Bị Ép Debut, Tôi Bạo Hồng Rồi

Chương 14

Vốn dĩ Yến Thời Tuân đang kìm nén sự cáu kỉnh, cố gắng kiên nhẫn nghe những lời rối rắm của nam diễn viên để tìm chút thông tin hữu ích. Nhưng dường như gã đã sợ đến phát điên, luôn miệng la hét những câu như “xác chết”, “chết chung”… khiến Yến Thời Tuân nhức cả tai.

Cuối cùng Yến Thời Tuân chịu hết nổi giơ ngón tay thon dài về phía nam diễn viên nhanh chóng kết ấn, tạo thành lá bùa bình tâm và cấm khẩu.

Thoáng chốc tiếng gào thét điên cuồng của nam diễn viên đột ngột ngưng bặt, gã trợn mắt ngã thẳng ra sau, đổ cái “rầm” xuống đất.

Bấy giờ các nhân viên ngơ ngác đứng xung quanh mới hoàn hồn, vội đỡ nam diễn viên dưới sàn lên.

“Anh Yến, làm sao bây giờ?”

Trong sự tĩnh lặng ngột ngạt, Trương Vô Bệnh không màng đến camera chính của livestream đang bật nữa mà luýnh quýnh nhờ Yến Thời Tuân giúp đỡ.

Yến Thời Tuân lại rũ mắt, tầm nhìn rơi vào camera cài trên vai nam diễn viên: “Trước hết đưa anh ta đến chỗ nhân viên cấp cứu, cử người theo dõi cùng Liễu Y Y. Chờ anh ta tỉnh lại, nếu vẫn làm loạn thì xoa dịu liền… Đừng để anh ta nói nữa, kẻo lại nói bậy.”

“Còn nữa, vừa rồi lúc anh ta ra ngoài, camera màn hình nhỏ vẫn bật nhỉ?” Yến Thời Tuân cười khẽ: “Cuối cùng cũng có chuyện tốt.”

Việc đến nước này, mọi người có ngốc đến mấy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Cậu Yến.” Một vị khách mời thấy tình cảnh thê thảm của nam diễn viên, nuốt nước miếng run giọng hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Cũng có người tỏ ý quan tâm những lời gã vừa nói hơn: “Anh ta nói đều là thật ư? Ngoài kia thực sự có những thứ đó sao? Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây, đạo diễn, tôi không ghi hình nữa, tôi muốn về ngay lập tức!”

“Vậy anh thử xem.” Yến Thời Tuân chống cằm, cười nhạt nhìn người kia: “Biết đâu lát nữa anh về, phòng cấp cứu lại có thêm một người.”

Hiểu được ẩn ý trong lời Yến Thời Tuân, người kia rùng mình không nói nữa.

Trước những câu hỏi ấy, Yến Thời Tuân chỉ móc điện thoại lướt MXH tìm các hashtag liên quan đến chương trình.

Quả nhiên sau cú sốc từ cảnh tượng ghi lại bằng camera màn hình nhỏ do nam diễn viên kia, chương trình lại một lần nữa khơi dậy chủ đề và thu hút tranh luận trên mạng xã hội, cũng có người tải video ghi hình màn hình nhỏ của gã.

Có thể thấy, khi nam diễn viên vừa bước ra khỏi biệt thự thì mọi thứ vẫn rất bình thường. Mặc dù gã rất hoảng sợ trước tình cảnh thê thảm của Liễu Y Y, sợ mình sẽ gặp nạn như cô ta trong căn biệt thự ma quái này, nhưng gã vẫn có ý thức cơ bản nhất, biết rằng nếu mình cứ thế rời đi chẳng những phải đối mặt với khoản bồi thường, thậm chí là kiện cáo từ đạo diễn và ekip chương trình vì phá vỡ hợp đồng, mà còn để lại ấn tượng xấu trong lòng khán giả, hủy hoại danh tiếng của mình trong mắt fan qua đường*.

