Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 37: Phiên ngoại 2: Những năm tháng mong nhớ quân

Năm đầu tiên Bạch Cẩm được nhận về nhà, Bạch Cẩm 10 tuổi, Ngôn Mặc 12 tuổi.

Năm thứ hai được dẫn về nhà, Bạch Cẩm vẫn ngoan ngoãn đóng vai thiếu gia nhàn hạ, làm bao cát cho một đám người tranh giành quyền lực xâu xé lẫn nhau, mặc người nắn bóp.

Không phải hắn không thể phản kháng, mà là vị hắn lười.

Thay vì tốn đầu óc vào một đám điên, Bạch Cẩm tình nguyện mỗi ngày để dành nơron não nghiên cứu món ăn, chờ đến khi bọn họ chơi xong bao cát là hắn, liền vứt hắn đi cho nhẹ người, đến lúc đó Bạch Cẩm có thể quay về nấu ăn cho Ngôn Mặc.

Không phải Bạch Cẩm không xem trọng những lời dạy của bác Ngôn, nhưng tự hắn cảm thấy những thủ đoạn bảo mệnh đó là không cần thiết, dù sao thì cũng chưa đến mức bị đập chết, bất quá chỉ là bị phạt roi và bị cấm ra ngoài mà thôi!!

Những người này phiền thật, mặc dù hắn đã im lặng tuyệt đối làm người tàn hình rồi, mà bọn họ vẫn tìm cách thăm dò hắn, còn có những kẻ ngu si không tranh đoạt được chút xương thịt gì từ di chúc thì lại năm lần bảy lượt nhảy múa trước mặt hắn để tìm cảm giác ưu việt.

Vừa ngu si vừa phiền phức!!!

Không giống như Ngôn Mặc, tuy có đôi chút ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu!!

Đúng vậy, dưới con mắt của một người có IQ 165 như Bạch Cẩm, theo như kết quả của những nghiên cứu viên về người biến đổi gen được ghi chép lại là, những người bình thường đứng trước họ đều có vẻ như không được thông minh cho lắm!!

Mà đối với Bạch Cẩm, Ngôn Mặc rất khác biệt, Ngôn Mặc là một nhân loại ngốc đáng yêu tạo ra mọi thứ tốt đẹp mà Bạch Cẩm chưa từng được nhìn thấy bao giờ, nên Bạch Cẩm cần phải lúc nào cũng phải bảo vệ vương tử nhân loại bé nhỏ của mình.

Tuy Ngôn Mặc là người duy nhất trong hai đời đã giơ cành oliu ra cứu mạng Bạch Cẩm, sẵn sàng đối xử tốt với hắn, nói hắn không bị cảm động là giả, ban đầu Bạch Cẩm cũng một phần bị ảnh hưởng bởi tâm lý gà mẹ nên rất ỷ lại Ngôn Mặc, nhưng nếu chỉ cần lòng tốt và sự săn sóc của một người đã khiến Bạch Cẩm rung động, thì sự rung động đó của hắn chỉ là cảm xúc nhất thời lấn át lý trí mà thôi!!

Mà Bạch Cẩm đã rất già rồi, hắn không thích như vậy!!

Vì thế, sau khi thần trí khôi phục, mỗi ngày ở bên Ngôn Mặc, Bạch Cẩm mới nhận ra được có người đem đến một thế giới tươi đẹp cho mình thật hạnh phúc biết bao nhiêu.

Khi ngốc, Ngôn Mặc là ánh sáng ấm áp duy nhất cứu rỗi vùng đất hoang tàn của Bạch Cẩm, lúc hết ngốc, Ngôn Mặc là vương tử của một vương quốc xinh đẹp đã chấp nhận chứa chấp linh hồn cằn cỗi xấu xí của Bạch Cẩm.

Vậy nên, Bạch Cẩm yêu thích Ngôn Mặc, rất thích, từ bé đã thích!!

Tình cảm của Bạch Cẩm là loại rất người lớn, hắn rất xấu xí không xứng với vương tử, đến sống tiếp cũng phải nhờ có vương tử mới có thể tồn tại được, hắn từ trên xuống dưới, ngoại trừ bộ não được các nhà nghiên cứu đánh giá là có giá trị bảo tồn ra thì chẳng có chỗ nào xứng với vương tử cả.

Mà có khi trong mắt Ngôn Mặc, bộ não này chẳng có chút giá trị nào, lấy ra cũng không dùng được.

Thế nên, Bạch Cẩm chỉ cần còn sống bảo hộ vương tử là được rồi!!

