Bị Ép Debut, Tôi Bạo Hồng Rồi

Chương 15

Sau buổi livestream từ màn hình nhỏ của An Nam Nguyên đêm qua, độ hot của show livestream này không ngừng tăng cao trên nền tảng video. Nhờ số lượng người xem bất ngờ tăng mạnh hàng trăm nghìn, vị trí của show cũng lọt vào đề xuất mới nhất của app từ một góc khuất bình thường nhất, thu hút càng nhiều người nhấp vào app video để xem.

Mà sự cố ngoài ý muốn trong livestream của ekip chương trình sáng nay và livestream màn hình nhỏ với nội dung ma quái đáng sợ của nam diễn viên, mới là nguyên nhân thật sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ độ hot của chương trình.

Đúng thời gian đi học đi làm buổi sáng, nhiều người có thói quen lướt MXH coi tin tức, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy trên danh sách hot tính theo thời gian thực, có hơn chục tag phổ biến đều liên quan đến một show tạp kỹ du lịch tên là “Chuyến du lịch kỳ thú 99 ngày”.

Mà cái tag trên cùng chính là “Sự sống lại của người chết”.

Rất nhiều tài khoản giải trí lớn tick V và tài khoản show tạp kỹ tick V đang thảo luận về chương trình du lịch này dưới các tag, nhiều khán giả quay lại từ app video, người qua đường tò mò bấm vào qua các tag… Lượng truy cập tăng như điên.

Trong số đó, lượng like cao nhất là một tài khoản show tạp kỹ tick V – người đầu tiên phát hiện ra chương trình giải trí này và khơi mào cho các cuộc thảo luận, khán giả cũng quen xem tài khoản của hắn là “căn cứ” để thảo luận về show tạp kỹ này, rối rít khoe phát hiện của mình trong ống kính livestream ở khu vực bình luận, tải ảnh chụp màn hình và video lên.

[Anh Ngỗng thích xem show để ăn cơm: Cảm ơn đã mời tui, nằm trong chăn nhịn đái muốn xỉu rồi. Cái show tạp kỹ này có độc thiệt chứ, từ khi thấy thứ gì đó ảo ảo nghi là ma trong livestream tối qua, tui sợ đến mức nhiều lần đánh thức ông cụ đầu làng, thiệt tình hổng dám chui ra khỏi chăn để đi vệ sinh lun á.

May phước trời đã sáng, tui mới vừa gom hết can đảm thì lại thấy cảnh quay từ một màn hình nhỏ khác… Cái qq gì vậy trời! Huhuhu! Sao vẫn còn một con quái vật ngồi canh ngoài cửa? Sao có thể chui từ trong đất ra rồi lao thẳng vào người ta vậy???! Đây cũng là kịch bản đúng không? Đừng nói cái này là rèm cửa nha? Tui mới thò chân xuống giường thì rụt lại luôn, giờ tui đang hết sức nghi ngờ ngoài cửa phòng ngủ cũng có quái vật đang canh me tui!!!]

Tài khoản tick V xui xẻo này sợ tới hồn vía lên mây, nhiều người tò mò bấm vào đoạn clip ghi màn hình livestream bên dưới status vì không hiểu sao chủ tài khoản tick V lại hoảng loạn như vậy.

Trong đoạn ghi hình, từng cánh tay đỏ như máu vươn về phía màn hình, lẳng lặng dòm bọn họ bằng hốc mắt chỉ còn lỗ thủng đen ngòm…

[Áaaaa! Cảm ơn Anh Ngỗng, em cũng sợ muốn chớt rồi.]

[Cười xỉu, ông mà không nói đây là show tạp kỹ phát sóng trực tiếp, tui còn tưởng đây là video quảng cáo cho trò chơi kinh dị, nãy còn định bảo ai thiết kế đẹp thế.]

[Trời đựu, má ơi! Mấy ông bảo đây là kịch bản á? Mấy ông bị mù à? Lúc máy quay chĩa vào thứ màu đỏ, hàm răng mục nát trong miệng nó rõ mồn một luôn ấy!!? Mà lúc nó di chuyển chẳng thấy dấu vết máy móc gì cả, đạo cụ nhà ai mà thật đến mức đó chứ?]

