Một đêm không mộng mị trôi qua, lúc Ngôn Mặc tỉnh dậy, khắp nơi đã tối đen như mực, chẳng biết mấy giờ.
Cứ đinh ninh là còn sớm, Ngôn Mặc nằm phịch xuống giường, úp mặt nằm sấp muốn ngủ nướng.
Thế nhưng bên cạnh cậu lại chẳng có ai, đưa tay ra sờ sờ, ga giường lạnh ngắt, hiển nhiên là gối ôm hình người của Ngôn đại thiếu gia đã đi mất.
Vì là một mình tự tỉnh nên Ngôn Mặc cũng không có ai để mè nheo, kê gối ngồi thẳng dậy, mở quang não xem thời gian.
Tất nhiên là không mở mạng vệ tinh, nếu không, thật không biết số lượng tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đếm bao nhiêu mới hết.
Hiện tại đã là 9h, Ngôn Mặc liền lười nhác đứng dậy vào toilet sửa soạn cho xinh xắn đẹp đẽ, dự định qua nhà ba ba kiếm lão cha quậy một chút tìm vui.
Hiển nhiên là Ngôn đại thiếu gia không hề hay biết, hiện giờ không phải là 9h sáng, mà đã là 9h tối.
Nào ngờ vừa mở cửa phòng, chào đón Ngôn Mặc là một khung cảnh tráng lệ đến nghẹt thở.
Dưới màn đêm đen nhánh, những ngôi sao lấp lánh liên tục chớp tắt bao phủ cả bầu trời, mặt trăng to lớn như một quả bóng phát sáng khổng lồ được treo lên màn đêm, dịu dàng chiếu rọi toàn bộ cảnh vật trước mắt.
Trước và sau cánh cửa như hai thế giới hoàn toàn khác, bất giác, Ngôn Mặc cảm thấy mình như đang đứng trước vũ trụ xa xôi dịu vợi, được nhìn thấy hằng hà sa số những vì tinh tú rơi vụn vãi khắp đêm đen, hệt như khi họa sĩ vẩy cọ lên một bức tranh thiên hà rộng lớn, những vệt màu nhỏ li ti lấp lánh chiếu sáng cả một bức họa hùng vĩ.
Đẹp đến rung động lòng người.
Cậu bước đi trên mặt kính trong suốt, có cảm giác như bước đi giữa không trung, phía trên là thiên hà rộng lớn, bốn bề tinh nguyệt quấn quanh, dưới chân giẫm lên đô thành xa hoa, lấp lóe những ánh đèn neon mờ ảo.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Mặc cách mặt trăng gần đến thế, gần đến mức có cảm giác như chỉ cần cậu bước tới thêm một bước, liền có thể giơ tay chạm đến được ánh trăng.
Ngôn Mặc nhìn kỳ quan trước mặt, đương lúc nghi hoặc, cậu chợt nghe thấy một tiếng nhạc du dương vang lên, mặt kính xung quanh cũng dần nhè nhẹ chuyện động, ánh sao cũng vì vậy mà nhảy múa theo, nhẹ nhàng đung đưa.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Ngôn Mặc kinh ngạc quay đầu nhìn về bóng người đang dần xuất hiện, “Sao em có thể đưa anh lên đây được vậy?”
“Là Khoan điều khiển Hi vọng X.” Bạch Cẩm giải thích.
Ngôn Mặc cảm thấy thực sự kỳ diệu, cậu có nằm mơ cũng không ngờ rằng thế mà có ngày cậu trở thành một trong những người đầu tiên được đứng trên một sản phẩm khoa học kỹ thuật mang tầm cỡ vượt thời đại, tận mắt đối diện với vũ trụ bao la rộng lớn.
Cậu bị choáng ngợp đến không nói nên lời, hai mắt linh động lấp lánh, phản chiếu ánh sáng của ngàn vạn tinh tú trước mắt, cả người chìm trong ánh sáng nhu hòa của ánh trăng xa xôi.
Lần trước thấy con robot này, Ngôn Mặc từng nói muốn thử một lần được ngồi bên trong nó, ai ngờ có ngày lại thành sự thật.
