Bị Ép Debut, Tôi Bạo Hồng Rồi

Chương 22

Việc mất đồ ăn khiến suy đoán ban nãy của Yến Thời Tuân trở thành sự thật.

… Có thứ gì đó trong biệt thự đang ngăn cản cậu thăm dò lầu bốn.

Trương Vô Bệnh lo lắng cầm điện thoại theo Yến Thời Tuân tìm hướng giải quyết, những người khác cũng đang cố nghĩ cách tìm thức ăn.

Nhưng Yến Thời Tuân lại quay về, bước nhanh lên cầu thang đến lầu bốn.

“Anh Yến?” Trương Vô Bệnh giật mình ngạc nhiên.

Yến Thời Tuân vẫn kiên quyết đi, mỗi bước chân mang theo tiếng gió xào xạc, cậu rời khỏi nơi mọi người đang đứng trong phòng khách và lướt qua Trương Vô Bệnh. Thay vì bị động phòng thủ và bị dắt mũi bởi những thứ trong biệt thự, chi bằng chủ động ra tay, biến phòng thủ thành tấn công!

Những thứ kia ngăn không cho cậu khám phá lầu bốn? Ồ, vậy thì nhất định cậu phải đến lầu bốn!

Ánh mắt Yến Thời Tuân tối sầm, khóe môi nhếch thành nụ cười điên rồ tùy ý.

Ngay khi thân hình cao gầy của cậu lướt qua góc cầu thang nơi có bàn thờ Phật trấn giữ, bước lên bậc thang dẫn tới lầu bốn thì một cơn gió mạnh đột ngột nổi lên cuốn tất cả rèm vải trong biệt thự bay tứ tung, giương nanh múa vuốt như mái tóc bay loạn xạ của ma nữ.

Trong bầu không khí trống không vang vọng tiếng hét dài chói tai đầy hận thù, tấm kính cửa sổ bị chấn động dội ra âm thanh ù ù lục cục.

Từng đám mây đen từ đâu kéo đến giăng đầy phía trên biệt thự vốn quang đãng, không gian bỗng chốc tối sầm.

Mây đen tầng tầng lớp lớp, đè núi phá biển như trời sắp sập xuống. Sấm chớp lập lòe len lỏi giữa tầng mây, nhen nhóm cơn mưa nặng hạt. Tựa như ma nữ đang tức giận, không muốn tên ngông cuồng kia chạm vào vết sẹo của mình, thể phải gϊếŧ kẻ đó trước.

Những người ở lại phòng khách lầu một sợ tái mặt vì hiện tượng lạ này, vội vàng chụm vào nhau kẻo bị gió thổi bay.

Đinh Thiến hét một tiếng theo bản năng, ôm chặt cánh tay nhân viên bên cạnh mà run lẩy bẩy, không ngừng gọi tên Yến Thời Tuân như tín đồ thành kính đang gọi vị Thần mà mình tôn thờ, cầu xin ngài đưa mọi người thoát khỏi nguy nan.

Cơn gió lớn cuốn theo rất nhiều bụi bặm rít gào lao vào Yến Thời Tuân từ lầu bốn, quần áo cậu bay phất phới, lọn tóc vương trên trán bị thổi tung, để lộ đôi mắt sáng ngời chứa đầy sự ngông cuồng tùy tiện.

Đi ngược chiều gió, lực cản vạn cân.

Nhưng Yến Thời Tuân giống như ngọn núi Để Trụ giữa sóng dữ ngập trời, không cơn mưa lớn ngọn sóng cả nào có thể lay chuyển được cậu. Cậu như một thanh đao đã rời vỏ, chém phăng sự phẫn nộ và oán giận đang xông tới.

Cánh tay Yến Thời Tuân từ từ giơ lên, ngón tay thon dài kết ấn trước mặt, đón lấy cơn gió dữ dội.

“Tiền hậu tác quá, ngộ xá bất nguyên. Lãm hồn tứ họa, tích ác doanh quán*. Tông phong xiển bố, đạo hóa lưu hành!"

(*Trước sau gì cũng từng làm, không thể tha thứ. Kéo hồn gây họa, tích ác vô vàn.)

Từng lời bùa chú phát ra từ đôi môi ửng hồng của Yến Thời Tuân, phân tán trong không trung rồi biến thành một câu thần chú vàng rực.

Những câu thần chú màu vàng quấn quanh ấn phù (khuôn làm bùa), biến thành một vòng tròn Thái Cực.

Tuân theo lẽ thường, khiến ác quỷ tà ma không sinh sôi.

Kỷ luật nghiêm minh, tiêu diệt tà ma loại trừ cái ác!

Ấn phù bất ngờ phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ, thậm chí chiếu sáng toàn bộ cầu thang tối như màn đêm.

Ánh sáng chói lóa dần dần chiếu vào mọi ngóc ngách từ những khe hở. Bằng một sức mạnh không thể ngăn cản, ánh sáng nuốt chửng bóng tối từng chút một, khiến căn biệt thự chìm trong mây đen được bao phủ bởi ánh vàng rực rỡ.

Trong hư không dường như có một tiếng "Bùm" vang dội, đinh tai nhức óc.

Gió to mưa lớn dừng lại trong giây lát.

Sau đó, một âm thanh giòn giã kéo theo vết nứt dài như mạng nhện bò khắp tấm kính vang lên, "Đùng!”, “Đoàng!” truyền đến từ không gian phía trước Yến Thời Tuân.

Và khi tiếng nứt toác cuối cùng gần như rung chuyển cả căn biệt thự vang lên, bức tường vô hình luôn chắn ngang cầu thang dẫn lên lầu bốn vỡ tan thành từng mảnh.

