Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 23: Trẫm không thể tha thứ được!!

Ngôn Mặc ngồi trước bàn ăn trong nhà, cảm tưởng đến những gì nó đã phải chịu đựng trong một tuần qua, mặc dù đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng cậu vẫn không thể nào nuốt trôi cơm nổi.

Cậu đến cả ghế cũng chả dám ngồi, đứng trân trối ngồi nhìn mâm cơm trước mặt.

Đùa à? Ai biết tụi nó đã làm gì với cái ghế rồi, tui đến nghĩ cũng chả dám nghĩ!!

Đệch, tại sao một thanh niên năm tốt xuất sắc mọi môn học từ Tư tưởng đến Chủ nghĩa như tui lại phải sống trong cái tình cảnh cực hình này rồi!!!

Mà đáng nói hơn là, sao đầu óc tôi không thể đánh bay nổi những hình ảnh trong trang web huyền thoại Dưa leo truyện thế kia????

Ngôn đại thiếu gia dứt khoát đứng nhìn không ăn, bị Ngôn Ngạn xuống lầu lấy cơm nhìn thấy.

Cái mặt hàng này không biết giúp ba ruột mình giải ưu còn trắng trợn cười nhạo, “Ba, ba định tu tiên à? hít không khí để sống?”

Ngôn meo meo lập tức méo méo đáp trả, hung hăng trừng con trai cún yêu, à không, giờ này chả có cún yêu gì sất, thành tên chó chết rồi, “Tên trời đánh này, ba mày còn nghe mùi tràm trà của mày đấy!!!”

Ngôn Ngạn lập tức tỏ vẻ vô tội, “Ba, ba có khi nào hoảng sợ đến mức ảo tưởng rồi không? Con tự tay lau chùi tẩy rửa hai lần, người làm tẩy qua ba lần, đến cả thuốc khử trùng cũng dùng qua luôn rồi!! Không tin ba hỏi mọi người thủ xem!”

Ngôn Mặc nhìn qua Thất thúc và những người làm, quả nhiên nhận được cái gật đầu đầu chắc chắn của bọn họ.

Ngôn Ngạn nhún vai tỏ vẻ: đấy! Nói rồi mà có nghe đâu!!!

Ngôn Mặc vẻ mặt đầy mộng bức, nhìn Ngôn Ngạn ung dung múc cháo, mới sực nhớ ra,

“Sao hôm nay lại dùng cầu thang?” Nhà có thang máy cơ mà!!!

Ngôn Ngạn nghe vậy, gấp rút dọn đồ ăn lên mâm, bước đi nhanh như gió,

“Thang máy bảo trì ạ!!”

Ngôn Mặc: “!!!!!”

Đệch mịa!!!

Tụi bây chơi cái quần què gì với cái thang máy của bố????

Ngôn đại thiếu gia lập tức bật mode nổi đean,

“Mày .... Thằng con trời đánh, mày còn bảo tẩy rửa rồi! Thế cái thang máy đó không bốc mùi à???”

Bình thường vấn đề mùi pheromone khá là nhạy cảm, chuyện này là vấn đề thuộc về riêng tư, hầu như mùi pheromone chỉ là bí mật riêng của mỗi người.

Bởi vì các sản phẩm khử mùi quá tân tiến, cộng thêm việc dùng nước hoa ở cả nam và nữ giới, khiến cho mùi toát ra từ chính tuyến thể lại không được chú ý.

Thường thì ngoại trừ những người thân thuộc nhất, không ai nguyện ý tiết lộ mùi pheromone của mình ra cả, còn việc hỏi mùi pheromone của người khác là một việc làm rất mất lịch sự.

Nhưng chân chính là ba ruột của Ngôn Ngạn, làm sao mà cậu không biết hắn có mùi gì, đó chính là cái mùi tràm trà gay mũi này.

Ngôn Ngạn bị mắng cũng không loạn, vững vàng cầm theo mâm cơm nặng trịch, phóng chân vọt lên cầu thang, nhanh trí liến thoắt, “Ba, nếu là từ thang máy phát ra cũng phải có mùi hoa sữa của Sở Sở chứ! Thang máy cách xa nhà ăn như vậy, ba chính là bị hoang tưởng thôi!!”

Ngôn Mặc: “....”

Móa, bây càng nói đầu tau nhảy số càng nhanh đó biết không???

Rốt cuộc là thang máy bị gì??? Bị cái gì hả???

Bây chơi cái gì trong đó? Bây nhúng chàm thang máy của bố đấy, biết không?

Ngôn đại thiếu gia quẳng hết hình tượng cho chó ăn, xách dép rượt theo, quăng cả hai chiếc dép lên cầu thang, nhưng vẫn không mảy may đυ.ng được tới Ngôn Ngạn.