[Ban đầu em tính đi học, nhưng em vừa xin nghỉ rồi. Em thật sự nghi ngờ có quái vật đang ngồi canh ngoài cửa! Ngồi im không ho he một tiếng suốt cả đêm, ngồi canh đến bình minh chỉ chờ giây phút mấy anh mấy chị thả lỏng cảnh giác bước ra ngoài… Giờ em thậm chí còn chẳng dám ra khỏi cửa ]

[… Chế còn thê thảm hơn cưng nè, chế xem lúc đang tắm nên khúc sau gội đầu hổng dám nhắm mắt luôn. Chế cứ cảm giác nếu mình nhắm mắt thì lũ ma quỷ đó sẽ chạy ra khỏi màn hình.]

[Anh Ngỗng, về lý thuyết á, nếu anh thực sự sợ đến mức này thì tắt show đi anh.]

Tài khoản tick V rơm rớm nước mắt trả lời bình luận này: [Không được, tui thử rồi nhưng cái show tạp kỹ này có độc thật đấy, tắt rồi lại không nhịn được mở ra xem, muốn xem tiếp theo sẽ ra sao. Vừa sợ vừa muốn ngừng mà không được, tui cũng khóc ròng nè.]

Bình luận của tài khoản tick V lập tức chạm đến tiếng lòng rất nhiều người, rốt rít bấm like đồng tình.

[Em cũng zị!]

[ 1!]

[Ủa sao mấy bà vẫn ở đây vậy? Màn hình livestream chính của chương trình đã bật rồi kìa, mấy màn hình nhỏ cũng bật luôn, kể cả anh chàng tên Yến Thời Tuân. Mấy bà không xem à?]

[Đi lẹ đi lẹ! Em sắp bị lão già trong biệt thự dọa khóc rồi, mấy chế nhanh nhanh spam thêm bình luận cứu em bé đi!]

[Bắt đầu rồi á? Tới liền!]



Trong biệt thự, dưới sự chỉ huy của Trương Vô Bệnh, các nhân viên dần lấy lại trạng thái làm việc vốn có, điều chỉnh thiết bị phát sóng trực tiếp rồi chĩa vào nhóm khách mời trong phòng ăn.

Mặc dù diễn biến chương trình đã bị xáo trộn, trong vòng chưa đầy một ngày mà show tạp kỹ du lịch thư giãn bình thường lại xảy ra quá nhiều sự cố, thậm chí một khách mời bị suy nhược thần kinh đến độ phát điên, một hướng dẫn viên khác thì bị thương nặng giờ còn đang mê man. Nhưng chương trình vẫn phải tiếp tục.

Và quan trọng nhất là từ đầu đến giờ, lão quản gia vẫn luôn ở bên cạnh dõi theo.

Kể từ khi biết chuyện xảy ra đêm qua, lại biết đại khái tình hình nguy hiểm từ Yến Thời Tuân, các nhân viên đều khá e sợ lão quản gia bản địa duy nhất trong biệt thự, càng thận trọng hơn mỗi khi lão quản gia ở gần đó. Họ không muốn lão phát hiện khác thường, nên vẫn đi lại tự nhiên theo phân công công việc.

Có điều dù đi đến đâu, mọi người đều lờ mờ cảm nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của lão quản gia ở sau lưng, cứ như đang canh lúc họ tách lẻ để làm gì đó. Nhìn từ bên ngoài, các khách mời và nhân viên có vẻ vẫn làm việc bình thường, nhưng chỉ có bản thân họ mới biết nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng mình.

Trương Vô Bệnh coi lượt đăng ký show liên tục tăng trên điện thoại di động, rầu rĩ nhăn mày không vui nổi.

Toàn bộ biệt thự chìm trong bầu không khí ngột ngạt, riêng Yến Thời Tuân vẫn giữ nét mặt như bình thường ngồi trước bàn ăn. Chỉ là khác với tình huống bị mọi người ngó lơ trong bữa tối hôm qua, lúc này tất cả khách mời đều lo lắng ngó Yến Thời Tuân, như thể họ sẽ đưa ra quyết định theo thái độ của cậu.

Có khách mời nói thẳng với lão quản gia đang bưng bữa sáng vào: “Khỏi lấy phần tôi, tôi không đói.”

Mà Yến Thời cứ như không hiểu ý bọn họ, cậu lấy làm lạ hỏi: “Mọi người không đói à?”

Dưới ánh mắt chăm chú của nhóm khách mời, Yến Thời Tuân ung dung cầm dao nĩa thưởng thức phần ăn sáng của mình.

