Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 34: Hào quang nhân vật chính

Nằm trong phòng đùa giỡn một hồi, hai người như thường lệ kể nhau nghe những chuyện vặt vãnh xung quanh, bình bình đạm đạm ôm nhau trò chuyện như bao cặp đôi bình thường khác.

Ờm, nếu như họ không phải đang trên một con robot bay lơ lửng trong khí quyển, thì cũng coi như giống những cặp đôi bình thường, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau sinh hoạt.

Ăn cơm trưa xong, Ngôn Mặc mới mở mạng vệ tinh của quang não lên, bất ngờ đúng lúc nhận được cuộc gọi của Trình Chu.

Trình đại lão vừa gọi đến đã lên tiếng trước, trăm lần như một, cứ như Ngôn Mặc là hồng thủy mãnh thú, sợ bị Ngôn Mặc kéo đi nói bô lô bô la một hồi lại bị làm cho cứng miệng, quên mất luôn cả chính sự.

Ngôn đại thiếu gia cứ sợ mình bị vợ người ta chất vấn về việc trừ lương, cuống quýt cả lên, lắn quắn một hồi lâu mới sực nhớ, ờm, nhưng mà cậu còn chưa có trừ mà!?! (◎ ◎) ゞ

“Tháng sau cậu kết hôn?” Trình đại lão giơ tấm thiệp cưới lên nghi hoặc chất vấn.

Ngôn meo meo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trừng Bạch Cẩm, cái tên này hôm qua mới cầu hôn hôm nay thiệp cưới đã tới nhà khách mọe rồi, nói thì hay lắm, còn có cho cậu đường từ chối không đấy? (¬_¬)

Chơi dị ai chơi lại?

Ngôn meo meo liếc mắt cảnh cáo Bạch gâu gâu, nhưng vẫn không quên hi hi ha ha với Trình đại lão, giải thích, “Cậu biết mà, cuối năm bọn tôi có khi nào được rảnh rỗi đâu?! Cả đám đều phải nai lưng ra cày, sau Tết lại còn phải bận bịu đủ đường. Lễ kết hôn này Bạch Cẩm chuẩn bị cũng gần một năm rồi, tốt nhất là diễn ra trước giai đoạn Tết!”

Trình Chu nhướng mày, “Cậu kết hôn hay chạy KPI cuối năm?”

“Uầy, nói chung là đường nào cũng phải kết hôn!!” Ngôn đại thiếu gia phẩy tay ung dung đáp, “Sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì quá quan trọng. Cậu và con cừu kia có muốn kết hôn chung luôn không?”

“Được nha!!!” La Dương bỗng nhiên từ đâu thò đầu chen vào màn hình, giọng điệu thập phần thiếu đánh, “Tôi còn lo không đủ tiền lấy vợ đây, cảm ơn ông chủ nha~~”

Ngôn Mặc đầu đầy hắc tuyến, “Không phải hiện tại cậu đang hot sao? Tiền đóng phim để ở đây rồi?”

La Dương xòe tay đếm đếm, đáp, “Mua nhà, mua xe, mua đồ cho vợ, sau đó đưa luôn thẻ lương cho vợ, sau đó …. không còn sao đó nữa, tôi hết tiền rồi!!”

Ngôn Mặc: “....”

Trình Chu mà cần cậu mua nhà mua xe mua đồ cho hay sao? Trình đại lão hiện tại giàu hơn cậu gấp mấy lần đó!!

Trình Chu dường như nhìn ra được nghi hoặc của Ngôn Mặc, ánh mắt hơi gượng gạo né tránh, hắng giọng nói, “Hắn không biết giữ tiền.”

Ngôn Mặc: “.....????......”

Không biết giữ tiền đến mức nào mà Trình đại lão nhìn không nổi phải tịch thu luôn thẻ lương vậy?

Bạch Cẩm một bên thì thầm nói, “Anh nhìn thấy ngôi nhà họ đang ở không? Ban đầu hắn chỉ muốn mua một căn biệt thự song lập bình thường thôi, nhưng nghe nhân viên bất động sản tư vấn một lúc liền dốc hết tiền mua một căn tứ hợp viện, còn phải mượn tiền em trả góp.”

Ngôn Mặc: “......!!!!.....”

Thì ra còn có thể như vậy!!

Là tui nông cạn quá sao?!

Mở mang tầm mắt rồi!!!

“Không chỉ như vậy….” Ngôn Mặc nhìn bộ dạng đầu đau đến muốn trọc của Trình Chu, nghe đối phương bồi thêm một chuyện nữa, “Lần trước hắn đi chợ mua cá, đem về nửa con dê cùng một cái đầu heo, chỉ vì nghe phải lời hoa ngôn tiếu ngữ của ông chú bán thịt.”