(*Lộ nhân duyên/路人缘, lộ nhân/路人 là slang trong giới fan hâm mộ, chỉ những người không đu idol, luôn giữ thái độ trung lập. Lộ nhân duyên là đánh giá của những fan qua đường dành cho đối tượng nào đó.)

Vì vậy gã bật màn hình nhỏ của mình lên, cười khổ trước ống kính tố ekip chương trình chèn ép khách mời. Không hề nói trước với họ về kịch bản, còn tự ý thêm yếu tố kinh dị vào chương trình, giả ma giả quỷ khiến Liễu Y Y bị thương.

Vừa sợ hãi vừa vì lợi ích bản thân, gã phát huy kỹ năng diễn xuất tốt hơn hẳn bình thường làm nhiều khán giả và fan hâm mộ tối qua không xem live đều thấy thương cảm với gã, xúm lại anti mắng chửi ekip chương trình.

Nam diễn viên nhìn hướng bình luận trên giao diện màn hình nhỏ, hài lòng gật đầu.

Spam bình luận trên màn hình nhỏ đều nghiêng về ủng hộ gã, thi thoảng có vài người đặt câu hỏi về chi tiết kịch bản vì tối qua họ đã xem livestream màn hình nhỏ của An Nam Nguyên, nhưng lại bị đám fan gán cho là seeder do ekip chương trình thuê, ăn chửi té tát.

(Seeder là người làm nghề seeding, một bộ phận không thể thiếu trong Digital marketing, có trách nhiệm tạo dựng một câu chuyện, một topic tại nhiều nơi trên các phương tiện truyền thông xã hội, blog, diễn đàn,.. khuấy động nó, nhằm thu hút và dẫn dắt dư luận cùng tham gia tranh luận, lan rộng thông điệp có lợi đến thương hiệu đang được seeding. Seeder ở đây có thể hiểu là người do tổ đạo diễn thuê để chuyển chủ đề tránh bị anti fan chửi.)

Điều duy nhất khiến gã khó chịu là cuộc gọi với người đại diện không thể kết nối, chỉ nghe lời nhắc không nằm trong phạm vi phủ sóng dịch vụ.

Cái xó hẻo lánh chết tiệt này! Đến cả tín hiệu cũng đếch có.

Nam diễn viên thầm cười khẩy trong lòng, chờ đến khi gã rời khỏi núi Quy sẽ liên hệ với người đại diện và team quan hệ công chúng ngay lập tức, cả ekip chương trình ngu ngốc này và cái tên Yến Thời Tuân dám xem thường gã, cứ chờ gã trả thù đi!

Thằng Yến Thời Tuân kia thậm chí còn chẳng ký hợp đồng với công ty, mà dám tỏ thái độ như vậy với gã? Nhất định gã sẽ cho Yến Thời Tuân biết thế nào là tôn trọng đàn anh và lưu lượng. Được cái mặt khá bảnh thì sao chứ? Vẫn chẳng có công ty nào hốt đấy thôi.

Gã sẽ chờ đến lúc đó, chứng kiến cảnh Yến Thời Tuân suy sụp khi bị fan gã và dư luận mắng chửi, hahaha!

Khuôn mặt tuấn tú của Yến Thời Tuân khóc lóc thảm thiết trong tưởng tượng khiến nam diễn viên khoái chí, và cũng xoa dịu cú sốc từ trạng thái thê thảm của Liễu Y Y. Gã vui vẻ nhướng mày, trong phút chốc không để ý đến những thay đổi của cảnh tượng xung quanh.

Đến khi nam diễn viên đi tới mức vã mồ hôi đầm đìa, ngẩng đầu nhìn xem mình cách chân núi bao xa thì phát hiện trông cảnh vật xung quanh thật quen mắt.

