Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 25: 25: Mối Quan Hệ Bạn Giường

Ngôn Tử Kỳ nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng nhét hai ngón tay vào tiểu huyệt còn đang mấp máy của Kiều Hiểu Tinh: “Cái miệng nhỏ này đã bị tôi chơi không khép lại được, đợi cậu ta về nước không phải đã rộng hoác ra rồi à? Chưa kể đến việc nhu cầu của em cao như thế, cậu ta không có ở đây, tự an ủi sao có thể thoả mãn em?”

Móng tay của Ngôn Tử Kỳ tuy đã cắt ngắn nhưng do động tác mạnh bạo nên không cẩn thận sượt qua vách tường thịt non, Kiều Hiểu Tinh đau đến rùng mình.

“Shhh, anh định gϊếŧ tôi à?”

“Thật xin lỗi.” Ngôn Tử Kỳ cũng ý thức được động tác của mình hơi quá đáng, ngón tay ra vào nhẹ nhàng hơn hẳn.

Kiều Hiểu Tinh tiếp tục phân bua: “Anh muốn ngủ với tôi, tôi cũng thế, chúng ta có thể làm bạn giường.

Đâu cần thiết phải chia tay Tô Minh Viễn, cũng đâu cần làʍ t̠ìиɦ nhân.”

Ngôn Tử Kỳ nắm chặt cằm cô nâng lên, khuôn mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng: “Ý em là em vừa muốn có bạn trai vừa muốn có bạn giường? Giới trẻ các em bây giờ cởi mở như vậy à?”

“Đúng vậy nha, một người chị em của tôi chỉ có một người bạn trai nhưng lại có đến năm người bạn giường cơ đấy.

Anh thấy siêu không?”

Ngôn Tử Kỳ cười lạnh một tiếng, không thèm làm dạo đầu trực tiếp thúc thật mạnh.

Đột ngột bị dị vật chen vào khiến cho da đầu Kiều Hiểu Tinh tê dại, cơ thể cong lại vì đau đơn, ngón tay bấu chặt xuống drap giường, miệng há to hít vào vài hơi khí lạnh.

Bên dưới của cô còn chưa đủ ướt nên chỉ có khó chịu và hoảng sợ chứ không hề sung sướиɠ.

Kiều Hiểu Tinh cố gắng nhích ra, muốn tránh xa tên đàn ông độc ác kia một chút, rất nhanh đã bị Ngôn Tử Kỳ túm lại, anh đè cô úp sấp xuống, mở rộng hai chân cô sang hai bên, ấn tay cô chống xuống giường, còn mình thì giữ cánh mông vểnh cao của cô.

Bàn tay to lớn siết chặt vòng eo nhỏ, tay còn lại tách cánh mông sang một bên, hung hăng đâm vào từ phía sau.

Lần này anh đâm vừa nhanh vừa hung bạo như muốn lấy mạng cô, không hề có một chút thương tiếc nào cả.

Kiều Hiểu Tinh rút cục cũng nhận ra Ngôn Tử Kỳ đang thực sự tức giận, anh không hề nghĩ đến cảm nhận của cô mà chỉ đâm đầu vào phát tiết, cô không nhịn được phải nức nở van xin anh.

“Ngôn Tử Kỳ, đau quá… Anh nhẹ chút… hu hu…”

Ngôn Tử Kỳ phát hiện ra cô gái này chỉ khi làm chuyện ân ái mới chịu mở miệng cầu xin anh, còn đâu những lúc bình thường miệng lưỡi đáo để của cô chỉ biết bô bô kɧıêυ ҡɧí©ɧ chọc tức anh hết lần này đến lần khác, trong lòng càng thêm giận, cố tình bỏ ngoài tai những lời van xin của cô, thẳng lưng điên cuồng nhấp, mỗi một lần tiến vào đều sâu đến tận tử ©υиɠ.

Kiều Hiểu Tinh cắn gối, khóc không thành tiếng.

Đúng là cô tự tạo nghiệp mà!

Bên trong tiểu huyệt bắt đầu tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, cảm giác khô khốc dưới hạ thân dần dần biến mất, kɧoáı ©ảʍ xuất hiện át đi đau nhức, tiếng cầu xin nháy mắt đã biến thành tiếng rêи ɾỉ.

Khoé mắt Kiều Hiểu Tinh hơi ướt, biểu tình trên khuôn mặt ửng hồng hiện giờ là vui sướиɠ đan xen với khổ sở.