Đó là chưa kể người nào đó có lần chỉ đi dạo một vòng siêu thị mà đã mua đủ thứ lỉnh kỉnh không bao giờ dùng tới về, còn mơ mơ màng màng bị nhân viên dắt mũi mua một bộ trò chơi thế giới ảo lắp đặt trong góc nhà trong khi cả hai người đều không thích chơi game.

Ngôn Mặc: “....@-@....”

Xuất sắc dị!!!

Cậu mỉm cưỡng nặn ra một nụ cười an ủi, “.... Nhân viên tiếp thị gặp hắn chắc hạnh phúc lắm!” Cái kiểu lơ mơ một hồi không biết tại sao mình mua hết nguyên cái sạp hàng về luôn, đúng là đáng sợ!!

Nói như thế, nhưng Ngôn Mặc không nhịn được nhìn qua gương mặt vô tri đi kèm với nụ cười ngờ nghệch của La Dương đang ngồi bên cạnh.

Nhìn hắn vô tri vậy thôi chứ những hành động hắn làm ra….

…………………

……… cũng vô tri nốt!!! ʕ • ̀ ω • ́ ʔ

Nhưng chỉ người sống bên cạnh La Dương như Trình Chu mới hiểu, thật ra cho hắn tiêu hết tiền mua những thứ tào lao còn hơn là để hắn giữ tiền.

Bởi vì tên nào đó quay đầu cái đã quên mất để tiền ở đâu, ngoảnh mặt cái đã bị trộm thó mất, bước ba bước đã rơi mất tiêu.

Với cái thời buổi vứt một chiếc dép lào ra đường ba giây liền mất hút như này thì nửa tờ tiền rơi ra cũng tẩu tán theo mây gió luôn đừng nói là một đống tiền.

Thế nên quyết sách để vợ giữ tiền của La Dương xem như đúng đắn!

Còn hàng ngày không có tiền thì sao à? Ngửa tay ra xin, không xin được thì thò đầu qua nhà người khác ăn chực, miễn cơm no áo ấm là được.

Đối với chuyện này, người chịu nạn nhiều nhất và có quyền lên tiếng nhất hiện không có mặt ở đây, đó chính là Vương Đình đại boss, y như rằng mỗi lần Trình Chu tăng ca là La Dương sẽ lượn qua nhà ông múc cơm đóng gói mang về cho hai người ăn.

Trình Chu trực tiếp chắn ánh mắt đánh giá của Ngôn Mặc, bỏ qua vấn đề nan giải này, ngón tay vô thức gõ gõ bàn, “Cậu gần đây làm gì?”

Ngôn Mặc nhìn động tác của Trình đại lão, nom có vẻ quen quen, đáp, “Bồi Bạch Cẩm a~~”

“.... Cậu..” Động tác gõ bàn của Trình Chu ngừng lại, “....cậu không nhớ mình phải làm gì à?”

“...... Làm gì?” Ngôn meo meo cẩn thận dò hỏi.

“Ngôn Mặc!!” Trình Chu xoa xoa trán thở dài, “Não cậu ngắn đi rồi à??”

“No no” Ngôn đại thiếu gia ra vẻ bí hiểm, “Não tôi không ngắn đi nhé!!”

Ngừng một chút, lại tiếp tục, “Tôi gần đây không hề dùng não luôn!”

Phỏng chừng nó sắp tiêu biến luôn rồi á!!!

Cũng phải thôi, công việc thích nhất gần đây của Ngôn Mặc là kiểm tra tài sản của mình, đếm tiền đếm đến mỏi tay, cười đến sắp ngu người luôn á!!

Lần dùng não duy nhất là bấm máy tính xem đem gần hết số tiền hiện có mua đá Blue Garnet thì sẽ được viên bự bao nhiêu, hehe. (´ ▽ `)

Cậu cũng muốn một viên trứng bồ câu chọi người như của ba ba!!!

Nhìn Ngôn Mặc đang cười như con hâm dở, Trình Chu: “....”

Một người lại thêm một người, không làm hắn bớt lo hơn được chút nào!!

“Cậu quên mất luôn Phí gia và Tô Mộc rồi à?” Trình Chu đau đầu hỏi.

Ngôn Mặc: “....”

Xém nữa quên mất!!

