Trứng Mà Đòi Khôn Hơn Vịt!!!

Chương 22: Thật ngại quá .... mày không có vợ!!!

Ngay sau đó, hai hagstag Thân phận thực sự của bạn trai Chủ tịch Giải trí Ngôn Tinh và Hàng loạt cư dân mạng bị gõ cửa nhanh chóng leo lên vèo vèo trên bảng hotsearch, chẳng mấy chốc đã bùng nổ, không bao lâu sau liền khiến toàn bộ hệ thống tê liệt.

Ngài Tử tước âm trầm ác sát trong lời đồn đãi bỗng nhiên ở ngay trước mắt, bọn họ lại nhảy nhót dưới ranh giới tử thần của hắn, sau khi nhận ra điều này, ai ai cũng bất giác lạnh sống lưng.

Trong đó, những người bị gõ cửa nhà cũng đã lên thanh minh rằng thực ra bọn họ chỉ bị cảnh sát mời lên cảnh cáo, thuận tiện được phổ cập Luật An ninh mạng một trận, các trang mạng đều bị giám sát chặt chẽ, nếu có người dám làm trò hề trước Pháp luật, nhất định sẽ trả giá đắt.

Không thể không nói, thân phận Bạch Cẩm quá đặc thù, bên trên vừa muốn lấy lòng hắn, lại vừa cảnh giác đề phòng hắn, nên không dám làm xằng làm bậy, cũng không dám để người khác làm xằng làm bậy, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng.

Nhất là khi bọn họ vừa mới mua hai lô máy bay quân sự tàng hình không người lái từ đối phương.

Thế nên, chỉ trong vòng một ngày, những người cần được cảnh cáo đều đã cảnh cáo, người nào cần được xử lý đều đã được xử lý.

Biết được việc này, Ngôn đại thiếu gia định tập hợp đoàn luật sư kệ đơn khởi kiện kiểu: ╭(╯^╰)╮

Không được làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân, sầu!!!

Tự dưng thấy mình ngồi mát ăn bát vàng!!!

Ngôn Mặc và Bạch Cẩm hai ngày nay đều trốn trong đặc khu bí mật của Ares Gia tộc, đám cấp dưới của Bạch Cẩm cũng ở đây, thường xuyên đi ra đi vào thực hiện giao dịch, bởi vậy an ninh gắt gao đến mức kinh khủng, có thể nói nửa hạt bụi cũng không vào lọt.

Mà Ngôn đại thiếu gia chỉ việc hết ăn rồi lại ngủ, khỏe re!!

Hiện giờ đến cả quang não cậu cũng không dám mở, chỉ cho phép trợ lý Phùng - người cậu đào được từ chỗ Chu Minh, đến báo cáo công việc.

Nói đến Giải trí Ngôn Tinh mấy ngày nay, đúng là rất náo nhiệt, người nào không biết nhìn qua tưởng đâu hội sở dành cho chính khách, mỗi ngày đều có người từ đủ các bộ ngành đến chào hỏi, đặt lịch hẹn.

Làm riết minh tinh trong công ty đều đi cửa sau, trốn chui trốn nhủi như chuột, chả ai dám vác mặt đến cửa chính công ty.

Bọn họ sợ đυ.ng mặt thì không thể không lễ phép kính cẩn, mà lễ phép kính cẩn lại có thể bị giữ lại hỏi chuyện, mà câu nệ tâng bốc nhau một hồi cái không ngậm được mồm, hứa hẹn ra chuyện ngu ngốc nào đó thì đập đầu vào gối tự tử luôn cho rồi!

Bọn họ không đánh thái cực với những con cáo già này nổi đou ông giáo ạ!!!

Khủng khϊếp đến mức đám quản lý nghệ sỹ đang tự hỏi có nên .... đào đường hầm cho nhân viên vào từ lòng đất luôn hay không???!!

Tuy nhiên, ông chủ thân yêu của bọn họ, Ngôn - đã có bạn trai chống lưng - Mặc không nể nang bố con ai cả, từ chối hết.

Nhưng trợ lý Phùng vừa nói đến một người khiến cho cậu răng đau.

Người này chính là Đại tướng uy danh nhất của quốc gia, có tiếng nói lớn nhất trong quân bộ, hiện nay đang một đường đi lên.

Quan trọng hơn là, người này lại là thầy của Trình Chu, cậu từng gặp qua ông ta vài lần, không thể không cho mặt mũi.

Đáng nói nhất là, lão phật gia hay cười tủm tỉm như Quan âm ấy không phải muốn gặp Bạch Cẩm, là muốn hẹn cậu a!!

Ngôn Mặc ngửa đầu nhìn trời, sau đó cắn răng đồng ý lịch hẹn gần nhất.