Ngôn Mặc ngốc như vậy, chắc chắn sẽ không nhận ra đâu!!!

Nghĩ như vậy, Bạch Cẩm càng muốn những kẻ vô vị bên đây chém gϊếŧ nhau nhanh một chút để hắn có thể nhanh chóng quay về.

Năm thứ ba Bạch Cẩm được nhận về gia tộc, lão gia chủ đương nhiệm đột ngột ngã bệnh nặng.

Không có gia chủ kiềm chế, các thế lực như cá vung vẫy trong biển lớn, cha thân sinh của Bạch Cẩm là con cháu dòng chính nên càng thêm khó sống, ông ta khó sống, mấy đứa con rơi của ông làm sao có thể dễ sống được?!

Tranh đấu trong gia tộc lớn thông thường đã bất cận nhân tình, càng nói gì một gia tộc trăm năm đứng vững gót chân trong giới hắc đạo?!

Bạch Cẩm cứ cách hai ba ngày lại bị triệu hồn ra thay các cô cậu thừa kế lá ngọc cành vàng làm bao cỏ, ăn đủ roi lại quay về phòng, đến vết thương cũng lười lành.

Nhưng cho dù trong lúc bị đối xử tồi tệ nhất, Bạch Cẩm cũng không mảy may để tâm tới. Hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, không phải chịu đựng, không phải phẫn uất, không phải tức giận, mà là nhàm chán lười chú ý đến!!

Trong thế giới của Bạch Cẩm từ trước đến nay, những thứ xấu xí bẩn thỉu thế này đầy rẫy ra đó, đời trước so với đời này càng đáng kinh tởm hơn hắn còn không quan tâm, huống chi hiện tại chỉ với chút thủ đoạn như vậy dùng lên người Bạch Cẩm chả khác gì con muỗi vo ve.

Quay đi ngoảnh lại chỉ có bấy nhiêu tâm tư, tại sao nhân loại lại có thể chán ngắt như thế? Còn kém xa cả lũ zombie thối rữa!!

Bạch Cẩm đã làm công cụ một đời, hiện giờ chỉ làm bao cỏ vài năm có gì mà không chịu được?!

Nếu phải có một thứ hắn không chịu được, đó chính là cảm giác nhung nhớ vị vương tử của hắn mà thôi!!

Ngôn Mặc không có Bạch Cẩm vẫn là vị vương tử nhỏ được cưng chiều, còn Bạch Cẩm không có Ngôn Mặc, thế giới chỉ còn lại những thứ xám xịt và xấu xí.

Năm thứ tư được gia tộc nhận về, người cha thân sinh của Bạch Cẩm hoàn toàn bị rơi đài, Bạch Cẩm bị đày vào bãi săn người ở một hòn đảo tư nhân xa vắng.

Cái gọi là bãi săn người, chính là thả một đám người và mãnh thú ở chung với nhau, ngày ngày có cơm ăn nước uống đủ đầy, để bọn chủ nhân hắc đạo rảnh rỗi lại đến đem bọn họ làm con mồi mà ‘đi săn’.

Bị đi săn như dã thú đã đáng sợ, càng đáng sợ hơn là lũ dã thú thật sự lúc nào cũng bên cạnh, người bình thường chỉ cần vào đây vài ngày mà không bị thương chết thì cũng sớm bị khủng hoảng phát điên.

Nhưng dĩ nhiên đám chủ nhân sẽ không để họ chết, trò tiêu khiển hay như vậy, chết thì rất uổng phí, cho dù bị bắn thành cái sàng cũng phải cứu cho sống bằng được.

Hệt như địa ngục, sống không bằng chết!!

Nhưng Bạch Cẩm không thèm quan tâm!

Ra đảo tư nhân càng tốt, hắn càng dễ giả chết chạy trốn.

Nhưng vận mệnh trớ trêu thay, trong lúc bị áp giải đi, tia tinh thần lực cấp 0 yếu ớt của Bạch Cẩm dường như cảm nhận được Ngôn Mặc đang ở rất gần.

Trên đường đi mãi mà không thể chạy thoát, thế là sau khi đến đảo, Bạch Cẩm vừa được thả ra hai ngày đã tìm được một góc khuất camera, tự tay xé rớt miếng thịt bị gắng định vị trên cánh tay, dựa vào trí nhớ ưu việt của mình mà trốn ra bằng đường biển, nhưng không phải để chạy thoát thân, mà là để quay trở lại tìm Ngôn Mặc.