Trình đại lão cho cậu một ánh mắt thâm sâu ảo diệu, như thể đang muốn nói ‘cái đám yêu đương vào là đầu óc bị úng nước này!!! (← _ ←)’

Ngôn Mặc chột dạ đảo mắt tránh né, tự giác ngồi nghiêm chỉnh lại, đưa tay đẩy đẩy cái thân hình dính như keo dán sắt của Bạch Cẩm ra xa một chút, nhưng rất mau đã bị dính trở lại.

Chỉ một chút thôi cũng không được!!

Trình Chu bên kia còn đang lánh người trốn tránh La Dương nhào tới, không để ý đến động tác nhỏ của hai người bên này, đến khi yên vị được mới bắt đầu nói, “Bên này chúng tôi vừa phá xong một đợt án liên quan đến tội phạm đặc biệt, chi tiết vụ án không thể tiết lộ cho hai người được, nhưng ít ra đã biết được La Dương chỉ phạm lỗi cố ý gây thương tích, bởi vì cách nói điều khiển động vật không phải là chứng cứ kết tội, cũng không ai tin, nên hắn chỉ phải ngồi ngốc trong nhà lao mấy ngày.”

“Nhưng đến lúc đến nhà lao, tôi phát hiện ra một điều.” Nói đoạn, Trình Chu gửi cho Ngôn mặc vài tấm ảnh không rõ ràng, “Cậu thấy Tô Mộc hiện tại thế nào?”

“Tươi trẻ xinh đẹp, mơn mởn như hoa, e lệ nhu nhược, yêu kiều mềm mại!” Ngôn Mặc cảm thán, “Đãi ngộ trong ngục của mấy người tốt lắm à? Sao con cún nhỏ nhà tôi đi vào đi ra lại như thằng điên xổng chuồng thế?”

“Tôi biết, tôi biết!!” La Dương từ đâu nhảy vào, chặn họng luôn Trình Chu, nhưng sắc mặt lạnh băng của người nào đó không hề phẫn nộ, ánh mắt lại phá lệ xuất hiện một tia sủng nịch dung túng, khiến Ngôn Mặc cảm khái không thôi, đúng là sức mạnh vi diệu của con đ* tình yêu, chậc chậc!!!

Kéo trí tưởng tượng đi xa trở về, Ngôn Mặc nghe được hắn nói, “Trong đầu của Tô Mộc xuất hiện một hệ thống hệt như cái đã tấn công chúng ta!!”

Ngôn Mặc đen mặt, nghi hoặc nhìn qua Bạch Cẩm, “Hai hệ thống sao? Lại là cùng một loại xuất hiện trong cùng một thế giới?”

Nghe vô lý sao ấy!!

Bạch Cẩm nghe vậy, nghiêm túc dùng tinh thần lực kiểm tra lại một lần, sắc mặt khẽ biến.

Ngôn Mặc nắm lấy tay y đầy lo lắng hỏi, “Nó biến mất rồi sao?”

Bạch Cẩm lắc đầu, bàn tay vỗ nhẹ lên tay Ngôn Mặc trấn an, suy tư một lúc lại nói, “Không biến mất, nhưng gần đây tựa hồ có chút …. quá im lặng!!”

So với trước kia thỉnh thoảng lại chạy ra hành hạ người khác thì yên tĩnh hơn nhiều!!

Nhớ lại cảnh mình thỉnh thoảng lại đem ‘Ngôn Mặc’ kia ra đả kích tẩy não, Ngôn Mặc biểu tình ngưng trọng theo, ngẫm nghĩ, “Ý em là …. nó có thể đã hoàn toàn từ bỏ ký chủ và kịch bản này, đổi sang một ký chủ và một kịch bản khác, còn chơi trò kim thiền thoát xác?”

Bạch Cẩm gật đầu đáp lại, tuy đây là viễn cảnh xấu nhất, nhưng tám phần chính là như vậy.

“Còn nữa…” Trình Chu bên kia cũng ngưng trọng theo, “Bởi vì gần đây vụ án này liên hệ quá sâu đến một số thế gia, người trong những gia tộc của nạn nhân thủ tiêu lẫn nhau giành quyền, nên tôi không hề chú ý đến Phí gia nhân lúc chính giới hỗn loạn chen vào một chân, Phí Cao Lộc mỗi tháng đều đến thăm Tô Mộc, bộ dáng phong quang tuyệt đại, Phí gia cũng một đường đi lên.”

Nghe đến đây, Ngôn Mặc và Bạch Cẩm nhìn nhau một lúc lâu, cả hai đều thấy được sự cạn lời trong mắt nhau.