Cảm giác quen thuộc này khiến gã nghi ngờ ngó xung quanh, để rồi gã hoảng sợ nhận ra, mình đi hết nửa tiếng nhưng vẫn đang ở trên đường xuống núi bên cạnh biệt thự, thậm chí ngoảnh đầu là có thể thấy đỉnh của tòa biệt thự xuất hiện giữa rừng cây!

Chuyện, chuyện gì thế này?

Bấy giờ, nam diễn viên đã túa mồ hôi. Gã không thèm quan tâm đến việc tương tác với khán giả trước màn hình nhỏ nữa, thay vào đó gã tăng tốc và tập trung xuống núi, muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt. Nhưng khi bắt đầu chú ý tới cảnh vật xung quanh gã lại càng hoảng sợ nhận ra, dù mình đi nhanh đến mấy cũng chỉ loanh quanh trong núi, bất cứ lúc nào ngoảnh đầu cũng nhìn thấy đỉnh biệt thự sau lưng.

Mồ hôi thấm ướt quần áo, ngoài nhịp tim điếc tai và tiếng thở nặng nề của chính mình thì gã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác nữa. Bao gồm những tiếng động bất thường phát ra từ khu rừng hai bên con đường lát đá và lớp đất dưới chân.

Nhóm khán giả ngồi hóng trong livestream màn hình nhỏ của nam diễn viên chỉ thấy khó hiểu vì gã đột ngột im lặng, mọi người lóa mắt trước những cảnh quay liên tục và chớp nhoáng trên camera, phàn nàn sao bỗng dưng gã chạy nhanh thế.

Đúng lúc này, có khán giả tinh mắt chú ý tới một vệt màu đỏ bất ngờ xuất hiện trong rừng cây ở rìa màn hình nhỏ.

[Mấy ông nhìn kìa! Cái, cái gì kia?]

[Chắc là dân làng gần đó lên núi.]

[Ai mặc full cây đỏ đi làm bao giờ? Nom khá giống mannequin (ma-nơ-canh) nhựa trong trung tâm mua sắm, cái kiểu tạo hình nghệ thuật í. Cơ mà trong rừng sâu núi thẳm, sao lại có mannequin nhựa vứt ở đây?]

[Không phải! Nó đang sống, vừa động đậy kìa!]

[Hình như không phải người sống đâu! Trông nó… nó cứ như người bị lột da! Tôi thấy cả mạch máu, ruột của nó rơi mịa xuống đất rồi. Sao, sao nó vẫn có thể di chuyển được vậy!!!]

[Trời đựu má ơi!!!]

Nam diễn viên không thấy spam bình luận trong livestream, gã đang chạy té khói nên không phát hiện vệt đỏ xuất hiện từ sâu trong rừng, khán giả sốt ruột đến mấy cũng không thể nhắc nhở gã.

“Sột soạt…”

“Sột soạt…”

Đầu tiên là tiếng lá bị gió thổi xào xạc khe khẽ. Sau đó dưới nền đất mục nát và những chiếc lá khô rơi đầy đất, từ trên xuống dưới lớp đất ngọ nguậy liên tục như có thứ gì đó đang tiến lên từ dưới lớp đất.

Một cánh tay đỏ như máu đột ngột đâm xuyên qua mặt đất, chỉ thẳng lên trời.

Giống như một loại tín hiệu nào đó, trong rừng cây vốn yên tĩnh giờ lớp đất bắt đầu lần lượt nứt ra, xác chết đỏ tươi bò ra từ trong đó.

Xác chết bị lột da toàn thân, toàn bộ mạch máu và nội tạng rớt ra ngoài, thậm chí có kẻ bị thương nặng, nửa người bị đập nát lộ cả xương bên trong. Cũng có người bị mổ bụng phanh ngực, túi dạ dày và ruột lòng thòng treo trên cơ thể, đung đưa theo từng bước chân.

Chúng bò lên từ dưới những chiếc lá rụng trên mặt đất, rũ bỏ bùn đất trên người rồi chậm rãi đứng dậy, lững thững đi trong bóng tối từ mọi hướng của khu rừng, đến gần nam diễn viên vẫn chưa hay biết gì.

