Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 36: Phiên ngoại 1: Những chuyện ngày tết

Sau hôn lễ chẳng bao lâu chính là tết.

Tuần trăng mật của Ngôn Mặc chỉ đúng một tuần, sau khi quay về lại phải ngập đầu trong công việc, hội họp, báo cáo cuối năm,.... liên miên không hồi kết.

Vừa bình thản lại thì chỉ còn ba ngày nữa là qua năm mới.

Năm nay cả nhà ăn tết đông, cũng may nhà bọn họ có ba Ngôn, Bạch Cẩm và Sở Nhạc quán xuyến từ trong ra ngoài, nếu không lại trở thành một đống bừa bộn.

Bởi vì khi bé sống với bà ở vùng núi, Sở Nhạc muối dưa và làm thịt khô rất ngon, vừa hay đã qua giai đoạn ốm nghén, liền xung phong xuống bếp làm việc với đám đầu bếp.

Bạch Cẩm thì theo chân cha Ngôn làm osin cho ba Ngôn, từ trang trí nhà cửa đến nhổ cỏ dọn vườn, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Trong nhà chỉ còn Ngôn Mặc và Ngôn Ngạn sau khi kết thúc làm việc nghỉ lễ thì nằm thừ ở nhà, rảnh rỗi hết chỗ nói.

Trên một số khía cạnh mà nói, Ngôn Ngạn rất giống Ngôn Mặc, đều ăn hại như nhau!!

Chỉ khác ở chỗ, Ngôn Mặc là quang minh chính đại ăn hại, còn Ngôn Ngạn là trộm lén ăn hại.

Ví dụ như hiện giờ, Ngôn Mặc thân nằm trên sopha, chân gác lên lưng tựa sopha, đầu ngửa cổ rớt xuống đất, vừa vắt vẻo treo chân vừa lướt quang não.

Nhưng Ngôn Ngạn lại ngồi nghiêm túc uống cà phê xem tin tức kinh tế tài chính.

Mắt thấy ba Ngôn bắt đầu truy quét qua đây, Ngôn Ngạn đứng dậy, kéo vạt áo lại cho thẳng thớm rồi chui vào bếp.

Ngôn Mặc nhìn thấy liền liếc mắt khinh bỉ, “Con biết nấu ăn sao?” Giả vờ cũng phải tìm cái gì mình biết làm chứ!!

“....” Ngôn Ngạn suy nghĩ một lúc liền nói, “Ở trại cải tạo có học một chút ạ.”

Ngôn Mặc: “.....”

Hỏng lẽ nguyên nhà chỉ có mình mình là vô dụng nhất sao?!!

Ba Ngôn vừa bước vào, Ngôn Ngạn đã chạy biến, chỉ còn lại Ngôn Mặc vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu tự hỏi nhân sinh.

Một hình ảnh đầy mỹ quang và thật cảm lạnh!!

“Ngôn Mặc!!!” ba Ngôn lạnh giọng quát.

Ngôn meo meo vừa bị triệu hồi liền cười hề hề, “Ai nha ba ba, con không phải lười biếng không làm việc nha!!! Con là đang nghỉ ngơi dưỡng sức!!”

Ba Ngôn tức muốn bật cười, “Con nằm dưỡng sức sau khi rời giường?”

Ngôn đại thiếu gia lập tức phân bua, “Con thức sớm cũng mệt chứ bộ!”

“10h sáng là sớm?” ba Ngôn trừng Ngôn Mặc “Bạch Cẩm và tiểu Nhạc đã thức dậy từ 7h nấu bữa sáng, cả Orion còn phải làm việc từ sáng sớm, còn con dùng bữa cũng phải dâng tận giường, cơm bưng nước rót, nhai xong lại lăn ra ngủ, xem lại mình có giống heo không?”

Ngôn Mặc: “.....”

Sao lại bài xích heo, heo dễ thương mà!?!!

Con không còn là người được cưng nhất nhà rồi sao?

Tui tổn thương nhưng tui không nói!!!

“.....” Ngôn đại thiếu gia bị ăn mắng ủy khuất nhỏ giọng lí nhí, “Con cũng làm việc mà, hôm nay con đã tỉa hoa trong vườn.”

Không nói ra còn đỡ, Ngôn Mặc vừa nói ra, ba Ngôn càng thêm phùng mang, “Con không nói ta cũng quên mất, cái con gọi là đi tỉa hoa chính là lê lết thân xác lười biếng của con ra vườn, ngắt vài chiếc lá, sau đó được người làm vườn làm giúp toàn bộ phần còn lại. Con thật giỏi!! Lần trước ta gọi con tước lá cho mấy cây mai, con lăn ra bức đúng năm chiếc lá, còn nghịch đất với Bạch Cẩm một trận, khi quay lại thì Bạch Cẩm đã giúp con làm hết toàn bộ. Hôm nay ta tách hai đứa ra thì lại có người làm giúp, con có tin ta đánh con không?”