Ngôn đại thiếu gia cẩn trọng mở lời, “Ừm, La Dương, tôi hỏi cậu một câu nhé, trong khoảng thời gian ở trong ngục, cậu có chú ý thấy …. khụ …… Tô Mộc có xì hơi hay không?”

Cả La Dương và Trình Chu đều dùng ánh mắt biến dị nhìn Ngôn Mặc, Ngôn meo meo rụt đầu tỏ vẻ, tui khổ quá mà!!

La Dương sợ đắc tội vợ đại nhân, dù hắn thực sự thường chú ý thứ tào lao thì việc chú ý một người khác có xì hơi hay không vẫn là ….. rất biếи ŧɦái đi!!

Nhận được cái liếc mắt đồng ý của Trình Chu, La Dương mới bình tĩnh suy xét lại một vòng những ký ức trong đầu, còn không quên gọi một vài con chuột cống ra tra hỏi, một lúc lâu sau, hắn dần dần rơi vào trầm mặc, vẻ mặt nhăn nhó đầy quái dị, “Không có!! Đệch mịa, không có thật!!”

“Phụt!!” Ngôn Mặc không nhịn được ôm bụng cười, sau đó liền vỗ bịch bịch lên ghế cười sặc sụa, vẫn là Bạch Cẩm một bên ôn nhu xoa đầu Ngôn meo meo đương cào loạn.

Trong lúc hai người đối diện không biết gì, Ngôn Mặc đã cười đến ra nước mắt, nói với Bạch Cẩm, “Anh tưởng hệ thống chỉ huấn luyện ác nhân từ vai pháo hôi đi lên đại boss thôi chứ, ai ngờ lại đẩy lên thẳng nhóm vai chính luôn, haha, mắt chọn vai chính của nó có vấn đề thật á?!!”

Nếu như giống kịch bản soạn sẵn, Sở Nhạc thì không nói gì, nhưng Ngôn Ngạn mà là vai chính thì chính là gặp phải vận cứt chó, chứ tra nam hại người hại mình, không chăm lo được cho dân chúng cơm no mặc ấm ngày nào mà còn còn được vận mệnh ưu ái làm vai chính thì vận mệnh chính là cái đồ thần kinh.

Nhưng cho đến hiện tại, Ngôn Mặc mới chân chính hiểu được đồ thần kinh thực sự là như thế nào, trời ơi, vai chính là trà xanh kiêm bạch liên hoa tự xem mình là sεメtoy công cộng cùng với một tên sát nhân gϊếŧ chết mấy đời vợ, không hiểu sao nó chọn làm vai chính được luôn á?!

Sao làm dị được hay vậy?!

Trong vẻ mặt ngờ ngợ ngu ngơ của hai người đối diện, Bạch Cẩm điểm điểm lên cái mũi chun chun tinh quái của Ngôn Mặc, giả thích, “Cũng không dễ chọn lắm đâu, đa phần ký chủ đều phải là những người dễ sa ngã, không có giới hạn đạo đức cũng như tính tự chủ không cao, như vậy mới dễ điều khiển, nếu hệ thống chọn một người tuy đủ thâm độc nhưng lại quá cường thế, nó cũng chẳng làm được gì họ.”

“Ah” Ngôn Mặc reo lên “Thảo nào nó lại chọn những người không đâu, anh từng tự hỏi nếu hệ thống cứ trói định bừa một tên đại sát nhân nào đó không phải tốt hơn sao? Thì ra là vậy!!” Nói đến đây, cậu nháy mắt nghịch ngợm, “Vậy thì em đoán xem kịch bản lần này là gì? Gương vỡ lại lành, ngược thân ngược tâm, tra công tiện thụ hóa thâm tình??? haha, anh chỉ cần nghĩ đến hệ thống thích nhất là truyện cẩu huyết, thì lại càng càng mắc cười.”

Càng cạn lời hơn nữa là, cái thiết lập vai chính đại diện cho cái đẹp nên không đi xì hơi này trăm truyện như một, ha hả!!!

Bạch Cẩm hết cách với Ngôn Mặc, đành để cho Ngôn meo meo nháo loạn một hồi, sủng nịch lắc lắc đầu.

Đến khi hai người nghịch đủ, mới nhớ đến ở bên kia quang não, còn có hai tên ngốc ngồi đực mặt ra chờ.

Ngôn meo meo vui vẻ giả thích, “Tuy hơi khó tin, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm đọc truyện của tôi, Phí Cao Lộc và Tô Mộc đã trở thành vai chính, có hào quang nhân vật chính ở đó, Tô Mộc chắc chắn sẽ sớm được thả, tin tôi đi, mấy người ngăn cản không được đâu!!”

