Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 24: 24: Từ Chối Lời Đề Nghị Bao Dưỡng

Ý thức của Kiều Hiểu Tinh bắt đầu hơi hơi mơ hồ, cô dựa vào người Ngôn Tử Kỳ cười hì hì, hai tay ôm bả vai anh, cọ tới cọ lui.

Ngôn Tử Kỳ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nói: “Kiều Hiểu Tinh, lá gan của cô thật không nhỏ.”

Kiều Hiểu Tinh mơ màng đáp lại: “Hửm? Tôi làm sao?”

“Cô với em trai tôi là như thế nào? Tại sao lại rủ nhau chơi cái thứ ma tuý chết tiệt này trong nhà tôi?”

“Ừm… bạn bè?” Kiều Hiểu Tinh chỉ trả lời vế đầu.

“Cô có biết nếu bị phát hiện buôn bán và vận chuyển cần sa sẽ phải đi tù không?”

“Biết, nhưng chẳng phải anh nói tôi hám tiền sao? Anh ấy cần thì tôi bán, có cầu mới có cung.”

Cơ thể của Kiều Hiểu Tinh dựa hoàn toàn vào cơ thể cao lớn vững chãi của Ngôn Tử Kỳ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngôn tiên sinh, để hôm khác nói chuyện tiếp nhé? Bắt giúp tôi taxi, tôi muốn về nhà.”

“Bộ dạng này mà đòi ngồi taxi về?” Ngôn Tử Kỳ bế thốc cô lên đi về phòng mình, dùng chân đá cửa rồi ném thẳng Kiều Hiểu Tinh xuống giường.

Kiều Hiểu Tinh tiếp xúc với đệm giường bằng mặt cũng không tức giận, sống mũi vừa cao vừa thẳng của cô là hàng thật giá thật, không phải mũi nâng nên không sợ biến dạng khi va đập.

Cô chỉ phát ra một tiếng hừ hừ bất mãn nho nhỏ rồi nằm úp sấp xuống giường nghiêng mặt nhìn anh, môi đỏ cong lên.

“Ngôn tiên sinh, tôi đang sắp bay lên mây đó.”

Hàng lần này là hàng nhập nên nặng hơn bình thường, Kiều Hiểu Tinh ít khi chơi cần sa, hít mấy hơi rất nhanh đã phê rồi.

Ngôn Tử Kỳ ngồi bên mép giường, duỗi tay lật người Kiều Hiểu Tinh lại, để cô nằm ngửa lên cho đỡ khó thở.

Đôi mắt như radar quét dọc theo đường cong lả lướt trên cơ thể cô.

Gương mặt xinh đẹp ửng hồng, làn da trắng mịn trơn mềm, hai mắt nhắm hờ nhìn anh, sóng mắt mê ly như mặt hồ thu, môi đỏ cong lên nũng nịu.

Đưa Kiều Hiểu Tinh vào phòng ngủ hoàn toàn là hành động bộc phát trong lúc nhất thời xúc động, ngay cả chính anh cũng thấy khó hiểu với hành vi của mình.

Có lẽ là vì nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê của cô, anh không nhẫn tâm để cô vạ vật.

“Ngôn tiên sinh, có muốn làm một hơi rồi bật chế độ bay lên với tôi không?” Cô nhoẻn cười kéo tay anh, làm động tác máy bay cất cánh.

“Cô phê quá rồi.” Ngôn Tử Kỳ bật cười hài hước, đưa tay vỗ vỗ lên mặt cô, muốn đánh thức cô.

Nhưng khi lòng bàn tay đàn ông hơi thô ráp tiếp xúc với da thịt thiếu nữ mềm mại lại không kìm được biến động tác vỗ thành khẽ vuốt, năm đầu ngón tay mân mê lớp lông tơ trên gò má.

“Vậy thì làm phiền Ngôn tiên sinh để tôi một mình, tôi muốn tự sướиɠ một lúc rồi đi ngủ.”

Ngôn Tử Kỳ chau mày, phóng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, cô gái trên giường không chịu nằm yên mà cứ một lúc lại khẽ vặn vẹo, miệng nở nụ cười khó hiểu, thậm chí còn bật cười một mình như đang rất vui.