Theo sau đó là tiếng rít đầy đau đớn thảm thiết của nữ quỷ.

Cảnh tượng trước mắt Yến Thời Tuân đột nhiên tối sầm, cả biệt thự, cầu thang lẫn những người canh chừng trong phòng khách đều biến mất toàn bộ.

Bên tai cậu, tiếng gió và mọi âm thanh khác tức thì yên tĩnh lại.

Bóng tối tước đi mọi cảm nhận của con người bao gồm thính giác và thị giác, dường như nó ẩn chứa những mối nguy hiểm không thể biết trước khiến con người không thể nhận ra mặt trời, không biết tốc độ thời gian, càng sợ hãi những con quái vật chẳng biết sẽ đến vào lúc nào và ở đâu.

Yến Thời Tuân bất ngờ rơi vào bóng tối nhưng không hề hoảng sợ, cậu đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, một tia sáng yếu ớt dần sáng lên từ cuối tầm nhìn của Yến Thời Tuân, từ từ lan rộng và chiếu sáng khung cảnh xung quanh cậu một lần nữa. Giống như trong bóng tối, có ai đó đã bật công tắc đoạn phim. Tiếng dòng điện xì xì vang lên khe khẽ, phim nhựa cũ kỹ lóe lên vài bông tuyết.

Chỉ là Yến Thời Tuân không còn ở trong biệt thự nữa.

Mà ở trong rừng rậm đêm khuya.

Cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề hoảng loạn của mình, cùng với sức nặng của hành lý trên lưng. Đôi chân cậu đã liên tục di chuyển không biết bao lâu, cơ bắp đau nhức run rẩy, mỗ hôi từ trán chảy vào mắt làm cay xè. Nhưng cậu không rảnh tay lau mồ hôi, càng không có thời gian để nghỉ ngơi.

“Đại đương gia! Đó, đó là máy bay ném bom!"

Bỗng nhiên có tiếng hét vang lên sau lưng Yến Thời Tuân.

Đại đương gia?

Yến Thời Tuân cau mày, trầm ngâm nghĩ về cách xưng hô hoàn toàn không phù hợp với thời hiện đại này.

Cậu mặc quần áo ngắn nhiều lớp, chân đi giày rơm và quấn xà cạp bằng vải thô, lấm lem bùn đất, rõ ràng đã đi rất lâu trong rừng.

Yến Thời Tuân muốn giơ tay lên nhưng không thể làm được.

Cứ như cậu chỉ đang tạm thời ở trong thân xác của người khác, trải qua những chuyện đã xảy ra từ lâu. Cậu không thể làm gì và không thể thay đổi bất cứ điều gì, ngoài việc đứng xem bằng thân phận này. Nhưng từ khóe mắt, Yến Thời Tuân vẫn thấy rõ đó là một đôi tay mập mạp với lòng bàn tay đẩy vết chai sạn.

Đây là một đôi tay quanh năm cầm đao múa gậy.

Yến Thời Tuân biết mình đang quay đầu, nhìn kẻ vừa mở miệng ở sau lưng. Bấy giờ Yến Thời Tuân mới thấy rõ, cậu không phải người duy nhất đang băng rừng vượt núi.

Sau lưng cậu có một đội khoảng mấy chục người, tất cả đều mặc quần áo ngắn thô kệch giống cậu, trên lưng công túi hành lý, mệt mỏi và nhếch nhác vô cùng, trông như đang chạy nạn.

Cơ thể này nhìn lên trời theo hướng mà người kia đang chỉ.

Giữa bầu trời đêm đã tối đen có tiếng gầm rú của cánh quạt máy bay, từng đốm lửa bay theo đường vòng cung từ trên trời đáp xuống thành thị phía xa.

"Đoàng...!"

Mặt đất đang rung chuyển.

Xuyên qua những cành cây chổng chéo, Yến Thời Tuân nhìn thấy thành thị ở phía xa, ngọn lửa từ vụ nổ phản chiếu một nửa bầu trời đêm đỏ rực.

Cậu sực nhớ, mình đã trông thấy cảnh tương tự từ ảo giác do bảo mẫu tạo ra. Rốt cuộc cỗ thân thể được gọi là “Đại đương gia” này là ai, không cần nói cũng biết câu trả lời.

“Chết tiệt! Đáng đời bọn khốn nạn trấn áp kẻ cướp, khiến chúng ta buộc phải bỏ doanh trại và chạy thật xa! Lần này chúng cũng bị đánh bom hả? Haha, đánh bom hay lắm!"

Đại đương gia hung hăng khạc một ngụm nước bọt rồi cười to. Trong rừng núi tối tăm quặng quẽ, chỉ có tiếng cười của đại đương gia vang đi vọng lại.

Và đốm sáng ở phía xa trong khu rừng càng thu hút đại đương gia.

“Hử? Trong núi này có người sao?” Đại đương gia lấy làm lạ.

“Đúng thật kìa!"

“Trông như một căn biệt thự lớn! Đại đương gia, lần này chúng ta phát tài rồi!"

Ngày đêm chạy trốn khiến mọi người vừa đói vừa mệt, lúc này bọn chúng như con sói đói nhìn thấy cừu béo, lộ ra nụ cười hung ác.

Đại đương gia dẫn toán cướp xông vào biệt thực, vung tay chém xuống, người bảo vệ nghe tiếng chạy tới cũng bị chém lìa đầu.

Máu bắn tung tóe khắp người đại đương gia.

“Mày, chúng mày là ai!"

“Tao?” Đại đương gia nhe răng cười, “Tao là Chu Thức, cố nội nhà mày!”