Trình Chu lại gõ gõ bàn, nghiêm mặt, Ngôn Mặc lúc này mới phát hiện ra động tác này của Trình đại lão hóa ra là bị nhiễm từ mình, ha ha, người ta nói chơi chung với nhau lâu ngày bị lây thói quen của nhau đâu có sai đâu!!

Một lúc sau, Trình Chu mới nói, “Phí Bình Trung tiến vào cao tầng, Phí gia hiện nay nước lên người lên, đúng là tôi không thể cản bọn họ được nữa!”

Ngôn Mặc cong cong khóe mắt nói, “Chỉ là một Tô Mộc mà thôi, cậu hao tâm tổn sức đắc tội bọn họ làm gì, cứ để thuận theo tự nhiên rồi ngồi xem kịch vui thôi!! Hiện giờ không phải là vấn đề omege, alpha hay beta nữa, mà là vấn đề của vận mệnh đó cậu biết không? Đối đầu với đứa con của vận mệnh, chả có kết cục tốt đẹp gì đâu, để bọn họ chó cắn chó một thời gian đi!!” Dù sao cũng là kịch bản cẩu huyết, ban đầu chỉ toàn tổn thương lẫn nhau thôi!!

“Có tôi nha!!” La Dương thò đầu vào, “Tôi nhận thấy hệ thống hiện tại so với trước kia cơ hồ yếu ớt hơn rất nhiều, tôi có thể bảo kê cho vợ yêu nha!! Vận mệnh chó má gì đó, tôi và Bạch Cẩm trị được một lần, còn sợ không trị được lần thứ hai à?”

“Càng như vậy, tôi mới khuyên các cậu cần phải nhẫn” Ngôn Mặc giải thích, “Tôi và Bạch Cẩm từng suy đoán rất nhiều về nguồn năng lượng hoạt động của hệ thống, cuối cùng suy ra được có thể mỗi một tình tiết xảy ra, khi tâm trí ký chủ dần biến chuyển theo hướng vạch sẵn sẽ đem lại năng lượng cho hệ thống hoạt động, thế nên mỗi lần kịch bản bị phá, nó sẽ chạy ra dằn vặt em ấy. Cứ như vậy, việc hệ thống bị nhốt tám năm đã khiến nó tiêu hao rất nhiều năng lượng, nên khi ‘Ngôn Mặc’ kia không thể dùng được nữa, hệ thống liền dùng chiêu kim thiền thoát xác, gấp gáp chọn một người mới, còn không quên cho ký chủ mới này hào quang nhân vật chính để không dễ bị ngỏm như ký chủ cũ nữa.”

Cậu và Bạch cẩm còn lo nó trốn mãi trong đầu không chịu ra đây, cuối cùng cũng chui ra để bọn họ bắt nhược điểm, còn không biết chạy đi xa, xuất hiện rõ ràng như vậy, bọn họ không cần phải sợ nó bỗng dưng nhảy ra tấn công người khác. Ngôn Mặc cũng yêu tâm hơn, không lo Bạch Cẩm bị hệ thống đột nhiên quấy phá nữa.

Đúng là bớt việc hẳn ra!!

“Thế nên….” Ngôn Mặc cười cười, “Hiện giờ chúng ta chỉ cần đi xem trộm kịch bản, phá rối tình tiết là được!”

Hệ thống đã tìm con đường mới, trong đầu Bạch Cẩm ngoại trừ một cái xác hệ thống có thể bị bọn họ tiêu hủy bất cứ lúc nào thì chỉ còn linh hồn ‘Ngôn Mặc’ kia, đợi Bạch Cẩm thăng cấp dị năng thì trả hắn về thế giới cũ tự sinh tự diệt đi thôi, giam giữ linh hồn dày vò tám năm đã trả đủ mối hận của hai người rồi, bọn họ không rảnh quản cuộc đời của người khác nữa đâu!!

Trình Chu thở dài, “Cũng chỉ có thể như vậy, Phí gia còn vài án kiện lớn cần các cơ quan phối hợp điều tra, nhưng hiện nay không hiểu sao chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ngày càng bành trướng, một chút cũng không làm gì được.” Càng lúc hắn càng cảm thấy bất lực, cứ như có thứ gì đó không cho bọn họ tiếp cận chân tướng, hao mòn hết cả thể xác lẫn tinh thần.

Ngôn Mặc nhướng mày không nói, dĩ nhiên rồi, nếu không tại sao lại được gọi là hào quang nhân vật chính a!! ┐ ( ̄∀ ̄) ┌