“Tự sướиɠ?”

Ngôn Tử Kỳ từng nghe nói người hút cần sa thường có ham muốn tìиɧ ɖu͙©, thậm chí có một bộ phận giới trẻ sử dụng cần sa để tăng kɧoáı ©ảʍ khi làʍ t̠ìиɦ.

Chỉ cần hít một hơi là người ta sẽ mặc kệ mọi thứ trên đời, tất cả âu lo buồn phiền đều tan biến hết…

“Đúng nha… anh không biết hút cần xong rất muốn làʍ t̠ìиɦ à?”

“Vậy cô với An Dật…?” Lông mày trên mặt anh càng nhíu chặt hơn.

“Có thể có, có thể không, hì hì.”

Biểu cảm trên mặt Ngôn Tử Kỳ cứng đờ.

Cái gì? Cô muốn lên giường với cả em trai của anh?

“Kiều Hiểu Tinh, cô quyến rũ tôi còn chưa đủ à? Bây giờ còn muốn quyến rũ cả em trai tôi?” Ngôn Tử Kỳ tức giận bóp chặt cằm cô gái.

“Ba ba, để sau hãy lên lớp con có được không? Ba ba ra ngoài trước đi.”

Ngôn Tử Kỳ mặt tối sầm, cô gái này đang nằm trên giường của anh tại nhà của anh, vậy mà dám lớn tiếng đuổi anh?

Kiều Hiểu Tinh kẹp chặt hai chân, cọ xát hai đùi vào nhau để làm giảm cảm giác khó chịu bên dưới.

Áo croptop hơi bị vén lên, nửa kín nửa hở, còn quyến rũ hơn cả khi không mặc gì.

Trước một món mỹ vị thơm ngon hấp dẫn như vậy, đã là đàn ông lại còn là đàn ông trưởng thành có tâm sinh lí hoàn toàn bình thường, làm sao có thể ngồi yên…

Khuôn mặt đào hoa vẫn giữ vẻ lạnh lẽo như cũ, nhưng yết hầu chuyển động lên xuống, l*иg ngực phập phồng hơi run rẩy, đáy mắt đen thẫm sâu thẳm cùng bụng dưới căng chướng do du͙© vọиɠ đã tố cáo cảm xúc thật của anh.

Ngôn Tử Kỳ biết mình rất muốn cô, ngay bây giờ.

Đáng lẽ ra lúc này anh nên quay gót bước đi, nhưng anh không làm được, cũng không có ý định làm.

Anh dám cam đoan bản thân mình chắc chắn bị điên rồi.

Trong chốc lát tâm trí Ngôn Tử Kỳ xuất hiện rất nhiều suy nghĩ đen tối và điên cuồng, dòng suy nghĩ đó vừa xuất hiện thì không thể nào dừng lại được nữa.

Ngôn Tử Kỳ liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, tay anh đặt lên hai đầu gối cô, tách hai chân cô ra vắt sang hai bên hông chính mình, sau đó vòng hai cánh tay ra sau lưng Kiều Hiểu Tinh, nâng nửa người trên của cô dậy, đặt cô ngồi lên eo anh.

“Ngôn tiên sinh, anh đang làm gì thế?” Kiều Hiểu Tinh biết thừa nhưng vẫn hỏi, cô vươn hai tay ra sau cổ anh, luồn tay vào mái tóc đen bóng.

“Làʍ t̠ìиɦ.” Ngôn Tử Kỳ tháo cravat ném xuống đất, môi mỏng phun ra câu trả lời ngắn gọn súc tích.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh chê tôi bẩn đấy! Không làm đâu.” Kiều Hiểu Tinh cố tình chọc giận Ngôn Tử Kỳ.

Trước lời tố cáo của cô, rất nhiều luồng ý nghĩ và cảm xúc phức tạp xẹt qua cùng một lúc, phần lớn là ảo não vì những câu nói thốt ra trong lúc tức giận.

Anh đúng là ngu ngốc, tự mình vả mặt mình hết lần này đến lần khác mà.

“Tôi tính lại rồi, lần trước chơi không đã, chưa hết 50 vạn.” Ngôn Tử Kỳ thì thào bên tai Kiều Hiểu Tinh, dịu dàng vén một lọn tóc loà xoà ra phía sau tai cô.