Vị khách mời đoán sai ý, đỏ mặt lắp bắp: “Chẳng phải cậu nói, không được…”

“Mùi vị của thịt rất tuyệt.” Yến Thời Tuân ngắt lời hắn, bảo với lão quản gia: “Tuy đáng tiếc khi ông không nói loại thịt người hôm qua là gì, nhưng có vẻ món này ngon hơn thịt người nhỉ? Tên nó là gì?”

Lão quản gia đang dợm bước ra khỏi phòng thì bỗng khựng ngang, quay lại liếc chàng trai không sợ chết bằng ánh mắt u ám.

Mãi lúc sau, lão mới nói bằng chất giọng khàn khàn thô ráp: “Cậu tự đi hỏi ả xem.”

“Nhưng tôi đoán, chắc nên gọi là mâu thuẫn.”

Lão quản gia quăng lại một câu không rõ ý rồi trở vào phòng bếp, bóng dáng lão biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nhóm khách mời hoang mang nhìn nhau, sau đó bối rối quay sang Yến Thời Tuân, chẳng biết làm gì cho phải.

“Nhìn tôi chi vậy?” Yến Thời Tuân khó hiểu: “Mấy người nhịn vậy không thấy đói à? Giờ vẫn biết khi nào mới ra khỏi chỗ này. Chưa kể lúc này mới sợ thì hơi muộn à nha? Tối qua mấy người đã ăn hết bữa tối còn gì.”

“Mấy món này không có vấn đề gì chứ?”

“Nếu ăn rồi ra nông nỗi như Liễu Y Y… Tôi nhịn đói mấy ngày vẫn ok, dù sao bình thường cũng hay giảm béo như thế để lên hình.”

Yến Thời Tuân cười khẩy: “Ăn đi, không ăn no lấy sức đâu mà chạy?”

Sau khi nghe câu trả lời chính xác từ miệng Yến Thời Tuân, trái tim căng thẳng của bọn họ mới quay về vị trí cũ, yên tâm dùng bữa sáng.

Mà tầm mắt Yến Thời Tuân lướt qua mọi người, nhìn thẳng vào phòng bếp đang đóng kín cửa.

Phản ứng và câu trả lời của lão quản gia đã xác minh suy đoán của cậu.

Từ lúc phát hiện sự hoán đổi nhân quả trên người Liễu Y Y, Yến Thời Tuân cũng cảm nhận được sự mâu thuẫn bên trong.

Nếu lão quản gia và thứ kia trong biệt thự muốn trao đổi, đạt được mục đích nào đó bằng cách cho người sống ăn thịt uống máu của mình, vậy sao không dùng biện pháp cưỡng chế? Bắt tất cả thành viên ekip chương trình lại, dùng vũ lực uy hϊếp họ ăn thịt uống máu là được mà?

Cần gì phải trộn thịt người vào bữa tối lừa các khách mời ăn, còn ngụy trang máu thành rượu vang cho Liễu Y Y, đóng giả Trương Vô Bệnh vào nửa đêm để lừa cậu mở cửa chứ?

Làm lắm chuyện thừa thãi như vậy, còn tuân theo quy tắc không thể chủ động vào phòng ban đêm… Rốt cuộc thứ trong biệt thự đang sợ hãi điều gì?

Những thứ không phải người vất vưởng nhiều năm ở nhân gian, đa số đều vì chấp niệm chưa hoàn thành. Đặc biệt từ các câu nói của vật thể hình người màu đỏ trong màn hình nhỏ của nam diễn viên kia, càng khiến Yến Thời Tuân tin chắc rằng thứ trong biệt thự tuyệt đối không phải kẻ lương thiện. Kết hợp với những tin đồn về núi Quy, có thể thấy chúng đã chiếm giữ nơi này cả trăm năm rồi.

Tồn tại hàng trăm năm và liên tục có tin đồn người qua đường mất tích hoặc chết, chứng tỏ chấp niệm của bọn chúng thật sự rất sâu. Để đạt được mục đích chúng sẽ không ngại dùng thủ đoạn tàn ác, chứ không phải hành động theo quy tắc do bị hạn chế giống như bây giờ.

Yến Thời Tuân chợt nhớ đến Bạch Sương.

Khác với Liễu Y Y bị thương trong phòng bởi lưỡi rìu, mặc dù đêm qua Bạch Sương ra khỏi phòng nhưng không có bất cứ vết thương đáng kể nào, và hoàn toàn không chạm vào máu thịt người. Mà qua ảo ảnh tạo ra từ tấm gương, cô mặc trang phục lộng lẫy rồi bị lừa vào hát trong vườn hoa.