Con đường lát đá xuống núi dường như kéo dài vô tận, mãi mãi không thể đi đến điểm cuối.

Khi nam diễn viên lần nữa biết mình lại xuất hiện trong khung cảnh quen thuộc như ma đưa lối quỷ dẫn đường*, gã gần như tuyệt vọng.

(*Nguyên văn là “Quỷ đả tường”, một hiện tượng mang tính tâm linh, được hiểu là việc ban đêm ở nơi vắng vẻ bị lạc đường, đi mãi vẫn quay về một chỗ.)

Gã thở hổn hển ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm một con đường có thể xuống núi. Bất chợt gã nhìn dưới bóng râm từ các tầng lá trong rừng, từng đoàn bóng người màu đỏ đang tiến về phía gã.

Những vật thể hình người kia không có da, kéo lê cơ thể đã bị khô héo mục rữa hàng trăm năm của mình, chậm rãi vươn tay về phía người sống dưới ánh mặt trời, khát khao chạm vào ánh nắng và sinh mệnh của người sống.

Chúng há vòm miệng to đen sì, gào rống thảm thiết, cố gắng kéo người sống vào thế giới của chúng.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress lilianna1503 và s1apihd.com nkl1503.

“Đừng… Đi…”

“Ở lại đây… Với chúng tôi, cùng nhau, trong bùn đất…”

“Đưa da, của cậu cho tôi, để tôi, rời khỏi đây… Đưa máu thịt của cậu cho tôi… Tôi muốn, xuống núi… Con tôi, vẫn ở trong làng, tôi muốn về, nhất định tôi phải về, vợ con tôi…”

“Cậu, không thể đi được… Đây là mộ phần, nơi đây chỉ có mồ mả… Đi theo chúng tôi…”

“Đau quá, đau quá, đau quá đi… Chân tôi đâu rồi, đầu tôi đâu rồi…”

“Là bọn cướp… Bọn cướp đã gϊếŧ tôi…”

Tiếng quỷ nói liên miên, vang lên từng đợt tạo thành tiếng vọng trong sự tĩnh lặng chết chóc, lẩn quẩn khắp núi rừng.

Chúng kể lại nỗi oán hận và không cam lòng của mình, cố hết sức vươn đầu ngón tay thối rữa về phía nam diễn viên, mặc dù ngay khi chạm vào ánh mặt trời chúng sẽ bị thiêu đốt đến kêu gào thảm thiết, nhưng dù kẻ trước ngã xuống thì kẻ sau vẫn tiến lên, chúng không ngừng tiến lên phía trước muốn bắt lấy gã.

Tiếng rêи ɾỉ chói tai của chúng chấn động linh hồn người sống đến mức tổn thương, những lời nức nở yếu ớt càng khiến đầu người ta đau như búa bổ.

Nam diễn viên trố mắt nhìn đám quái vật màu đỏ tươi đang tiến về phía mình, há to miệng nhưng không thể thốt lên lời vì cơn sợ hãi tột độ, gã ú ớ “A a”.

Cuối cùng, khi con quái vật đỏ tươi không rõ là ma hay gì, chộp lấy mắt cá chân gã bằng bàn tay xương xẩu đã bị mặt trời thiêu đốt cháy đen, rốt cuộc gã cũng thốt ra một tiếng hét thảm thiết như xé lòng, những hình ảnh quái dị ngoài tầm nhận thức và lẽ thường đã phá vỡ toàn bộ phòng tuyến tâm lý của gã.

“Aaaaa!!! Ma, có ma!!!”

Nam diễn viên trợn tròn mắt, cố hết sức đá bay đống xương khô trên cổ chân, lộn mèo mấy vòng rồi chạy xuống phía dưới, cố gắng tống khứ những thứ này để thoát khỏi nỗi kinh hoàng. Trong quá trình chạy thoát thân, gã liên tục ngoảnh lại thì hoảng sợ phát hiện chúng cũng đang lồm cồm đuổi theo mình.