Ngôn Mặc: “....”

Được cưng chiều là lỗi của con sao?

Là do con quá đáng eo thôi!!! ( ̄ ▽  ̄)

Bị ăn mắng một lúc lâu, Ngôn Mặc đành phải lủi thủi lăn xuống ghế, chọn công việc cắm hoa trưng tết nhàn hạ nhất, ngồi làm một thân một mình, bởi vì ba Ngôn đã cấm chỉ cậu trong góc nhà, sợ có ai đi ngang qua nhìn thấy lại xông vào giúp đỡ cậu.

Nhưng ba Ngôn đã đánh giá thấp mức độ phá hoại cộng thêm hoa tay bằng không của Ngôn Mặc, chẳng mấy chốc, góc nhà vừa được dọn dẹp sạch sẽ đã bị cậu bày thành một bãi chiến trường bình địa.

Thành quả sau một tiếng rưỡi đồng hồ chính là hai bình hoa chỉ còn mỗi thân cây, không hoa không lá, lác đác còn vài chiếc nụ cắm lên phiến lá sen được cắt tỉa nhỏ xíu!!

Bạch Cẩm đến gọi cậu ăn cơm: “.....”

Ba Ngôn vừa liếc nhìn qua: “........”

Người làm chạy đến giúp đỡ: “...........”

Được rồi, chúng ta trông đợi gì ở một con heo kia chứ?!

Một nghệ thuật gia sao?

Ba Ngôn bị thẩm mỹ của Ngôn Mặc dọa một lúc lâu, đầu đầy hắc tuyến, “Con cắm cái gì thế kia?”

Ngôn Mặc vỗ ngực ưỡn lưng đầy tự hào, “Cắm hoa a! Đây là nghệ thuật cắm hoa Shoka đầy ý nghĩa của Nhật Bản. Cành này là Ten (Trời), cành này là Chi (Đất) và cành này là Jin (Con người).”

Mọi người: “.....”

Đây là ví dụ sống của có tâm nhưng bất tài, ngu mà thích nói nho đây sao?!!

Vẻ mặt của ba Ngôn kiểu: mình sai rồi! Đáng lẽ ngay từ đầu nên cho đứa con này ngồi không luôn mới đúng!!

Cuối cùng, dưới phong ba bão táp về hoa tay của Ngôn Mặc, Sở Nhạc đành phải giành luôn công việc cắm hoa duy nhất của Ngôn ăn hại.

Nhưng bàn đến chuyện ăn hại, Ngôn Ngạn và Ngôn Mặc rõ là một chín một mười, bởi vì trên bàn ăn gia đình đầy rẫy những món ăn do Ngôn Ngạn nấu.

Dùng một tiếng rưỡi để nấu 10 món, đủ canh mặn xào chay, thì cũng hiểu được sương sương món ăn sẽ ra sao rồi. (° ◡ °)

Ngôn Mặc cầm đũa gắp miếng cá nướng nguyên con còn thấy cả tơ máu bên trong, tự nhiên thấy không muốn ăn cơm nữa!!

Đậu ve xào bị sống, canh cải nhạt như nước ốc, đậu phụ lướt ván bóng đêm, thịt dê bốc mùi, rau luộc nát thành bãi, móng heo chọi đá, …..

Phỏng chừng nguyên bàn chỉ có món trứng chưng trên tay Sở Nhạc là có thể ăn được.

Cũng may nồi cơm là do Orion tự nấu, nếu không chắc chắn cũng chả khá khẩm gì!!!

Ba Ngôn và Ngôn Mặc đồng loạt gác đũa xuống thở dài, nhìn ba tên alpha nào đó vẫn bình tĩnh ăn uống như không có chuyện gì xảy ra.

Ba người này, một người từng nghèo khó, một người từng trải qua mạt thế, một người từng đi cải tạo, và kết quả là đều có chung một đặc tính cao đẹp, đó chính là quý trọng lương thực, hay nói trắng ra là dễ ăn.

Thức ăn bất kể sống chính, đẹp xấu, mặn nhạt, thơm thối, miễn là có thể nhai được bọn họ đều có thể bỏ vào miệng nuốt được, còn ăn rất bình thản và lịch sự.

Nói thật, Ngôn Mặc còn rất ngưỡng mộ đặc điểm này, ăn gì cũng được, mặc dù trong nhà không có ai kén ăn, nhưng loại cá nướng nguyên vảy còn vương tơ máu thế này, cậu nuốt không nổi.