Đầu ngón tay không rời đi ngay mà nấn ná ở cần cổ trắng muốt, sau đó dần di chuyển xuống dưới xương quai xanh, tay còn lại luồn vào trong cởi móc cài áσ ɭóŧ của cô, phủ lên một bên đoá hoa tròn trịa không ngừng nắn bóp.

“Nghiện còn ngại.” Kiều Hiểu Tinh bật cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông gió.

Đường cong mê người nhấp nhô qua lớp vải mỏng khiến Ngôn Tử Kỳ không nhịn được, chui đầu vào áo cô ngậm lấy một bên mềm mại liếʍ láp ngon lành, tay kia xoa nắn bên còn lại.

Anh dùng răng gặm cắn nụ hoa của cô, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi đảo xung quanh thành một vòng tròn rồi hút mạnh, tiếng nói khàn khàn xuyên qua lớp áo mỏng: “Thoải mái không?”

Anh không thể không thừa nhận, những lời cô nói ở sân bay đã đả kích rất mạnh đến lòng tự tôn đàn ông của anh.

Cái gì mà lão cán bộ nhàm chán không biết chơi, cái gì mà tài xế già không làm cho cô thoải mái.

“Ừm…”

Thị giác, khứu giác và thính giác của người sử dụng cần sa phần lớn hoạt động mạnh hơn người bình thường.

Một số người cảm thấy màu sắc đậm hơn, âm thanh to và rõ ràng hơn, mũi cũng nhạy cảm với mùi hương hơn.

Ngược lại, một số người lại chỉ thấy trước mắt là một bức màn trắng xoá hoặc mờ tối, hình ảnh bị bóp méo biến dạng.

Kiều Hiểu Tinh thuộc trường hợp thứ nhất, rất hài lòng với mùi hương tràn ngập hormone nam tính luẩn quẩn nơi chóp mũi.

Cô ngửa đầu rên hừ hừ như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, mắt đẹp nhắm hờ hưởng thụ cảm giác thoải mái từ bầu ngực truyền đến.

Tay cô luồn xuống dưới áo sơ mi của Ngôn Tử Kỳ, nhiệt tình vuốt ve dọc theo cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của anh.

Ngón tay chạm vào viên đậu đỏ trước ngực thì học theo anh không ngừng vân vê.

“Kiều Hiểu Tinh, đừng nghịch ngợm…” Ngôn Tử Kỳ mím chặt môi, khẽ hít vào một hơi.

Anh vừa muốn cô dừng lại vừa muốn cô tiếp tục chăm sóc nó.

“Thế thì sờ chỗ khác vậy…” Kiều Hiểu Tinh dẩu môi nói.

Lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại không an phận trượt xuống bụng dưới của anh, lướt qua đường nhân ngư gợi cảm rồi nắm lấy du͙© vọиɠ đã cứng rắn, những ngón tay dài vuốt ve lên xuống.

Ngôn Tử Kỳ hừ nhẹ một tiếng, chui đầu ra khỏi áo xâm chiếm đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi điên cuồng tấn công mọi ngóc ngách trong khoang miệng, hàm răng ngấu nghiến hai cánh môi Kiều Hiểu Tinh cho đến khi cô sắp ngạt thở mới chịu tách ra.

Ngôn Tử Kỳ ôm cô vào lòng, giằng co rất lâu mới hổn hển nói: “Kiều Hiểu Tinh! Biết tôi là ai chứ?” Anh muốn biết cô có đang phê pha mà nhận nhầm người hay không.

“Ngôn tiên sinh, sao hôm nay anh đẹp trai thế? Tôi rất muốn anh làm tôi nha…” Đôi mắt mê ly sóng sánh nước, hai gò má ửng hồng, câu trả lời của cô chứng tỏ cô vẫn nhận ra người trước mắt là ai.

“Kiều Hiểu Tinh, cô dám chơi chất cấm trong nhà tôi.

Tội này nghiêm trọng lắm, phải phạt nặng.” Ngôn Tử Kỳ vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm, ngón tay sờ soạng nơi tư mật của cô cách một lớp quần.