Bởi vì Hi vọng X đã đưa vào khâu D&R cho các chuyên gia trong phòng nguyên cứu, nên Ngôn Mặc không ảo tưởng mình được ngồi lên nữa, sau đó chính chủ như cậu cũng đã quên luôn rồi, thì ra Bạch Cẩm còn nhớ.
Quan trọng là, đây là do chồng nhỏ của cậu tạo ra đấy, do chồng nhỏ của cậu đấy!!!
Còn ai giỏi hơn em ấy nữa không?
Không!!!
Trong mắt Ngôn Mặc từ trước đến giờ, không ai có thể bì nổi với Bạch Cẩm cả.
Bỗng dưng có tiếng pháo hoa vang lên đầy chấn động, Ngôn Mặc khẽ giật mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên từng đóa từng đóa pháo hoa đùng đùng nở nộ trên bầu trời đêm, từng đợt tia lửa tỏa ra khắp nơi, gần đến mức có thể cháy rực cả bầu trời, cháy rực cả trái tim cậu.
Ngôn Mặc ngẩn ngơ nhìn pháo hoa rực rỡ ngợp trời, từng đợt pháo sáng bao phủ lấy cậu, hệt như một rừng mưa sao băng vụt cháy, hệt như một giấc mộng mỹ lệ.
Nhưng bị chấn động lỗ tai quá, Ngôn Mặc cảm thấy màng nhĩ của mình có thể đi bảo trì được rồi, nghe một lần thôi, nghe lần hai chắc phải đi khám tai mũi họng vì điếc lâm sàng!!
Thú vui này hơi hại sức khỏe á nha!!!
Ngôn Mặc mất một lúc lâu mới có thể hồi thần được, đương lúc đầu kêu ong ong, cậu nghe thấy Bạch Cẩm dịu dàng gọi tên mình, liền quay đầu lại nhìn y.
Không biết từ lúc nào, Bạch Cẩm đã quỳ một bên gối xuống ngước nhìn cậu, Ngôn Mặc có chút ngơ ngác nhìn xuống, cậu lúc này cũng đại khái biết được Bạch Cẩm muốn làm gì rồi.
Bạch Cẩm nhìn Ngôn Mặc, vẫn là ánh nhìn chăm chú tĩnh lặng như đại dương sâu thẳm khi xưa, từ trước đến nay vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi, đôi mắt lam sắc đó dường như có thể mãi luôn dõi theo cậu, nhìn thấu tất cả mọi thứ của cậu, che phủ cả một vùng trời cho cậu tự do bay lượn.
Trong lòng Ngôn Mặc hơi khó hiểu: ┐ ( ̄ ヘ  ̄;) ┌ Ủa, rõ ràng mình lớn hơn em ấy hai tuổi lận mà!! Sao mình lại có cảm giác mình mới là đứa con nít ranh cần che chở như vậy nhỉ??!!
Mà thôi, chỉ cần trước mắt là Bạch Cẩm, nhìn vào đôi mắt lam sắc sâu thẳm đó, Ngôn Mặc bỗng nhiên cảm thấy, chẳng có gì quan trọng hơn người trước mặt này nữa.
Giờ đây, đại dương của cậu như ở ngay trước mắt, dịu dàng nói với cậu, “Em biết chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng em vẫn muốn làm chuyện này với anh, Ngôn Mặc, em cho anh thêm một cơ hội cuối cùng để từ chối em.”
Ngôn Mặc nhìn Bạch Cẩm một cách chăm chú, dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không thể mở miệng được.
Nội tâm cậu dậy sóng, rõ ràng mình đã chuẩn bị nhẫn ở nhà định cầu hôn trước mà, huhu, giờ cho tui về nhà lấy đồ đến cái đã được không??