Bạch Cẩm rất nhớ rất nhớ Ngôn Mặc, nhớ vị vương tử nhỏ của hắn!!

Nào ngờ, bọn họ gặp nhau không hề như dự kiến, càng huống hồ Bạch Cẩm trong lúc bỏ trốn vẫn kịp chưa xóa được toàn bộ dấu vết, khốn cảnh chồng chất khốn cảnh, mắt thấy đám người kia càng lúc càng đuổi tới, lần này hắn không nói một lời chủ động bước ra chịu trói.

Bạch Cẩm là kẻ xấu xí chẳng những mơ ước vương tử mà còn làm ra chuyện bỉ ổi với người, hắn không thể tha thứ cho bản thân mình.

Hắn xứng đáng vĩnh viễn không gặp được vương tử.

Bạch Cẩm tự tay dùng nĩa ăn cơm móc tuyến thể alpha mà trong mắt người khác tượng trưng cho vị thế cao cấp trong xã hội xuống, thái độ cực kỳ chán ghét và căm hận.

Thật là một thứ bẩn thỉu!!

Thế giới tươi đẹp chứa chấp hắn biến mất rồi, hắn còn sống làm gì nữa?

Từ đó, cho dù bị một đám người đuổi gϊếŧ, Bạch Cẩm cũng không chút phản kháng, còn hy vọng bọn họ nhanh một chút kết liễu mình. Nhưng đám người đó càng thấy như vậy, càng không muốn thành toàn cho hắn.

Mệt mỏi quá, tại sao mình lại không chết được nhỉ?!

Ba năm sống vật vờ như một cái xác không hồn, Bạch Cẩm đã nhìn thấy rất nhiều người được chưa đến rồi biến mất, nhưng hắn không quan tâm.

Mãnh thú không dám tấn công dị năng giả, Bạch Cẩm nếu muốn chết chỉ có thể trông chờ vào đám ‘thợ săn’ bên ngoài.

Gần đây có hai thiếu niên khá trẻ tuổi được đưa đến, một nam một nữ, chuyện của họ được truyền rất nhiều, nào là nam là cháu của ai đó, còn nữ là con tin để dụ dỗ nhà khoa học nào đó, Bạch Cẩm rất lười để ý, nhưng hai đứa này lại xem hắn là bạn mà chạy đến kể lễ khóc lóc đòi tổ đội cùng sống sót với hắn, còn nói mãi không ngừng về tương lai đầy hy vọng của bọn họ, vừa ngu xuẩn lại phiền chết đi được!!

Bạch Cẩm không quan tâm, cho dù một trong hai đứa nó bị dã thú xé xác trước mặt, hắn vẫn không quan tâm.

Thế nên khi nữ nhà khoa học nào đó đứng trước mặt chỉ đích danh Bạch Cẩm làm phụ tá, hắn vẫn một bộ muốn biến mất.

Nữ khoa học gia nói với hắn rất nhiều, đủ lời động viên mà hắn một chữ cũng không nghe lọt tai, cuối cùng chỉ nghe được câu ‘Nếu cậu không muốn sống nữa cũng không sao, nhưng trước khi chết, ít ra cậu phải hoàn thành những mong muốn của người mình thích chứ!!!’

Lúc nghe đến câu này, đôi mắt trống rỗng của Bạch Cẩm tức khắc co lại như dã thú nhìn con mồi. Người phụ nữ đó nhìn thấy liền giơ tay cười cười, “Yên tâm, chuyện này chỉ có tôi biết! Xem như là bí mật giữa những thiên tài chúng ta, được không?”

Bạch Cẩm vẫn xem cô ta là không khí, duy trì cảnh giác không đáp lời, nhưng chuyện này rõ ràng đã tác động đến hắn, nhớ đến con robot Siêu anh hùng mà hắn đã giấu đi kia, Bạch Cẩm quyết định trước khi chết sẽ tô điểm cho thế giới của Ngôn Mặc một chút màu sắc của thịnh thế.

Vậy nên, hai năm tiếp theo, Bạch Cẩm lại sống một cuộc sống giống như đời trước, làm công cụ kiếm tiền cùng danh vọng cho Ares gia tộc, gián tiếp trở thành cây rụng tiền và đẩy gia tộc lên địa vị cao không thể với tới như gia chủ mong đợi.