So với Liễu Y Y và nam diễn viên, dù nhìn nhận từ góc độ nào thì chuyện của Bạch Sương vẫn quá nhẹ với căn biệt thự ma quái này.

Tại sao?

Yến Thời Tuân nghĩ đến một khả năng…

Người phụ nữ liên tục gây ảo giác với Bạch Sương và cậu, cô ta không giống lão quản gia. Thậm chí lão quản gia cũng e sợ cô ta.

Bằng không ban nãy lão đã chẳng nhắc tới “ả*” và “mâu thuẫn”, chỉ nói Yến Thời Tuân nên tự đi hỏi mà không muốn trả lời thẳng, cứ như “ả” là thứ khiến lão quản gia vừa ghét vừa sợ.

(*Trong tiếng Trung thì her và him đều có phiên âm là /tā/, ở câu thoại của quản gia thì tác giả ghi rõ /tā/her, nhưng ở đoạn suy luận của Yến Thời Tuân lại để phiên âm, chắc hẳn dụng ý của tác giả là Yến Thời Tuân chưa thể xác định giới tính của đối tượng trong lời quản gia. Còn tụi mình đọc thì sẽ biết trước, nên mình để luôn ở đây là “ả”.)

Hình ảnh ghi lại trong màn hình chính livestream đêm qua cho thấy lão quản gia đi ngang qua phòng khách, nhưng dừng bước trước cửa sổ sát đất của phòng khách chứ không đi ra ngoài, từ đó khẳng định lão quản gia và đống thịt người màu đỏ đã tấn công Liễu Y Y là chung phe, còn người phụ nữ ở vườn hoa không dám vào biệt thự thì là phe khác.

Người phụ nữ không dám vào biệt thự, lão quản gia không rời khỏi biệt thự đến vườn hoa, mặt người trên hoa hồng trong vườn hoa sợ kho củi, người phụ nữ nhập vào Bạch Sương ngã gần kho củi.

Cứ như một chuỗi logic l*иg vào nhau.

Thậm chí, chính người phụ nữ đó đã khiến lão quản gia buộc phải hành động theo một quy tắc nào đó.

Yến Thời Tuân thăm dò lão xong thì phần còn thiếu tối qua đã được lấp đầy, giờ cậu cũng coi như đã hiểu rõ ngọn ngành.

Thứ ngăn cản nam diễn viên xuống núi giống với thứ xuất hiện ngoài kho củi tối qua, nó chung phe với lão quản gia. Chỉ cần cậu lợi dụng việc lão quản gia sợ người phụ nữ kia thì nhất định sẽ tìm được hy vọng sống, dẫn tất cả ekip chương trình rời khỏi núi Quỷ đầy rẫy ác quỷ sống lại này.

Nhóm khách ăn vội bữa sáng rồi trốn về phòng, thời gian dần trôi qua, trong phòng bếp chỉ còn mình Yến Thời Tuân. Cơ thể cao gầy rắn chắc ngồi thẳng trên ghế, chìm vào khoảng lặng trầm ngâm kéo dài.

Ngay cả khán giả ngồi trước màn hình livestream cũng lo lắng khi thấy dáng vẻ im lặng của Yến Thời Tuân, sợ cậu nhìn thấy thứ kỳ quái gì đó rồi suy sụp tinh thần như nam diễn viên kia.

Mãi đến khi cháo trắng trong bát sứ xanh trắng trên tay Yến Thời Tuân nguội dần, cậu mới chớp mắt hoàn hồn.

Yến Thời Tuần cười nhạt không rõ ý, bưng bát cháo húp cái rột hết veo, sau đó đứng dậy muốn lên lầu bốn.

Hôm qua lúc nhận phòng, lão quản gia nói do vào mùa mưa nên lầu bốn bị dột không ở được, lão cũng từ chối ý định thăm thú của mọi người. Nhưng từ ác ý lộ rõ của lão, e rằng đó chỉ là cái cớ.

Lầu bốn có thứ gì đó mà lão quản gia không muốn người khác biết, và rất có thể bản thân lão cũng không thể lên lầu bốn.

… Hôm qua trong thời gian hoạt động tự do trước giờ cơm tối, An Nam Nguyên đã thăm thú toàn bộ biệt thự kể cả lầu bốn. Nhưng lão quản gia lại không hề xuất hiện ở lầu bốn để ngăn cản cậu ta, điều này mâu thuẫn với hành vi che giấu của lão.