“Ngôn Mặc, em biết anh trước khi làm chuyện gì cũng cần suy xét thật kỹ, em sẽ không ép buộc anh, em chỉ muốn nói với anh, từ lúc em là một đứa ngốc được anh đưa về nhà, em đã mơ ước một ngày được ở bên cạnh anh, cùng anh lớn lên, cùng anh trưởng thành, cùng anh mỗi ngày an an ổn ổn sinh hoạt, cùng anh trải qua từng quãng thời gian quý giá trên đường đời, cùng anh vượt qua những khó khăn thăng trầm, cùng anh già nua, thậm chí em cũng đã nghĩ đến ngôi mộ tương lai của chúng ta sẽ trông như thế nào. Dù cho 5, 10, 20 hay 50 năm về sau, mỗi ngày trong giấc mơ của em đều có hình bóng của anh bên cạnh.”
Bạch Cẩm nhìn cậu, cảm xúc hiếm khi hoảng hốt, nay viền mắt đã đỏ hoe, giọng nói khó tránh khỏi có chút run rẩy, “Thế nhưng, em đã không làm được! Trong quá khứ em không làm được, em đã từng sợ hãi, cũng từng căm hận chính bản thân mình, căm hận mọi thứ xung quanh, nhưng em chưa từng nghĩ bỏ cuộc, em kiên trì đến ngày hôm nay, là vì ước mơ của chính mình, là vì một tương lai được có anh bên cạnh. Ngôn Mặc, một đời này của em, chỉ có một mình anh mà thôi!!” Nhờ anh mà được sống tiếp, cũng chỉ vì anh mà có thể sống tiếp.
Thế nhưng câu cuối cùng Bạch Cẩm không nói ra, y đã từng tuyệt vọng, từng mơ hồ, từng mệt mỏi, từng không tìm thấy ý nghĩa tồn tại, từng muốn tìm một ai đó có thể để y được giải thoát.
Cho dù có được tái sinh thêm một lần, y cũng chẳng hề thiết sống, nhưng Ngôn Mặc đã một lần nữa cứu lấy y, khiến cho Bạch Cẩm cảm giác được, thì ra làm con người cũng có thể hạnh phúc được đến thế.
Ngôn Mặc nhìn y, hốc mắt bỗng dưng cay xòe.
“Thế nên, Ngôn Mặc, anh có thể giúp em thực hiện ước mơ hay không?”
Bạch Cẩm nói xong, liền từ phía sau lưng lấy ra một con robot cũ kỹ nhạt màu, từ từ tháo một linh kiện ra, một cặp nhẫn bạch kim được thiết kế riêng hiện ngay trước mắt Ngôn Mặc.
Bạch Cẩm nhìn cậu, vô cùng ôn nhu nói, “Nếu được, em muốn được cùng anh nắm tay nhau từ lúc trẻ thơ đến già, nhưng quá khứ đã không thể, em chỉ có thể ký thác hi vọng vào tương lai, từ nay về sau, có được không anh?”
Ngôn Mặc nhìn con robot trên tay Bạch Cẩm, trong đầu chợt nhảy ra những hình ảnh về một ngày xưa cũ, có một đứa trẻ trắng trẻo nghiêng đầu chăm chú lau nước mắt cho một đứa trẻ khác, đôi mắt của đứa trẻ kia ngơ ngác vô thần, cả người bất động, nhưng lại vô thức rỉ ra những giọt nước mắt li ti, run rẩy lăn dài trên hai gò má trơ xương.
Cậu còn nghe đứa trẻ trắng trẻo kia dịu dàng nói, “Bé ngoan, em đừng khóc, nhà anh có rất nhiều quần áo đẹp, tất cả đều là của em, em chỉ là làm dơ một cái, không sao cả, đừng khóc nữa có được không? Anh cho em robot Siêu anh hùng của anh, Siêu anh hùng nói rằng không muốn nhìn thấy em không vui, anh cũng không muốn nhìn thấy em không vui, nha!!”
Sau đó, đứa trẻ kia quả thật không khóc nữa, nhưng từ đó trở về sau, thời thời khắc khắc đều phải mặc tã trước mới chịu mặc quần áo vào.
Cậu và Bạch Cẩm đã bỏ lỡ quá nhiều khoảng thời gian tươi đẹp, nhiều đến mức Ngôn Mặc đã từng có lúc không dám tin vào hy vọng xa vời nữa. Nhưng thật may, cậu không từ bỏ, Bạch Cẩm cũng không hề buông xuôi phó thác cho số phận, cả hai người đều vượt qua vạn dặm chông gai, xé rách thiên mệnh để trở về bên nhau.