Mà đâu phải nhiêu đó thôi.

Đất trong rừng cây liên tục ngọ nguậy, từng cánh tay thối rữa đỏ như máu đâm xuyên mặt đất lao lên xuyên qua tầng đất và thời gian cũ mốc hàng trăm năm.

Gã điên cuồng tuyệt vọng chạy như điên, nhưng càng lúc càng nhiều quái vật hình người màu đỏ chui lên từ dưới tầng đất sâu trong rừng bò về phía gã. Chúng muốn giữ gã lại, kéo người sống vào phần mộ của chúng.

Chúng muốn lột da gã, uống cạn máu của gã, nhặt xá© ŧᏂịŧ của gã thành thân xác của mình, thay thế thân phận người sống của gã và rời khỏi phần mộ của người chết.

Chúng nhìn chằm chằm nam diễn viên đang chạy trối chết bằng đôi mắt chỉ còn lại lỗ thủng đen ngòm, chúng há cái miệng thối rữa tanh hôi rống từng tiếng đầy đau đớn, máu và nước mắt chảy dài trên hốc mắt vốn đã thối nát.

Nam diễn viên liên tục ngoái đầu nên trượt chân ngã chổng vó trên đường đá. Đến khi gã hoa mắt chóng mặt đứng dậy thì phát hiện lũ quái vật hình người màu đỏ kia đã lợi dụng vài giây gã dừng mà tiến sát bên. Chúng lần lượt bò gần, chất chồng từng lớp tạo thành hàng đống xác chết xung quanh nam diễn viên, vươn tay muốn chạm vào máu thịt người sống.

Nam diễn viên không còn lối thoát nhìn đám quái vật dày đặc xung quanh mình, rốt cuộc ranh giới làm người bình thường trong lòng hoàn toàn đứt đoạn.

“Cút! Cút điiiii!!!”

Gã kêu la thảm thiết, hoảng loạn bỏ chạy dọc theo con đường đá bằng cả tay lẫn chân.

Camera gắn trên người nam diễn viên liên tục lắc lư, thậm chí thỉnh thoảng còn quay mòng mòng, các khán giả dòm đám quái vật hình người đỏ như máu, thậm chí nhìn thẳng vào những hốc mắt xương xẩu sâu hun hút rỗng tuếch đen sì kia lại càng hoảng hốt và ghê sợ, đến nỗi có người còn tởm lợm phải ói mửa liên tục.

Khán giả rùng mình như đồng cảm với góc nhìn của nam diễn viên, trong phút chốc họ cũng bị ảnh hưởng bởi ác ý nặng nề của quái vật, sợ đến mức sắc mặt như tờ giấy vàng.



Nhóm khách mời và nhân viên im lặng theo Yến Thời Tuân vào phòng khách, xem hết toàn bộ đoạn ghi hình màn hình nhỏ của nam diễn viên.

Trừ Bạch Sương và Trương Vô Bệnh, An Nam Nguyên thì các khách mời khác chỉ biết show phát sóng trực tiếp gặp sự cố thông qua mạng xã hội, nhưng vì chuyện của Liễu Y Y xảy ra sau cộng với thời gian gấp rút nên không kịp xem kỹ đoạn ghi hình buổi phát sóng trực tiếp tối qua, bọn họ chỉ nắm đại khái tình hình từ vài tài khoản giải trí tick V và bình luận nổi bật mà thôi.

Nhưng lúc này tận mắt chứng kiến những chuyện mà nam diễn viên xuống núi trải qua bên ngoài biệt thự thì ai nấy sợ tái cả mặt, run lẩy bẩy đứng không vững.

Tuy Trương Vô Bệnh đã rèn thành thói quen “Nghe Yến Thời Tuân, nhất định sẽ sống” từ hồi đại học, nhưng cậu ta cũng không ngờ thứ khiến Yến Thời Tuân cảnh báo bọn họ đừng nên xuống núi lại là chúng.