Yến Thời Tuân nhớ đến người phụ nữ mặc sườn xám soi gương trang điểm mà cậu nhìn thấy trong ảo giác đêm qua. Rõ ràng căn phòng cô đang ở đồng điệu với phong cách biệt thự, nhưng so với những căn phòng được sắp xếp cho khách mời thì diện tích của nó rộng và tinh tế xa hoa hơn nhiều.

Nếu đó không phải ảo giác hư cấu mà là cảnh tượng tái hiện từ trăm năm trước, vậy thì căn cứ theo khung cảnh bên ngoài chợt lóe lên qua ô cửa sổ, độ cao của căn phòng đó chắc là lầu ba hoặc lầu bốn. Mà bốn căn phòng ở lầu ba, lần lượt là Bạch Sương, An Nam Nguyên bên trái, Liễu Y Y và Đinh Thiến bên phải. Sáng nay lúc Liễu Y Y gặp nạn, Yến Thời Tuân đã nhân cơ hội kiểm tra bốn căn phòng, không có phòng nào giống với phòng mà cậu gặp trong ảo giác.

Vậy chỉ có thể là lầu bốn.

Chưa kể trong màn hình nhỏ khi An Nam Nguyên đi khám phá biệt thự, Yến Thời Tuân cũng nhìn thấy cách trang trí cực kỳ sang trọng nữ tính, cùng hộp son kiểu cũ trên bàn trang điểm trong một căn phòng ở lầu bốn.

… Giống y hệt hộp son tinh xảo có khắc hai chữ “Tập Sương” viết theo thể chữ Khải Trâm Hoa*.

(*Một loại chữ Khải được sáng tạo bởi Vệ phu nhân triều Tấn, theo phong cách dịu dàng, xinh xắn và rất được phụ nữ cổ đại yêu thích.)

Yến Thời Tuân linh cảm rằng cậu sẽ tìm thấy thông tin về người phụ nữ đó ở lầu bốn, moi được nguyên nhân cô và lão quản gia rơi vào trạng thái e sợ lẫn nhau.

“Cót két…”

Dù mạ vàng sang trọng nhưng tay vịn cầu thang vẫn không thể che giấu sự cũ kỹ của gỗ. Yến Thời Tuân vừa bước lên, nó phát ra tiếng “rêи ɾỉ” vì không chịu nổi sức nặng.

Khán giả ngồi hóng trước màn hình nhỏ của Yến Thời Tuân cũng dâng lên nỗi căng thẳng khó hiểu, bọn họ thôi thảo luận về ngoại hình quá đẹp trai của Yến Thời Tuân, ngưng luôn spam bình luận, ai nấy nơm nớp theo dõi diễn biến vì sợ giây sau thình lình có thứ gì đó nhảy vọt ra.

Nhưng giữa ban ngày ban mặt, biết đâu sẽ không xuất hiện “thứ đó”.

Và khi Yến Thời Tuân đến khu vực giao nhau giữa lầu ba và lầu bốn, đi qua bàn thờ Phật cũ hỏng…

Bức tượng Quan Âm vốn được thờ phụng bên trong đột nhiên rơi khỏi tòa sen dù không hề có gió, lăn đến trước mặt Yến Thời Tuân, chặn bước cậu lên lầu bốn.

Yến Thời Tuân rũ mắt nhìn xuống theo bản năng.

Lớp vàng mạ trên tượng Quan Âm đã bị thời gian mài mòn, xỉn màu và hỏng hóc, bình Tịnh thủy trong tay cũng biến mất từ lâu. Chỉ có đôi mắt khép hờ vẫn lộ ra vẻ từ bi thương xót của Thần Phật, giống như đang dõi theo đứa trẻ mà mình phù hộ đã lâu, muốn che chở cho nó như trước.

Rốt cuộc tượng Quan Âm cũng ngừng lăn và quay ngửa lên.

Ngay lúc tầm mắt của Yến Thời Tuân và tượng Quan Âm giao nhau, đôi mắt từ bi của tượng Quan Âm từ từ khép lại.

Quan Âm nhắm mắt, bỏ mặc thế gian.

Trước khi Yến Thời Tuân kịp load, đột nhiên một giọng nữ hoảng sợ la hét vang vọng từ lầu ba.

“Aaaa!!!”