Một ngày kia, giữa lúc Bạch Cẩm đang nghiên cứu chế tạo con robot xanh do Ngôn Mặc vẽ ra, một đám người đến xông vào muốn bắt hắn, lý do là lão gia chủ đương nhiệm cuối cùng cũng đã chết, nghi vấn là do có người mưu sát, mà tất cả bằng chứng đều chỉ vào Bạch Cẩm.

Tối hôm đó, nữ khoa học gia kia đến tìm hắn, nói huyên thuyên đủ thứ như bị điên, còn hỏi hắn tại sao thấy em gái cô ta chết lại không cứu? rõ ràng là hắn có năng lực cứu cô gái kia. Rồi lại quay qua nói về việc cô ta đã dàn xếp trả thù một người thông minh như hắn vất vả như thế nào, phải hy sinh lòng tự tôn cỡ nào, phải nịnh nọt bao nhiêu người vì một màn hôm nay, còn hỏi hắn có phải tư vị khi bị người mình tin tưởng phản bội thống khổ lắm không, cảm giác từ hy vọng rơi vào tuyệt vọng như thế nào?!!

Bạch Cẩm bị phiền đến không suy nghĩ nổi cách nối mạch robot trong đầu, hiếm khi mở miệng trả lời, “Tôi nghĩ cô hỏi sai rồi! Thứ nhất, tôi không hề tin tưởng cô. Thứ hai, tôi không hề hi vọng.” Tia hy vọng duy nhất của hắn về tương lai đã biến mất từ năm năm trước rồi!

Sau đó, nữ khoa học bị đưa đi như người điên, nhưng Bạch Cẩm tiếp tục bị làm phiền. Bọn người này muốn hắn chết thì không nói, còn không cho hắn trở về phòng thí nghiệm hoàn thành hạng mục trước khi chết.

Một đám người đần độn, tranh đấu bao năm mà vẫn không leo lên nổi chiếc ghế gia chủ, còn dám cản đường hắn?!

Thế nên, lần đầu tiên trong chín năm, Bạch Cẩm cuối cùng cũng ra tay.

Còn là bởi vì một con robot do Ngôn Mặc vẽ ra mà ra tay.

Thật sự trong thâm tâm Bạch Cẩm rất chán ghét dị năng của mình, bởi vì có nó mà thế giới cũ của hắn ngày một xấu xí hơn, nhưng đến lúc này Bạch Cẩm không thể không dùng đến.

Nào ngờ, khi đánh phế một đám người, lại có thêm một đám người khác nhào lên, Bạch Cẩm vẫn không thể tiếp tục nghiên cứu, đành phải trốn dưới thành phố ngầm.

Dưới tình cảnh mỗi ngày đều phải ngươi sống ta chết như vậy, Bạch Cẩm dần bồi dưỡng ra thế lực hắc đạo đầu tiên của mình, dùng bảy năm tranh đấu đổi lấy chiếc ghế gia chủ đầy oán khí kia và phòng nghiên cứu tối tân nhất thuộc về mình, nhân tiện dẹp hết luôn những thứ dơ bẩn trong bóng tối còn tồn đọng gần trăm năm qua như bãi săn người.

Bởi vì những thứ xấu xí như vậy Ngôn Mặc sẽ không thích, Ngôn Mặc không thích thì Bạch Cẩm cũng không để nó tồn tại trên thế giới của Ngôn Mặc.

Bất tri bất giác trong bảy năm, tinh thần lực của Bạch Cẩm đã lên đến cấp 3, có thể cảm nhận được sóng não của người sống trong phạm vi mấy trăm ki lô mét.

Trong quãng thời gian này, Bạch Cẩm cũng nhớ Ngôn Mặc phát điên, liền trộm quay về phiến lục địa bên kia đại dương muốn một lần nhìn thấy vương tử của hắn.

Một lần này đi liền đổi lấy một kết quả không ngờ đến. Đến lúc phát hiện linh hồn Ngôn Mặc biến mất, Bạch Cẩm đã bạo phát tại chỗ.

Đến khi gặp được La Dương, hai người cùng trấn áp hệ thống, Bạch Cẩm vẫn còn có suy nghĩ muốn tạo ra virus tang thi đổ xuống bảy đại dương. May mắn là hắn tìm ra được cách cứu Ngôn Mặc, nếu không nơi này sẽ biến thành mạt thế thứ hai.

Đối với chuyện này, La Dương tỏ vẻ mình chính là công thần lớn nhất, nếu y không lén giấu một phần trong thuốc, phỏng chừng y lại phải gặp cái đám tang thi cá mập thích lên bờ chạy loạn tìm người sống ăn thịt.