Tuy điên cuồng, nhưng họ không hề hối hận.
Ngôn Mặc khẽ rơi nước mắt, cậu chưa bao giờ nghi ngờ về quyết định của mình, mỗi một quyết tâm của cậu đều đã sẵn sàng chịu trách nhiệm cho kết quả xấu nhất, nhưng không có nghĩa là cậu không hề mông lung mờ mịt, lúc cậu cùng Bạch Cẩm tách ra hơn hai mươi năm trước, tự mình ôm bụng lớn lẩn tránh gia tộc Ares bỏ trốn trở về nước. Lúc đó, cậu đã từng tự hỏi, mình có thực sự chịu đựng được đến ngày Bạch Cẩm trở lại hay không? Mình có thể bảo vệ được Ngôn Ngạn lớn lên chu toàn hay không? Mình có thể kiên trì tiếp tục nếu Bạch Cẩm xảy ra chuyện nơi phía bên kia đại dương hay không?
Nhưng thời gian và Bạch Cẩm đã thay cậu trả lời rằng, cậu có thể.
Ngôn Mặc chờ Bạch Cẩm mười hai năm, Bạch Cẩm lại đợi tám năm để có thể mang cậu trở về, hai người họ dùng hai mươi năm đổi lấy một đời hạnh phúc, rất xứng đáng.
Không muộn, vĩnh viễn không muộn, một chút cũng không muộn!!
Ngôn Mặc nhìn cặp nhẫn bạch kim có những ngôi sao bằng kim cương đỏ tinh khiết được khảm quang nhẫn, bên trong khắc tên hai người l*иg vào nhau, hơi buồn cười, nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống, “Bé ngoan, em biết không? Anh cũng có một cặp nhẫn giấu trong ngăn tủ, anh tìm mãi mới có thể tìm được một loại đá có màu mắt khá giống đôi mắt của em, Blue Garnet.”
Bạch Cẩm có chút kinh ngạc nhìn cậu, Ngôn Mặc liền bật cười, “Nhưng cặp nhẫn đó có lẽ để đến lễ cưới hẳn lấy ra vậy!!”
“Anh chỉ muốn nói là, ước mơ của em cũng là ước mơ của chúng ta, bé ngoan của anh.”
Nói đến đây, Ngôn Mặc thong thả khuỵu một gối xuống trước mặt Bạch Cẩm, ôm y vào lòng.
Bạch Cẩm thấy cậu như vậy, vừa kinh ngạc vừa rưng rưng nước mắt, run run lấy nhẫn ra đeo vào tay Ngôn Mặc.
Hai người ôm nhau, dịu dàng dỗ dành nhau, dịu dàng nói cho nhau những lời âu yếm, dịu dàng dành cho nhau những thứ tốt đẹp nhất của đời mình.
Bạch Cẩm nhìn Ngôn Mặc một cách thật chăm chú, duỗi tay giúp cậu lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi.
Ngôn Mặc lúc này mới nhìn kỹ lại chiếc nhẫn trên ngón áp út, đó là một chiếc nhẫn tinh xảo không thua kém gì chiếc nhẫn khảm kim cương đen lần trước mà cậu vẫn còn đang đeo trên ngón giữa, những ngôi sao lấp lánh bằng kim cương đỏ tinh khiết tỏa ra ánh sáng trong suốt, trông vô cùng xa xỉ bắt mắt.
Ngôn Mặc khẽ sờ lên những ngôi sao kia, cảm thấy hơi đau ví!!
Cậu tưởng đổ tiền mua Blue Garnet là phá của lắm rồi!!
Ai ngờ còn có kim cương đỏ!
Kim cương đỏ!!
Đệch mịa kim cương đỏ!! | ω ・) ノ
Nếu Ngôn Mặc biết lão cha cậu đã nhịn ăn nhịn uống để vung tiền như rác mua cho ba ba một viên trứng bồ câu bằng đá Opal đen, chắc có lẽ cậu đã phụt máu chết tươi.