“Ừm, đến trừng phạt tôi đi.”

Ngôn Tử Kỳ rất nhanh đã dùng sức kéo quần bò của cô xuống, miệng làu bàu.

“Từ sau đừng mặc quần bò nữa, khó cởi quá.”

“Ngôn tiên sinh lại quản chuyện ăn mặc của tôi rồi.” Kiều Hiểu Tinh cười hì hì trêu chọc, nhấc mông lên để anh dễ cởi.

Không bao lâu sau, hai thân thể nam nữ trần trụi dán sát vào nhau.

Đôi môi anh say mê hôn lấy từng tấc da thịt cô, da dẻ của Kiều Hiểu Tinh vừa mềm mại vừa mẫn cảm, anh chỉ cần dùng sức một chút là cần cổ và hai bầu ngực của cô đã xanh xanh đỏ đỏ.

Dấu hôn lần trước mới mờ đi, dấu hôn mới đã lại phủ xuống.

Đôi tay cô cũng không chịu thua kém, say sưa du ngoạn trên cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của anh, sau đó vòng xuống bám chặt lấy hai bên thắt lưng anh.

Ba ngón tay của anh cắm vào bên trong cô nhẹ nhàng khuấy đảo, không ngừng đâm chọc ra vào, kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội, ngón cái không quên chăm sóc âm đế một cách mạnh bạo.

Kiều Hiểu Tinh ngửa đầu rêи ɾỉ, âm thanh vừa vui sướиɠ vừa hờn dỗi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng vì động tình.

Kɧoáı ©ảʍ hưng phấn bất chợt dồn dập chạy dọc theo sống lưng khiến cô cao giọng rên la, thắt lưng cong lên, các đầu ngón chân cuộn tròn lại.

Ngôn Tử Kỳ đỡ lấy cự vật đã sưng phồng dữ tợn không chút chần chừ thả eo cô để cô ngồi xuống.

Tư thế này khiến cho cây gậy khổng lồ dựng đứng dễ dàng đâm vào nguyên căn.

Tiểu huyệt vừa trải qua cao trào cực kì nhạy cảm, vách tường huyệt động như xuất hiện hàng trăm cái miệng nhỏ hút chặt lấy qυყ đầυ.

Cả hai đều run lên vì thỏa mãn, lỗ chân lông trên từng tấc da thịt mở rộng.

“Em vẫn chặt quá, chẳng phải mấy ngày qua không có tôi em vẫn đi kiếm đàn ông sao?”

“Không… không chơi với ai cả.

Ngôn tiên sinh, nhẹ một chút.”

Kiều Hiểu Tinh ngồi phía trên bắt đầu nhấp nhô, eo nhỏ đung đưa nuốt lấy du͙© vọиɠ bên dưới.

Ngôn Tử Kỳ đỡ eo cô gái, vùi đầu trước ngực cô ngậm lấy hai đoá hoa ngấu nghiến hôn mυ'ŧ.

Từng cú thúc lên trên kịch liệt xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp mị thịt như đang trừng phạt cô.

Hai chân cô kẹp chặt eo anh, cánh mông vểnh cao, ngực ưỡn cong về phía trước.

Anh ôm lấy mông cô, nhấc lên hạ xuống không ngừng, thắt lưng phối hợp chuyển động nhịp nhàng.

“Sướиɠ không? Kiều Hiểu Tinh, sướиɠ không?” Ngôn Tử Kỳ liếʍ vành tai cô, hơi thở trầm thấp tràn ngập hương vị nɧu͙© ɖu͙©.

“Sướиɠ… sướиɠ… muốn chết.”

Trong đầu Kiều Hiểu Tinh bây giờ rất mông lung, chỉ có duy nhất một ý nghĩ: chơi cần sa rồi làʍ t̠ìиɦ đúng là sướиɠ!

“Gọi tên tôi, gọi to lên, gọi liên tục.” Anh tát mạnh vào mông cô, hung hăng ra lệnh.

“Ngôn Tử Kỳ, Tử Kỳ, Tử Kỳ.” Kiều Hiểu Tinh nhẹ giọng ngâm nga, âm thanh càng lúc càng cao.