Thắt lưng của Ngôn Tử Kỳ va chạm mãnh liệt, hai viên ngọc nặng trĩu đánh mạnh vào khe huyệt như muốn chen vào trong, phát ra âm thanh bạch bạch vô cùng ái muội.

Hai bầu ngực tròn trịa phía trước của cô đung đưa dữ dội điên cuồng, cơ thể nhỏ nhắn nảy lên theo từng cú thúc.

Ngôn Tử Kỳ áp bụng xuống lưng cô, vươn một bàn tay túm mái tóc đen nhánh tán loạn của cô giật nhẹ ra phía sau, ghé sát tai cô thì thầm: “Không đồng ý đúng không? Thế thì tôi làm cho đến lúc đồng ý mới thôi.”

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Kiều Hiểu Tinh chỉ cảm thấy chân tay và thắt lưng của mình vừa đau nhừ vừa mỏi rã rời, chỉ có thể nằm rạp xuống giường, mặt áp vào gối đón nhận những cú va chạm phía sau lưng.

Ngôn Tử Kỳ lại lớn tiếng hỏi: “Có đồng ý không?” Lời còn chưa nói xong đã dùng sức đâm thật mạnh làm Kiều Hiểu Tinh phải nức nở xin tha: “Nghỉ một chút được không? Tôi mệt quá.”

“Muốn nghỉ à?”

Cảm giác được người đàn ông rút ra, Kiều Hiểu Tinh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị đâm vào lần nữa.

“Em nghĩ gì thế? Sao tôi có thể dễ dàng tha cho em như vậy được.

Tôi phải chơi em rộng ra mới thôi, để xem bạn trai em có chấp nhận em nữa hay không.” Anh vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, bàn tay to lớn chụp lấy ngực của cô hung hăng xoa bóp.

Theo từng động tác va chạm kịch liệt từ phía sau, Kiều Hiểu Tinh càng lúc càng bị đẩy về phía trước, cuối cùng đến drap giường cũng không nắm được, đành phải quờ quạng chống tay lên để không bị va đầu vào thành giường.

Cô oằn mình đón nhận sự trừng phạt cường bạo của Ngôn Tử Kỳ, nước mắt lưng tròng oán giận mắng: “Anh không phải là người, anh là đồ cầm thú.”

Ngôn Tử Kỳ cao ngạo nói: “Nếu tôi là thú thì em với tôi đang thực hiện hành vi thú gian, vậy mà em vẫn rất hưởng thụ, hoá ra khẩu vị của em thật nặng.”

Nói xong anh duỗi tay xuống sờ soạng nơi kết hợp của hai người, sau đó giơ ngón tay ướt đẫm đến trước mặt cô: “Nói xem, đây là cái gì? Không phải nước sướиɠ của em khi bị thú gian thì là cái gì?”

Kiều Hiểu Tinh mặt tuy dày nhưng khi nghe thấy những lời thô tục biếи ŧɦái như thế cũng không chịu được mà xấu hổ, úp mặt xuống gối từ chối trả lời.

Ngôn Tử Kỳ dùng sức véo mông cô rồi vỗ mạnh mấy cái, động tác đâm chọc càng thô lỗ hơn nữa.

Lí trí của anh bị cơn giận che mờ, hiện giờ chỉ muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ bản thân, gần như đang cưỡng bức cô vậy.

Chính anh cũng cảm thấy sợ hành vi điên cuồng của mình, bởi vì trước đây anh chưa bao giờ ham mê chuyện chăn gối nhiều như hiện tại.

Sợ, nhưng không dừng lại được.

Thân thể Kiều Hiểu Tinh co rút kịch liệt, khác với những lần cao trào trước, lần này cô mệt lả cả đi, nước trong người như bị người ta lắp công tắc để tháo sạch.

Thân thể mềm nhũn nằm xụi lơ trên giường như một mỹ nhân ngư bị lấy mất đuôi cá rồi ném lên cạn.

Nơi kết hợp của hai người trào ra đầy dâʍ ɖị©ɧ, bị đám lông cọ xát tạo thành một lớp bọt trắng li ti, văng tung toé xuống drap giường, Ngôn Tử Kỳ nhìn màn da^ʍ mị này mà đỏ hết cả mắt, cắn răng liên tục thô bạo đâm vào.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm không ngừng bắn sâu vào bên trong, nhiều đến mức khiến Kiều Hiểu Tinh cứng đờ hai chân, môi đỏ mím chặt lại, cố gắng để bản thân không phát ra những tiếng khóc thút thít tức tưởi.