Sở Nhạc ăn xong phần trứng chưng của mình, chốc chốc lại quay đầu tò mò nhìn vào trong bếp.

Ngôn Mặc và ba Ngôn hai mắt nhìn nhau, âm thầm bật cười.

Tưởng đâu những tên nào đó ăn gan hùm mật gấu dám cho bọn họ nhịn bữa trưa, thì ra là đã biết Ngôn Ngạn nấu ăn không ngon nên có chuẩn bị từ trước.

Quả nhiên, một lúc sau, Thất thúc từ phòng bếp đẩy ra một xe đẩy đầy hải sản do đầu bếp vừa chế biến qua, thơm nức mũi.

Hai mắt Ngôn Mặc vừa thấy đám cá nướng liền sáng rỡ như thể bị bỏ đói lâu năm, nhất là con cá bò hòm xấu xí kia, ngon tuyệt!!!

Sau đó, liền không có sau đó nữa, mỹ vị nhân gian đều đã được mọi người nuốt vào bụng.

Những ngày đầu năm lúc nào cũng trôi qua thật nhanh với sự bận rộn, ba Ngôn dẫn cả nhà thăm hỏi họ hàng bên ngoại hết hai ngày, ngày mùng ba Ngôn Mặc lại dẫn Bạch Cẩm đi thăm thầy cô và bạn học cũ, sau ngày mùng bốn cả nhà mới kết thúc chuỗi ngày đi vắng, ở nhà chờ người khác đến chúc tết.

Nhưng mà mùng 5 tết là ngày Nguyệt Kỵ, chả ai lại xuất hành ngày này cả, nên Ngôn Mặc được ở nhà thảnh thơi từ sáng tới chiều.

Nói là từ sáng đến chiều thảnh thơi, bởi vì buổi tối La Dương chả kiêng kỵ gì đã dẫn theo Trình Chu đến náo loạn một hồi.

Mà ngày Tết thì không thể thiếu một đặc sản đâu đâu cũng có: đánh bài!!

Tám người vừa đủ chia bốn nhà, nhìn La Dương ngồi hí hửng xếp bài trước mắt, Ngôn Mặc bất giác có một dự cảm xấu.

Quả nhiên, dự cảm xấu đó đã tới.

Ngôn Mặc cười gian xảo vung bài cái ‘bốp’ rõ to, “Ba đôi thông!!”

Nào ngờ, Sở Nhạc bên cạnh lén lúc cong môi thì thầm với Ngôn Ngạn, nhẹ nhàng đánh ra tứ quý ba.

Ngôn Mặc: “....”

Đệch!!!

Chưa kể, khi cậu vừa ăn được đầm già ách rô liền bị La Dương ăn đầm già ách cơ.

Cậu chụp hai cơ của cha Ngôn bằng tứ quý, La Dương liền có bốn đôi thông.

Ngôn meo meo: “....”

Ông trời trêu tui!!!

Nhìn đống tiền của cậu dần chuyển sang nhà người khác, Ngôn Mặc hiếm khi lên tiếng đuổi khách, “Mùng 5 mà các người cũng dám ra đường nữa à?”

La Dương cười hì hì, “Boss à! Mùng 5 thì càng phải ra đường chứ!! Anh xem bên ngoài vắng như vậy, đường rộng thênh thang chỉ có mình ta. Hơn nữa đến những ngày khác có khi mọi người phải bận tiếp đủ loại đại phật, còn đâu thời gian quan tâm hai vị khách nhỏ chúng tôi nữa!!!”

“....” Ngôn đại thiếu gia cạn lời, “Cậu không sợ xui xẻo à?”

Con sói đội lốt cừu nào đó liếc mắt, “Anh xem tôi có xui xẻo không?”

Ngôn Mặc: “..... Kh ….. không!!!!”

Tiền của cậu chất thành núi rồi còn xui xẻo gì nổi nữa!!

Từ đầu đến giờ, La Dương dường như chưa bao giờ xui qua, bài phát ra may mắn phát sợ, người xui xẻo nhất bàn chỉ có Ngôn Mặc và cha Ngôn tranh nhau đổ tiền thôi!!

Cho dù chơi bất cứ loại bài nào, Ngôn Mặc luôn có thể thua đến tán gia bại sản.

Khi cậu có xì dách, người ta có xì bàn!!! Khi cậu có chín nút, người ta sẽ có ba cào!!!

Ngôn Mặc: “.......!!!!!.......”

Tui đắc tội gì mấy người??!!

Mọe, đúng là đời mà!!

Cuối cùng chơi đến suýt hết tiền, Ngôn meo meo liền quay qua khóc lóc ỉ ôi với Bạch Cẩm.