Cậu quay qua dùi đầu vào ngực bạn trai nhỏ, meo meo, “Trẫm mệt mỏi, ái phi giúp trẫm xoa bóp một chút!!”

Bạch Cẩm nén cười nhìn con người hết ăn chơi lại nằm ngủ ngay bên cạnh mình, dung túng cậu làm nũng, tận trách dùng thân phận ái phi phục vụ hoàng thượng.

Sau đó ái phi cậy sủng sinh kiêu đòi khen thưởng, bị hoàng thượng một chân đá xuống giường, ái phi chỉ đành tự tay xuống bếp nấu cơm, đập đầu vài con cá, dâng lên ngự thiện làm dịu cơn giận của hoàng thượng.

Hoàng thượng meo meo khen ngon, híp mắt cho ái phi một vuốt tán thưởng, lại cho phép ái phi cọ cọ thân hình mềm mại của mình.

Hoàng thượng sống nhàn rỗi nhưng vẫn bị ái phi kiêm con sen lúc nào cũng kè kè bên cạnh, ra ngoài đi dạo lúc nào cũng phải đề phòng con sen ăn giấm, phiền lòng đến mức giơ vuốt méo méo đuổi con sen về.

Đuổi xong, Ngôn Mặc chậm rãi quay đầu, tìm một công viên vắng người gần đó ngồi xuống.

Sau khi đã yên vị, Ngôn đại thiếu gia phong thái lãnh diễm bắt chéo chân, không mặn không nhạt lên tiếng, “Ra đi!!”

Cách đó thật xa, giữa một đám người cao lớn mặc đồ đen đi tuần, xuất hiện một gương mặt sắc bén bước ra, y có chút thấp giữa đám người khổng lồ cao gần hai mét, mắt kính gọng vàng tinh anh, đôi mắt màu hổ phách trầm tĩnh lạ thường, không một chút bất ngờ.

Người kia một thân Tây trang đen, nhưng mái tóc vàng kim lại khá nổi bật giữa đám người, nhất là với cái chiều cao có độ chênh lệch khá buồn cười kia nữa.

Ngôn Mặc không nhanh không chậm đánh giá, “Ba ngày nay cậu luôn bám theo tôi.”

Đối diện với sự khẳng định của Ngôn Mặc, Thư ký Drake không chút suy suyển đáp, “Đúng vậy, bị Ngài Tử tước phạt mất nửa năm tiền thưởng, còn bị cảnh cáo hai lần, bị ăn mắng năm lần, bị trừng mắt đe dọa 1563 lần.”

Quan trọng nhất vẫn là nửa năm tiền thưởng!!!

Ngôn Mặc kinh ngạc, “Nhiều như vậy? Em ấy rõ ràng một ngày 24 giờ đều bám theo tôi, còn có thời gian chạy ra mắng cậu?”

Drake càng thêm khẳng định, “Tôi không bao giờ tính sai số liệu.”

Ngôn Mặc: “...”

Trọng điểm là đây sao????

Ngôn Mặc trầm ngâm, “Nếu cậu không nói nhanh, tôi thấy cậu sẽ bị trừ thêm nửa năm tiền lương nữa đấy!!”

Drake nghe vậy lập tức giơ tay đẩy mắt kính, lấy bộ dạng báo cáo công việc ra mà lên tiếng, “Ngôn thiếu gia, tôi thay mặt Tổng công ty muốn hỏi ý kiến của cậu về việc đưa Robot Hi vọng X vào giai đoạn D&R để đưa vào sản xuất!!”

Ngôn Mặc nhướng mi, “Hi vọng X là con nào?”

Hông lẽ là cái con xanh lè rượt cậu ba tầng lầu ôm ôm hôn hôn đó hả??

Cũng chỉ có con này là do cậu nghĩ ra thôi!!!

Các người dám sản xuất cái này, tôi liền dám gọi cái người một tiếng ba!!

Drake trả lời, “Robot Hi vọng X là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của Ngài Tử tước!!”

Ngôn đại thiếu gia có chút hồ đồ, “Nghiên cứu của em ấy, các cậu hỏi tôi làm gì?”

Drake đẩy kính, “Ngôn thiếu gia, có thể cậu chưa biết, ngoại trừ tổng công ty Ares và số tài sản sẵn có của Gia tộc truyền lại, tất cả những tài sản của Ngài Tử tước làm ra đều đứng dưới tên cậu, kể cả bản quyền sản phẩm nghiên cứu, lợi nhuận từ các sản phẩm do Ngài Tử tước nghiên cứu, bất động sản, đảo nhân tạo, đảo nghiên cứu …. đều do cậu làm chủ!”