Ngôn meo meo lửa giận công tâm, “Mày, mày, mày …. dám nói ba mày bị hoang tưởng hả??”

Ngôn Ngạn lắc mình né tránh được ‘ám khí’, một bộ xuân phong đắc ý, ung dung bước lên lầu, còn không quên tặc lưỡi vài cái gợi đòn.

Ngôn Mặc: “....”

Đm, tuyệt đối là cố ý, đây tuyệt đối là cố ý!

Muốn đuổi cha già ra khỏi nhà đây mà!!

Đi!!!!! Căn nhà này không chứa chấp tui nữa!!!

Tui hiện giờ bỏ nhà ra đi cho mấy người coi!!!

Ngôn đại thiếu gia hùng hùng hổ hổ từ cái lổ hổng giữa hai hàng rào, nay đã được xây thành lối thông nhau đặc biệt có cảm giác sang trọng chứ không phải lỗ chó, dùng tốc độ ánh sáng bay vào nhà Bạch Cẩm.

Điều nhấn mạnh ở đây là, không phải lỗ chó!!!!:)

Ngôn Mặc đến ngay giờ ăn cơm, cứ tưởng Bạch Cẩm lại bận bịu gì đó quên ăn trưa, nào ngờ Ngôn meo meo vừa chạy vào bếp đã thấy Bạch gâu gâu mặc tạp dề đang chăm chú dọn đồ ăn ra bàn.

Ngôn đại thiếu gia: bạn trai nhỏ nhà mình thật tốt, tốt nhất trên đời!!

Là loại tốt như được ngâm mình trong nước ấm len lỏi vào trong từng ngõ ngách cơ thể, làm dịu đi tất cả những tâm tình, chỉ còn lại cảm giác thanh sạch ấm áp như được gột rửa tâm hồn.

Tóm lại là cẩu độc thân như mọi người không hiểu đâu!!!

Ngôn đại thiếu gia từ hổ con xìu thành mèo con ba tuổi, meo meo chạy đến ôm chầm bạn trai nhỏ từ phía sau lưng, ủy khuất dâng trào, “Con trai em ức hϊếp anh!! Anh mặc kệ, anh không muốn sống chung với nó nữa!!”

Bạch Cẩm lập tức buông đĩa xuống, kéo ghế đặt Ngôn meo meo lên, vuốt lông, “Không sao, sau này con cái của nó sẽ thay anh phục thù!!”

Ngôn Mặc: "..."

Nghe có lý phết!!!

Ngôn Mặc cầm đũa do Bạch Cẩm dâng đến, có cảm giác như hình ảnh này quen quen!!

À, không phải hồi bé Bạch Cẩm trước khi ăn cơm đều được Ngôn Mặc dỗ một hồi hay sao?!! Hiện giờ sao lại đảo ngược thành Ngôn Mặc được dỗ rồi?

Nhưng cảm giác được cung phụng như cậu ấm cô chiêu này quả thật không tệ, Ngôn Mặc mím mím môi, “Em biết hôm nay anh sẽ qua đây ăn cơm à?” Nấu nhiều cá như thế!!

Bạch gâu gâu ngồi bên cạnh làm tùy tùng, ngoan ngoãn rẻ xương cá, không hề phủ nhận, “Ngôn Ngạn ấu trĩ như thế, em lo anh bị chọc tức!!”

Ngôn đại thiếu gia bĩu môi: Yo, còn hiểu rõ quá cơ đấy!!!!

Nhưng không sai, Ngôn đại thiếu gia âm thầm gật đầu, cái thể loại như Ngôn Ngạn đúng là ấu trĩ!!!

Bạch Cẩm cười cười, “Nếu anh không muốn ở nhà, em sẽ nhờ Thất thúc giúp anh chuyển đồ dùng cá nhân qua đây!!”

Ngôn meo meo có chút trầm tư, “Nhà đó dù sau cũng là của lão cha, nhưng lão cha chuyển tên cho anh, anh lại chuyển cho tiểu Ngạn. Nếu hai người ba ba về thì vấn đề phát sinh sẽ không nhỏ, nhất là lão cha và tiểu Ngạn lại chung một tính nết thích làm bậy, về lâu về dài sống chung thật không tiện.”

Ngôn đại thiếu gia tỏ vẻ: Đã đến lúc nên vung tiền mua nhà rồi!!!

Giọng Bạch Cẩm có chút trầm xuống, “Anh không muốn sống chung với em???”

