dài gào lên đau đớn, lao về phía Yến Thời Tuân.
“Trả bảo mẫu của tôi lại cho tôi aaaaa!”
Chiếc trâm cài tóc sắc nhọn mà cô cầm chặt trong tay đâm thẳng vào bụng Yến Thời Tuân. Nhưng lại bị bàn tay thon dài của Yến Thời Tuân bắt lấy, không để nó tiến thêm nữa.
Yến Thời Tuân rũ mắt nhìn nữ quỷ phát điên dường như đã mất hết lý trí, cười nhạo: “Muốn gϊếŧ tôi, thế mà tên của tôi cũng không biết. Chu Thức? Đừng sỉ nhục tôi bằng thứ đồ chơi đến quỷ cũng ghét bỏ kia."
“Nhớ kỹ cho tôi, tên của người mà cô muốn gϊếŧ…”
Cậu dùng sức dưới lòng bàn tay khiến nữ quỷ dù giãy dụa thế nào vẫn bị kẹt tại chỗ với chiếc trâm cài tóc kia.
Dáng người mảnh khảnh của Yến Thời Tuân cao và thẳng như một thanh đao không thể gãy, cậu từ trên cao nhìn xuống nữ quỷ đầy oán hận và nghiệp chướng quấn thân, chậm rãi nở một nụ cười ngông: “Tôi là, Yến Thời Tuân.”
“Nhưng cô đã chết cả trăm năm rồi, đến xá© ŧᏂịŧ cũng thối rữa thành tro, thôi bớt phần giới thiệu chuyện trò nhé. Tiếp theo là…”
Ánh mắt Yến Thời Tuân run lên, bàn tay bất ngờ dồn sức, mạnh mẽ giật lấy chiếc trâm cài tóc trên tay nữ quỷ.
Phần mép sắc bén của bông hồng vàng trên trâm cài tóc cắt vào tay Yến Thời Tuân, máu tươi từ từ chảy dọc theo vân da của cậu, rơi xuống mặt đất biến thành những lỗ đen bị ăn mòn và cháy xém, phát ra tiếng “xèo xèo” nghe rất đáng sợ.
Nữ quỷ cũng giật mình vì máu chảy ra, bản năng muốn sống khiến cô vô thức lùi lại mấy bước, tránh khỏi khu vực máu chảy.
Ngay cả thần trí có vẻ cũng đã phục hồi đôi phần.
“Trực tiếp tiễn cô lên đường luôn nhé, thấy sao nào?” Yến Thời Tuân thoáng nghiêng đầu với nữ quỷ đang nhìn mình lom lom, lời lẽ thốt ra đánh thẳng vào tim đen của nữ quỷ.
“Là cậu!”
Vừa nhận ra khuôn mặt của Yến Thời Tuân, nữ quỷ lại bị chọc giận bởi lời nói của cậu: “Tôi nhận ra cậu rồi, cậu chửi người yêu của tôi! Hóa ra cậu cũng cùng một giuộc với Chu Thức sao?”
“Loại người như chúng bây…”
Mái tóc đen dài tung bay trong không trung, móng tay trắng xanh trên đầu ngón tay của nữ quỷ mọc dài ra, sắc bén như dao.
Từng tiếng “răng rắc” cũng phát ra từ mọi ngóc ngách trên hành lang.
Những người phụ nữ trong tranh biến thành ác quỷ với khuôn mặt dữ tợn, bò ra khỏi bức tranh, mái tóc dài xõa khắp mặt đất, bò trên sàn liều mạng vươn móng vuốt bằng xương về phía Yến Thời Tuân.
“Đi chết đi, chết đi, đi chết đi!”
Nữ quỷ thét chói tai đầy căm hận và xông về phía Yến Thời Tuân.