“Aaaaa, em xem em xem kìa!!! Bọn họ lấy hết tiền ăn cơm của anh rồi! Hu hu anh sắp phải bị bỏ đói rồi!! Anh thật đáng thương!!”

Cha Ngôn thấy vậy liền trợn trắng, “Im đi!! Bộ có mình con thua sao? Ta đến bộ ngọc để cắt chơi cũng sắp mất rồi đây này!!”

“Ba lớn im đi!” Ngôn Mặc quay đầu phản pháo, “Con đã bay mất một mảnh đất rồi ba biết không? Đây đều là đất chồng con cho con đấy!”

Cha Ngôn trừng lại, “Mảnh đất rách của con bằng bộ ngọc của ta sao?”

“Ba có tính toán không vậy? Rõ ràng đất có giá trị đầu tư hơn!!”

“Không sao, không sao!!!” Bạch gâu gâu chủ động ngắt ngang cuộc cãi vã, vỗ vỗ lưng Ngôn meo meo an ủi, “Anh cứ chơi thỏa thích, em còn tiền, chúng ta dùng tiền đè chết bọn họ!!”

Ngôn Mặc lại tức khắc ủy khuất dâng trào, “Không!! Em phải vào phục thù cho anh!! Em đào rỗng bọn họ lại cho anh!!”

Nghe vậy, Bạch Cẩm lập tức mỉm cười, “Được!”

Trên bàn có thêm một đối thủ đáng gờm, Ngôn Ngạn cũng không ngồi sau lưng Sở Nhạc nữa, chủ động tiến lên ứng chiến.

Thấy vậy, cha Ngôn cũng không lấy thái độ cưỡi ngựa xem hoa mà nhường hậu bối nữa, gương mặt nghiêm túc hẳn ra, khí chất toàn thân đều thay đổi, như một người lão luyện vững chãi. Ánh mắt sắc bén tựa hồ như có thể nhìn thấu vạn vật, khiến người khác cảm thấy cực kỳ áp bách.

Cuộc chiến giữa các mãnh công bắt đầu.

Qua được mười bàn, đừng nói là Ngôn Mặc đã quẳng mẹ hình tượng mà há hốc mồm, đến cả Sở Nhạc và Trình Chu cũng không nhịn được theo dõi sát sao trận đấu.

Chỉ có ba Ngôn dường như đã đoán trước được nên không quá bất ngờ, vẫn nhàn nhã ngồi xem.

Gay cấn còn hơn cả trường đấu nữa!!!

Có bốn người bọn họ ở đây, cần gì vào sòng bài nữa, ngồi xem bọn họ long tranh hổ đấu thôi đã mãn nhãn lắm rồi!!!

Cuối cùng, người thua nhiều nhất vẫn là kẻ có linh hồn nhỏ tuổi nhất, Ngôn Ngạn.

Ngôn Mặc nhấp một ngụm trà, vẻ mặt dương dương tự đắc đếm tiền lời, thở dài, “Haizzzz, nhiều tiền quá cũng khổ!! đếm mãi không xong!”

Ngôn Ngạn khóe môi giật giật, “Ba!! Con là con của ba, tiền này là để dành mua sữa cho cháu của ba đấy!!”

Ngôn Mặc dựa vào Bạch Cẩm phẩy phẩy tay, “Trên sòng bạc không kể thân nhân, còn tiền mua sữa?! Yên tâm, chúng ta dư tiền nuôi một đội bóng đá, vấn đề là mấy đứa có dám sinh hay không thôi!!”

Ngôn Ngạn im lặng không nói, quay đầu tìm kiếm sự an ủi từ Sở Nhạc.

Gục ngã!!!

Cha Ngôn cũng thắng được không ít, liền vứt tiền tài qua cho Ngôn Mặc, “Nhận lấy!! Tìm cách tiêu hết đi!!”

Trình Chu nhìn Ngôn Mặc, không nhịn được hỏi, “Tại sao phải tiêu hết?”

Ngôn Mặc giơ quang não lắc lắc, “Tiền từ trên trời rơi xuống là tiền dễ mất đi! Đối với những người ăn no mặc ấm như chúng ta cũng chẳng ích lợi gì!! Cách tốt nhất là đem đi làm từ thiện cho nhẹ lòng.”

“Cũng đúng nha!!” La Dương suy ngẫm một chút rồi nói, “từ hồi tết đến giờ tôi thắng bao nhiêu là tiền, cuối cùng đều đi sạch hết!!”

Trình Chu: “.... Chứ không phải vì em chỉ mua một cái bánh bao đã biếu luôn cho người bán hàng một triệu ăn tết à?”

Mọi người: “....”

Đúng là cái đồ không thể giữ tiền!!!!