Drake còn muốn nói thêm rằng, nếu như không có luật quy định tài sản của Gia tộc Ares chỉ dành cho người thừa kế Alpha mang dòng máu Ares, chắc chắn toàn bộ đều thuộc về cậu.

Ngôn - bỗng nhiên biết mình giàu nứt đố đổ vách - Mặc, “....”

Để giải thích rõ hơn, Drake tiếp tục, “Những nghiên cứu trước đó của Ngài Tử tước được đưa vào sản xuất hàng loạt là vì Ngài Tử tước tạm thời thay cậu làm chủ, cho phép chúng tôi đưa vào sản xuất. Nhưng hiện tại cậu đã tỉnh lại, ngài ấy đã không đếm xỉa đến những việc này nữa, để chúng tôi tự sinh tự diệt!”

Ngôn Mặc: “...”

Móa, làm cấp dưới của Bạch Cẩm đáng thương vler!!!

Tuy nhiên, cậu vẫn chưa thể tỉnh táo ngay được, mơ hồ hỏi, “Ý của cậu là, quang não, hệ thống AI gia đình, xe điện từ, vũ khí trí tuệ cao, … đều là đứng tên tôi??”

Drake nghiêm túc đáp, “Đúng vậy! Hơn nữa, chúng tôi hiện đang vận chuyển toàn bộ thẻ ngân hàng và các giấy tờ liên quan đến việc sở hữu tài sản đến cho cậu, vì lý do giữ bí mật và tránh người khác dòm ngó, nên có thể có chút tốn thời gian!!”

Ngôn Mặc sau khi tỉnh táo lại liền nhận ra tầm quan trọng của việc này, bởi vì nếu thứ đồ chơi mang tính thay đổi lịch sử nhân loại như Hy vọng X được công bố ra, văn minh nhân loại có thể sang một trang hoàn toàn mới.

Bởi vì Bạch Cẩm từng nói với cậu, theo như mô phỏng trong phòng thí nghiệm, Hy vọng X có thể hoạt động ở ngoài vũ trụ.

Hiện tại, cậu giống như đang nắm trong tay sự tồn vong của đá lửa, thứ ảnh hưởng đến cả một thời đại.

Đệch, mình vĩ đại thế cơ à????

Ngôn Mặc dẹp bỏ một bên những suy nghĩ loạn thất bát tao của mình, chỉ bình thản đáp, “Tôi biết rồi, cậu cứ làm việc như thường lệ, còn về chuyện của Hy vọng X, tôi sẽ hỏi em ấy!!”

Drake quay người rời đi, nhưng nửa đường lại quay trở về, nghiêm trọng hỏi, “Ngôn thiếu gia, tôi tự tin rằng mình đã qua huấn luyện của Gia tộc, tôi muốn biết lý do tại sao ngài lại nhận ra tôi?” Chiều cao không bao giờ là vấn đề, trong đội có rất nhiều người đến từ khắp nơi trên thế giới, mỗi người đều khác biệt.

Để ẩn thân tìm cơ hội tiếp cận, hắn ngay cả giày đắt tiền cũng thay thành giày da bình thường như những người khác trong đội tuần tra, nhưng không hiểu sao vẫn dễ dàng bị nhận ra.

Nghe vậy, Ngôn Mặc liền bật cười, “Không trách cậu, có lẽ do tính chất công việc, cậu luôn đeo đồng hồ đúng không? Đeo lâu rồi sẽ thành thói quen, bất giác không chú ý đến có gì bất thường, nhưng tôi lại là người khá sành sỏi trong việc nhìn đồ, không ai đeo đồng hồ Richard Mille đi tuần tra cả!”

Drake nghe được lời này liền ngạc nhiên đưa tay lên nhìn, lấp ló trong ống tay áo là chiếc Red Skull RM 52-01 đã mua lâu năm, đeo đồng hồ trong thời gian dài khiến cho cậu xem nó như một phần trên người, trong vô thức lại quên rằng đây là một hãng đồng hồ cao cấp.

Drake gật đầu, “Tôi đã hiểu, cảm ơn cậu chỉ điểm!!”

Ngôn Mặc đứng dậy cười cười, “Tôi thấy cậu có vẻ chú trọng đến giày hơn là đồng hồ, Tanino Crisci, John Lobb, Carmina, … đều không thiếu, nhưng đến lúc thưởng cuối năm, tôi sẽ cố gắng thổi gió bên gối Bạch Cẩm tặng cậu một chiếc Richard Mille RM 56-01, hy vọng cậu không không chê!”

Thấy Ngôn Mặc trực tiếp như vậy, Drake liền cảm kích nói lời cảm ơn, sau đó biết ý rời đi!!