Ngôn Mặc còn đang đắm chìm trong tính toán, quên mất xem xét biểu bình của Bạch Cẩm, một bộ ngây ngây ngẩn ngẩn, “Nhưng những căn biệt thự gần đây đều đã có người sinh sống, không phú cũng quý, nhà trống thì không còn nữa!!! Đất trống thì lại còn rất nhiều… Hay là xây thêm nhỉ!!!”

Ngôn lão cha mua đất chú trọng khoảng không rộng rãi, vừa tách biệt vừa yên tĩnh, thích chọn khu còn nhiều đất trống chưa ai mua, mặc dù diện tích nội trong khuôn viên căn biệt thự thôi là đã trồng rừng được luôn rồi!!

Không phải hiển nhiên nơi đây mỗi một khu đất lại rộng như thế, mà là vì dù sao cũng là khu giàu có bậc nhất, đa phần đều thích tự thiết kế nhà ở theo phong cách của mình, có người thích xây theo phong cách Nhật Bản, có người thích xây theo kiểu tứ hợp viện, có người thích lâu đài cổ Châu Âu, có người lại thích làm nhà giống thế ngoại đào viên …

Kết quả là nhà thầu sợ đất không đủ bọn họ chơi, nên chỉ xây vài căn biệt thự tượng trưng ở bên ngoài, còn phía bên trong đều để đất trống rộng bạt ngàn cho bọn họ ai muốn làm gì làm, muốn xây sao thì xây.

Ngôn Mặc xoắn xít hồi lâu, quyết định mua thêm vài khu đất nữa ở xung quanh, dù sao đất để đó cũng nhàn, chọi chim cũng không hết được, giá nhà đất ở đây lại đắt như vàng, tăng nhanh vèo vèo, ai mà biết được sau này muốn mua còn mua nổi nữa hay không?!!!

Còn về xây nhà thì nói sau, dù sao chủ nhân cũng chưa về!!!

Ngôn Mặc vừa ăn vừa lên kế hoạch, thế nhưng chưa kịp gắp hết thức ăn trong chén đã bị Bạch Cẩm năm lần bảy lượt đưa thịt cá đến miệng, thức ăn trong chén đều mau nguội.

Cậu hơi hơi nhíu mày, “Em cứ bỏ vào chén, anh có thể tự ăn!!”

Dù sao thì thức ăn trong chén cũng đều là do Bạch Cẩm đưa qua, có khác gì đâu?

Thế nhưng đáp lại lời Ngôn Mặc chỉ có một giọng nói cố chấp lạnh lẽo, “Mở miệng!!”

Ngôn Mặc: “...”

Ăn ăn ăn!!

Trẫm ăn, trẫm ăn được chưa???

Làm gì dữ dị???

Ngôn meo meo len lén đưa mắt nhìn, vừa thấy gương mặt đen thui của Bạch gâu gâu thì ngay lập tức gục mặt xuống bàn ăn cơm.

Dùng cả sinh mạng để ăn!

Chết cũng không dám dừng.

Một hồi lâu sau, Bạch Cẩm mới nhỏ giọng lên tiếng, “Em xin lỗi!!!!”

Ngôn đại thiếu gia lập tức xua tay, “Không, không! Không phải lỗi của em, là lỗi của anh, là anh không tập trung ăn cơm, là anh không chú ý đến lời em nói!!”

Bạch Cẩm mím môi, cụp mắt, “Đây là khu em mua cho anh!!”

Ngôn Mặc ngớ người, nhớ lại mấy chồng giấy tờ tài sản được Thư ký Drake đưa đến chất thành đống trong phòng ở nhà, đáp lời:

“Đúng vậy!! Nên anh sẽ không cần phải suy xét mua đất, dù sao cũng là chủ, anh thích chỗ nào thì xây nhà chỗ đó, chỉ cần ngồi không chỉ tay năm ngón!!”

Bạch Cẩm nghe xong mới chịu hết dỗi, dụi đầu vào l*иg ngực Ngôn meo meo, “Nhà này cũng là của anh!!”

Ngôn Mặc lập tức đáp, “Đúng, đúng, ngày mai, à không, hôm nay, hôm nay anh sẽ dọn qua đây ở!!”

Bạch Cẩm được vuốt lông, khóe môi cong cong, “Ngày mai em sẽ cho người bắt đầu trang trí đảo nhỏ!!!”

Ngôn Mặc: “???”

Đảo gì? Đảo ở đâu?

What is đảo???

Vừa nhảy disco trên tranh giới tử thần xong, Ngôn Mặc liền biết điều ngậm miệng, tốt nhất là không hỏi nhiều nữa, hôm nào rảnh hỏi tiếp.

Ngôn đại thiếu gia thở dài tỏ vẻ: Cuộc sống này khó khăn quá mừ!!!!