Cả người anh đè lên lưng cô, mặt chôn xuống cần cổ thon dài của cô, Kiều Hiểu Tinh chưa kịp lên tiếng đuổi người đã thấy anh hổn hển nói: “Nếu không đồng ý thì làm tiếp.”

“Đồng ý, tôi đồng ý.

Nhưng tôi chỉ đồng ý làm bạn giường thôi, không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân đâu.”

“Thế còn A Viễn?”

“Tôi sẽ xem xét chia tay anh ta.”

“Càng sớm càng tốt cho tôi!”

Kiều Hiểu Tinh chọn cho bản thân một con đường riêng, chính là đi thận không đi tâm, như thế sẽ không bị nhốt vào nhà tù cảm xúc của chính mình.

Mối quan hệ bạn giường giải quyết được du͙© vọиɠ của cả hai, không sợ bị bỏ rơi hay phản bội, không cần quan tâm đến tương lai hay trách nhiệm.

Hai người trên giường như hai đối tác vừa tự do vừa tôn trọng lẫn nhau; xuống giường lại thành người lạ, không hề có bất kì ràng buộc nào với đối phương.

Thế nhưng làm bạn giường cũng phải có giao kèo rõ ràng!

“Điều đầu tiên, hai bên tình nguyện, anh không được cưỡng ép tôi lên giường nếu như tôi không muốn.”

Ngôn Tử Kỳ gật đầu.

“1 tuần gặp nhau tối thiểu 2 lần là được.”

“OK! Điều thứ hai, trước mặt người khác không cần tỏ ra quen biết nhau.”

“Được!”

“Điều cuối cùng, chúng ta chỉ là bạn giường chứ không có tình cảm, nếu một trong hai có người yêu, muốn chấm dứt mối quan hệ này thì bên còn lại nhất định phải cắt đứt, không được phép dây dưa.”

“Điều này không thoả đáng, tôi không muốn chung đυ.ng với bất kì ai.

Tôi ngại bẩn.”

Kiều Hiểu Tinh nghe xong thì tức chết, hậm hực nói: “Anh thì sạch lắm đấy, trước đây không biết đã chơi qua bao nhiêu cô gái rồi đứng dậy phủi mông bỏ đi, sao bây giờ lại bắt bẻ tôi?”

“Từ trước tới giờ tôi luôn có chừng mực lại rất sạch sẽ, không có chuyện câu ba đáp bốn.

Em đừng có mơ càn quấy bên ngoài.”

“Anh cứ một câu sạch sẽ, hai câu sợ bẩn.

Bỏ đi, không bạn giường gì nữa.

Lợi ích thì chưa thấy đâu, chỉ toàn thấy anh sỉ nhục tôi.” Kiều Hiểu Tinh giận dỗi khoát tay.

Du͙© vọиɠ thì có, nhưng tự trọng cô cũng có đấy nhé!

Đang lúc hờn giận, đột nhiên thân dưới truyền đến cảm giác kì quái, có một thứ mềm mại trơn trượt đang dán lên hai cánh hoa môi, vừa ngậm vừa mυ'ŧ làm nó run rẩy.

Ầm! Một tiếng sét đánh thẳng xuống đại não của Kiều Hiểu Tinh, doạ cô cứng đờ cả người.

Ngôn Tử Kỳ đang dùng hai tay ôm giữ mông cô, môi mỏng ngậm lấy hai cánh hoa non mềm, đầu lưỡi đảo qua một vòng huyệt khẩu, sau đó len lỏi vào giữa vách tường mị thịt ra ra vào vào.

Kiều Hiểu Tinh mở to hai mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang quỳ gối giữa hai chân cô, khuôn mặt tuấn tú vùi vào hạ thể của cô, chóp mũi thẳng tắp chạm vào âm đế.

Tuy rằng động tác rất ngây ngô, thậm chí hàm răng thỉnh thoảng cọ vào vách thịt non làm cô đau nhói, nhưng vẫn mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ ngút trời.

Ngôn Tử Kỳ đang khẩu giao cho cô, anh muốn dùng cách này để lấy lòng cô.

Thân thể thiếu nữ vẫn còn mẫn cảm, cả người run lên bần bật, há miệng nức nở yêu kiều rêи ɾỉ, rất nhanh đã cao trào.

Ngôn Tử Kỳ không nghĩ cô lại đạt cao trào nhanh như vậy, chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt anh đã bị dâʍ ɖị©ɧ ướt đẫm ào ạt bắn lên.