Dù sao một chiếc Richard Mille RM 56-01 đã gấp mấy lần nửa năm tiền thưởng!!

Cuốc bộ về đến nhà, Bạch Cẩm đã đứng ngay trước cửa chờ cậu.

Ngôn Mặc liền véo mũi người nào đó, “Giỏi lắm, bảo em về em lại lén theo dõi anh, sắp ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?”

Bạch Cẩm có chút chột dạ cúi đầu, lại nhanh chóng lấy lại khí thế của mình, “Anh còn chưa tặng đồng hồ cho em!!”

Ngôn Mặc cạn lời, “Em có đeo sao? Em đừng nói anh không biết, mỗi hai tháng lại có mấy chục nhãn hàng cao cấp đưa đồ đến, từ trên xuống dưới không thiếu một món, em có để mắt tới sao? Đều tùy tiện vứt cho người làm sắp xếp, hôm trước có người mách với anh rồi, em đừng hòng chối!!”

Bạch Cẩm vẫn không buông tha, “Nhưng của anh thì khác, anh tặng em sẽ đeo!!!”

Ngôn Mặc cuối cùng cũng thỏa hiệp, nửa đùa nửa thật nói, “Được được, mua cho em, mua cho em! Mua chiếc Richard Mille Tourbillon RM 56-02 Sapphire luôn được không? Anh bán đống ngọc của lão cha mua cho em!!”

Nhưng sau đó, cậu lại sực nhớ đến, liếc mắt nhìn Bạch gâu gâu, nhướng mày, “Ah, suýt nữa thì quên, anh hiện giờ cũng là tài phiệt đứng đầu rồi, tiền không thiếu, đúng không?”

Bạch gâu gâu hiển nhiên không hề sợ cường quyền, “Em đã nói tất cả những gì của em đều là của anh!”

Lần thứ tư nghe được câu nói này của Bạch Cẩm, trong thoáng chốc mọi cảm xúc cùng suy nghĩ đều tan biến, Ngôn Mặc có cảm giác như một dòng nước ấm chảy quay tim, dâng lên cổ họng, những lời muốn nói đều bị mắc nghẹn lại, chỉ đành quay đầu né tránh.

Có người chỉ thích nói bằng lời, nhưng có người lại lặng lẽ làm bằng cả tấm lòng.

Trong nháy mắt đó, trái tim cậu như bị bắt giam, xiềng xích nặng nề bủa vây, nhưng không phải là loại không cam lòng, mà là loại cam tâm tình nguyện.

Cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu có thể nói gì bây giờ, nếu đây là cách có thể khiến cho Bạch Cẩm cảm thấy an tâm, tài sản đứng tên ai còn có gì quan trọng sao?

Chỉ cần hai người không lìa xa, tất cả đều không còn quan trọng nữa!!

Cuối cùng, Ngôn meo meo chỉ có thể phun ra một chữ mắng Bạch gâu gâu, “Ngốc!”

Nửa đêm, Ngôn đại thiếu gia lén lút mở quang não lên gọi điện cho một ai đó, trên màn hình hiển thị đường dây kết nối quốc tế.

Không lâu sau, chiếc đồng hồ Richard Mille Tourbillon RM 56-02 Sapphire liền đến tay Bạch gâu gâu.

Bạch gâu gâu liền hận không thể đem nó khảm lên người mình, gặp người liền giả vờ như vô tình giơ tay lên xem giờ, cứ ba phút lại xem một lần, khoe khoang với bất kỳ thứ gì trong tầm mắt mình, kể cả chó mèo cũng không tha.

Bạch gâu gâu: “Con chó này, mày sủa hăng say như vậy là muốn hỏi giờ à? Mày hỏi tao đang đeo đồng hồ gì ấy hả? Đúng vậy! Đây là chiếc đồng hồ bảo bối nhà tao tặng đó! Có phải rất đẹp không? Mày nói gì? Rất đẹp rất hợp với tao hả? Dĩ nhiên rồi, là bảo bối nhà tao cất công lựa chọn cho riêng tao thôi đó! Hả? Mày cũng muốn có một cái hả? Thật ngại quá, mày không có vợ!!!!!”

Ngôn - đã quá mệt mỏi đến cạn lời plus không muốn nhìn thẳng - Mặc: “...”

Cấp dưới: “....”

Những nạn nhân trước đó: “....” *ngậm miệng quay đầu bỏ chạy*

Hiển nhiên là với trình độ trừ bỏ Ngôn Mặc thì cái gì cũng không thèm ngó như Bạch Cẩm, phong cách thời trang của y sau này đều do một tay Ngôn đại thiếu gia lo liệu, nhưng đó đều là chuyện của sau này.