Còn Bạch Sương và An Nam Nguyên, khi chứng kiến tình cảnh thê thảm của Liễu Y Y sáng nay thì hiểu được đêm qua cả hai thoát chết là nhờ Yến Thời Tuân, giờ hai người đều tâm phục khẩu phục cậu sát đất rồi. Coi đoạn ghi màn hình và biết núi Quy đang gặp nguy hiểm, hai người càng bám lấy Yến Thời Tuân sát sao hơn, rặt vẻ yên tâm ‘càng bám boss là có thể sống sót’.

Những nhân viên còn lại càng bàng hoàng vì đâu ngờ mình chỉ theo một show giải trí du lịch bình thường, mà gặp phải chuyện ảo ma Lazada như này!

“Vậy, vậy chúng ta không thể xuống núi Quy thật ư? Giờ tính sao đây, tôi không muốn ở đây, tôi muốn về nhà!” Giọng ai đó cất lên nghẹn ngào.

Yến Thời Tuân bình thản tắt màn hình, cười khẽ và nói: “Trước hết tôi xin cảm ơn những người đã tự ý rời khỏi biệt thự vào ban ngày vì đã đóng góp thêm dữ liệu video để tôi nghiên cứu tình hình bên ngoài, cảm ơn quý anh chị đã hy sinh để cứu những người khác, mọi người sẽ luôn sống trong trái tim tôi.”

Nghe ra ẩn ý trong lời Yến Thời Tuân, người kia lập tức im lặng, không nhắc đến chuyện xuống núi nữa.

Bi kịch của nam diễn viên đã rõ như ban ngày, chẳng ai muốn trở thành người tiếp theo bị quái vật dọa cho phát điên.

“Anh Yến.” Trương Vô Bệnh trầm giọng gọi Yến Thời Tuân, mặc dù cũng sợ nhưng là đạo diễn, cậu ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để chỉ đạo tình hình.

“Vết thương của Liễu Y Y sẽ không có vấn đề gì trong thời gian ngắn, nhưng nếu kéo dài quá lâu thì chắc chắn sẽ có chuyện. Người kia cũng vậy, nhân viên cấp cứu khám cho anh ta thì thấy ngoài vài vết thương nhỏ như trầy da, vấn đề chính của anh ta là tinh thần… Không thể để mặc anh ta điên loạn như vậy được.”

Dù chuyện đã ra nông nỗi như bây giờ, Trương Vô Bệnh vẫn không bỏ cuộc, muốn đưa mọi người thoát khỏi tình huống nguy hiểm và tiếp tục làm chương trình.

Yến Thời Tuân thoáng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trương Vô Bệnh: “Nhớ trả thêm tiền, hợp đồng ban đầu giữa tôi và cậu chỉ là chương trình tạp kỹ bình thường, nếu muốn tôi làm nhiều việc hơn thì phải trả thêm phụ phí phát sinh.”

Cậu ghét tạo ra nhân quả không cần thiết với bất cứ ai.

Trương Vô Bệnh đồng ý cái rụp.

An Nam Nguyên đứng bên cạnh nghe vậy vội vàng cướp lời: “Anh Yến, em sẽ chuyển khoản cho anh ngay! Anh nói bao nhiêu em trả bấy nhiêu, tuyệt đối không mặc cả.”

Bạch Sương: “Em cũng thế!”

Qua thái độ của mọi người đối với Yến Thời Tuân, những khách mời còn lại cũng dần nhận ra có lẽ Yến Thời Tuân không chỉ là người mới, mà là một đại sư có chút kiến thức trong lĩnh vực đó.

Cho dù trước đây họ xem thường hoặc ngó lơ Yến Thời Tuân đến đâu thì giờ đây, cả đám bắt đầu tranh nhau báo giá, hứa hẹn trả lương cao cho Yến Thời Tuân vì sợ mình bị từ chối.