Một buổi tối khiêu vũ dưới ngàn vạn tinh tú, sau đó lại chui vào phòng ngủ, đến trưa hôm sau Ngôn Mặc mới có thể đi thăm thú hết con Hi vọng X này.
Ngoại trừ phòng ngủ được Bạch Cẩm thiết kế hệt như trong biệt thự nhà bọn họ, Ngôn Mặc cảm thấy những nơi còn lại chỉ toàn là máy móc lạnh ngắt xám xịt.
Là con người thì nên tự nhận thức rõ bản thân mình, mình ngu lý thì mình nói mình không biết, không biết thì dựa cột mà nghe, còn nghe không hiểu thì thôi kệ!! ☆ ミ (o * ・ ω ・) ノ
Chứ biết mần sao giờ?!! ╮ (˘ 、 ˘) ╭
Công việc của Ngôn meo meo chỉ cần phổng mũi tự hào sùng bái chồng nhỏ nhà mình thôi là đủ òi!!
Cậu tò mò đông, tò mò tây, sau đó nghiêm túc liên tục thả rắm cầu vồng, “Chồng nhỏ, bé ngoan, em lợi hại thật! Quá giỏi luôn ấy! Uầy, sao chồng mình lại ưu tú như vậy nhỉ?! Sao con cún Ngôn Ngạn lại không thông minh như em vậy nha??!!”
Ngôn - người ba điển hình của quốc dân khen chồng vẫn không quên diss con trai cún con - Mặc.
Bạch Cẩm được khen đến ngượng chín mặt, hơi hơi cúi đầu rụt rè.
Ngôn Mặc trêu ghẹo chồng nhỏ của mình một lúc lâu mới nhớ đến, “Anh mới nghe Ngôn Ngạn nói đã bắt đầu tiếp nhận quản lý gia tộc, em khuyên con sao?”
Bạch Cẩm nhìn cậu, tay không nhịn được du͙© vọиɠ cứ đưa lên, chốc chốc lại xoa đầu Ngôn meo meo, mái tóc đen thật mềm thật thoải mái!!
“Em và Ngôn Ngạn đã nói chuyện với nhau, hiện giờ Ngôn Ngạn chỉ bắt đầu quản lý từ xa, thư ký Drake sẽ tận lực trợ giúp, công việc sẽ không quá bận rộn, sau khi Sở Nhạc sinh thì mới chính thức đảm nhận vị trí gia chủ.” Bạch Cẩm giải thích.
“Uầy” Ngôn Mặc bĩu môi, “Sao con lại nghe lời em hơn anh được nhỉ?”
Cứ tưởng Ngôn Ngạn sẽ nghe lời cậu hơn là lời của Bạch Cẩm chứ!!
“Em nghe lời anh!!” Bạch gâu gâu nói.
Ngôn Mặc nghe được Bạch Cẩm khẳng định vị thế nóc nhà cho cậu thì âm thầm bật cười, đôi mắt đảo qua, “Thế hôm nay mình ngủ bình thường thôi em nhé?” Hãy để chữ đi ngủ theo đúng nghĩa của nó đi nào!! (^ ˵◕ω◕˵ ^)
“Anh không thương em nữa sao?” Bạch gâu gâu thoáng cái nhập diễn.
Ngôn Mặc: “....”
Cậu bất đắc dĩ nói, “Em không sợ có ngày anh sẽ miễn nhiễm với trò này của em à?”
Bạch Cẩm mày kiếm khẽ nhếch, đôi mắt thâm sâu cười bí hiểm, “Vậy thì em sẽ chuyển qua kịch bản bá vương ngạnh thượng cung. Anh phải nhớ rằng từ tối hôm qua anh đã mất cơ hội chạy thoát rồi.”
Ngôn meo meo giả vờ ngây thơ, “Em nói gì thế? Anh không hiểu gì cả nha! Bá vương ngạnh thượng cung là gì vậy nhỉ??”
“Là ….” Bạch Cẩm vồ đến, “.... như thế này!!”
“Hahaha …hahahah.. em đừng …. ha ah … đừng cù anh ……hhahah.... bé ngoan .... haha không..... haha .... không cù lét....hahah”