Anh nhếch môi cười khẽ, vươn đầu lưỡi liếʍ láp khóe miệng sau đó nuốt sạch sẽ chất lỏng trong suốt của cô.

Anh gặm cắn bắp đùi trắng nõn của cô, để lại một loạt dấu hôn, cuối cùng mới ngẩng đầu lên hài lòng nói: “Rất ngọt.

Em muốn nếm thử không?”

“Không, không muốn!” Kịch lịch phản đối nha!

Ngôn Tử Kỳ trườn lên, cúi đầu áp môi mình lên môi cô, đầu lưỡi mang theo hương vị ngọt ngào của cô truyền qua.

Cô bị anh hôn đến choáng váng, miệng nhỏ không ngừng thở dốc.

Đến lúc cô cảm thấy mình sắp bị rút sạch oxy trong người, anh mới tách khỏi cô.

“Xin lỗi, tôi không nên nói em nặng lời như vậy.

Không phải tôi sợ em bẩn, là do hôm đó tôi giận quá mất khôn.”

Hôm đó anh quả thực rất tức giận, nhưng khi bình tĩnh lại anh đã dành hẳn 1 tiếng đồng hồ để kéo màn hình lên phía trên đọc toàn bộ từng tin nhắn cũ trong đoạn chat.

Kiều Hiểu Tinh thực sự không tham gia trò cá cược đó, cô chỉ thỉnh thoảng thả vài icon ngẫu nhiên.

Kiều Hiểu Tinh trong lúc lơ mơ nghe chữ được chữ mất thì phát hiện có một vật nóng rực đang chen vào giữa hai chân mình, phần qυყ đầυ đã cắm vào một nửa.

Cô nhăn mặt đẩy anh ra, yếu ớt nỉ non: “Anh lại định làm gì?”

“Vừa rồi là lần đầu tôi khẩu giao cho phụ nữ, em có thích không?”

“Cũng tàm tạm…” Kiều Hiểu Tinh ậm ừ nói.

“Nếu thích thì em trao đổi lại một ích phúc lợi cho tôi đi, coi như là chúc mừng mối quan hệ mới thiết lập.”

“Ai nói tôi đồng ý?”

Ngôn Tử Kỳ không cần nghỉ ngơi thêm một giây phút nào nữa, trực tiếp bắt đầu một đợt tấn công mới.

“Tinh Tinh không đồng ý, nhưng Tiểu Tinh Tinh lại đồng ý.”

Ngôn Tử Kỳ gọi cô là Tinh Tinh.

Người đàn ông này lúc nào cũng thích đấu khẩu với cô, nếu không phải gọi cả họ tên cúng cơm của cô thì cũng chỉ gọi cô là Kiều tiểu thư.

Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bằng cái tên thân mật Tinh Tinh.

Cô lờ mờ nhận ra trong mối quan hệ này không phải chỉ một mình cô có cảm xúc.

Đây không phải là chiến thắng oanh liệt nhất trước Ngôn Tử Kỳ, nhưng đây lại là chiến thắng khiến cô thoả mãn nhất.

Tâm trạng có chút kích động làm phía dưới lại chảy ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, tiểu huyệt cũng vô thức co rút hút chặt côn ŧᏂịŧ.

Ngôn Tử Kỳ bị cô vừa kẹp vừa hút, không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Anh giơ tay chụp lấy ngực cô gặng hỏi: “Gọi em là Tinh Tinh khiến em sung sướиɠ như vậy?”

Kiều Hiểu Tinh đương nhiên không muốn thừa nhận.

“Làm gì có.”

Ngôn Tử Kỳ lại hung hăng thọc vào rút ra hai cái, mỗi một lần đâm vào đều rất sâu, tiếp tục tra hỏi cô: “Nói thật mau!”

Kiều Hiểu Tinh kiên cường cắn ngón tay ngăn tiếng rêи ɾỉ suýt nữa buột miệng thốt ra.

“Không trả lời tức là thừa nhận.”

Kiều Hiểu Tinh thấy bản thân cô chưa từng trải qua một đêm hỗn loạn giống như đêm nay, Ngôn Tử Kỳ gọi tên cô đến khàn cả giọng.

Anh gần như đã dùng hết kĩ năng hoan ái để dẫn dắt cô lêи đỉиɦ cao khoái lạc.

Phù! Có bạn giường tinh lực dồi dào như Ngôn Tử Kỳ đúng là mệt thật đấy.