Nhưng Yến Thời Tuân chẳng đồng ý với bất cứ ai trong số họ, cậu chỉ giơ tay chống bên sườn mặt với những đường nét rõ ràng của mình, bình thản ngồi trên ghế salon trong phòng khách, không chút e sợ sự cố nguy hiểm mà đưa ra ‘Ba điều quy ước’.

“Để xuống núi Quy, mong mọi người ghi nhớ…”

“Thứ nhất, ban ngày không được phép rời khỏi biệt thự, ban đêm không được phép mở cửa phòng hay ra khỏi phòng.”

“Thứ hai, không được phép nói bất cứ từ ngữ hay chuyện tâm linh nào.”

“Thứ ba, không tin bất cứ ai ngoài ekip chương trình trong biệt thự, không được ăn uống tùy tiện.”

“Thứ tư…”

Yến Thời Tuân thoáng dừng, môi cậu thốt ra điều cuối cùng trong ánh mắt lo lắng của mọi người.

“Hãy tin rằng mọi người đều sẽ rời khỏi núi Quỷ, đi đến núi Quy.”

“Bởi vì, tôi đang ở đây.”

Hàng mi dài dày như lông quạ, từng đốm sáng phấn khích thắp lên trong đôi mắt bị che khuất.

Như gặp chuyện gì đó thú vị, Yến Thời Tuân lúc này trông đầy tinh thần chiến đấu và ngông cuồng, cứ như một giây sau cậu sẽ lao vào kẻ địch không chút sợ hãi, vui vẻ chiến một trận hết mình.

Vừa rồi đám đông còn chìm trong nỗi sợ chết và nguy hiểm, thấy Yến Thời Tuân tự tin như vậy bọn họ không khỏi trào dâng hy vọng.

“Cốc cốc.”

Tinh thần của mọi người đang trỗi dậy thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên từ rìa phòng khách.

Lão quản gia đứng ở khu vực giao giữa phòng khách và phòng ăn, khuôn mặt cứng ngắc nở nụ cười giả tạo gượng gạo.

“Quý khách, bắt đầu bữa sáng được rồi.”

Thấy thái độ cảnh giác và từ chối của mọi người, lão quản gia nói với nụ cười quái dị: “Quý khách yên tâm, vì sức khỏe của quý khách, trên núi không có bất cứ đồ ăn nào dành cho khách, phòng trường hợp quý khách tò mò ăn vào sẽ bị đau bụng, thức ăn duy nhất mà mọi người có thể ăn là đồ ăn được cung cấp bởi nhà bếp của biệt thự.”

“Đương nhiên, nếu quý khách nghi ngờ cũng có thể từ chối.”

“Chỉ là… Nghe nói, cảm giác chết đói khi đang sống sờ sờ không thoải mái lắm đâu.”

Nghe ra ác ý không thèm che giấu của lão quản gia, mọi người không khỏi rùng mình, cảnh giác lùi về sau.

Yến Thời Tuân bị mọi người vây quanh, đút hai tay vào túi rồi thản nhiên đứng dậy. Khuôn mặt tuấn tú của cậu tràn đầy sự hưng phấn và ngông cuồng, nhe răng cười lạnh lùng với lão quản gia.

“Nếu là tay nghề của nhà bếp biệt thự, sao tôi nỡ bỏ qua được.”

“Hương vị của trăm năm trước thực sự khiến người ta mê mẩn.”

Cách đám đông, Yến Thời Tuân lặng lẽ đối mặt với lão quản gia.

Sau phút im lặng, lão quản gia lùi sang bên cạnh nửa bước nhường đường đến phòng ăn.

“Vậy thì xin mời quý khách.”

Không gian không đèn không cửa sổ, một vùng tối tăm mù mịt như cái miệng đẫm máu của quái vật đang há to chực chờ nuốt chửng con mồi.