“Tử Kỳ… em sắp ra…”

Hai chân cô ép chặt vào eo anh, mười ngón chân co quắp, móng tay nhọn dài đâm sâu vào bờ vai rộng lớn của anh.

Cao trào qua đi, cả thân hình quyến rũ của cô mềm nhũn, cả người dựa vào ngực anh thở gấp, tim đập dữ dội.

“Em đúng là hồ ly tinh.” Ngôn Tử Kỳ thở hổn hển, giọng khàn khàn rầm rì bên tai cô, rùng mình phun ra toàn bộ tinh hoa nóng bỏng vào sâu trong cô, chất lỏng ồ ạt đến mức hoa huyệt không đủ sức chứa tràn cả ra ngoài.

Ngôn Tử Kỳ giày vò cô gái hết lần này đến lần khác, từ trên giường lớn đến phòng tắm, cạnh cửa sổ sát đất sau đó lại vòng về giường.

Mặc cho cô từ rêи ɾỉ, nỉ non đến khóc lóc van xin, anh vẫn không chịu dừng lại, cứ mạnh mẽ thúc vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Lúc cô đến là đầu giờ chiều, bây giờ ngoài trời đã đen kịt rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng phụ nữ yêu kiều kêu rên và tiếng đàn ông thở dốc trong phòng ngủ.

Ngôn An Dật lúc mới nghe thấy tiếng ư ư a a vang lên từ phòng anh trai là đã biết ngay có chuyện gì xảy ra, rất nhanh cuốn gói cao chạy xa bay rồi.

Hoá ra 800 đô phí bảo hiểm thân thể mà Kiều Hiểu Tinh đòi là thế này đây…

Đến tận lúc Kiều Hiểu Tinh suýt ngất đi vì kiệt sức, Ngôn Tử Kỳ mới thỏa mãn ôm cô vào trong lòng, cả hai cùng thϊếp đi.



Kiều Hiểu Tinh chậm rãi mở mắt, cảm thấy sau gáy mình có cái gì đó nóng ấm mềm mại mυ'ŧ mát, phần da bị đầu lưỡi lướt qua vừa nhồn nhột vừa ướŧ áŧ.

Tay cô vòng ra đằng sau, định chạm vào vật lạ đang cựa quậy sau lưng, cổ tay bỗng nhiên bị giữ lấy.

Ngôn Tử Kỳ áp sát cô từ phía sau, l*иg ngực nóng hổi dán lên sống lưng cô, cánh tay dài ôm ngang eo cô, dùng lực kéo vào.

Động tác gần gũi âu yếm như thế khiến hô hấp Kiều Hiểu Tinh hơi rối loạn, cô liếʍ liếʍ môi, khẽ nói: “Chơi hết 50 vạn rồi, không làm nữa đâu.”

Ngôn Tử Kỳ đột nhiên nói: “Chia tay A Viễn, đến bên tôi.”

Kiều Hiểu Tinh mở to mắt kinh ngạc.

Đây là tình huống cẩu huyết gì thế? Ngôn Tử Kỳ muốn nghiêm túc với cô? Không không không, cô chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ với anh thôi.

“Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi, thẻ của tôi cho em cầm.”

“Hả?” Kiều Hiểu Tinh còn tưởng mình bị ù tai.

“Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng được.” Ngôn Tử Kỳ kiên nhẫn lặp lại lời đề nghị.

Kiều Hiểu Tinh xoay người lại mặt đối mặt với Ngôn Tử Kỳ, môi cô lướt qua chạm vào môi anh.

“Sao lại là tôi? Anh chê tôi bẩn, anh chán ghét tôi phóng túng lẳиɠ ɭơ đê tiện, sao còn muốn giữ tôi bên cạnh làm gì? Không phải là mê tôi rồi đấy chứ?”

“Đơn giản là vì tôi thích cơ thể em, thích làʍ t̠ìиɦ với em.

Tôi thích tiếng rên của em, rất dễ nghe.”

Ngôn Tử Kỳ nói xong thì chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Hai con người lẳng lặng nhìn nhau không nói câu nào.

Cuối cùng Kiều Hiểu Tinh cười hì hì lên tiếng: “Từ chối! Tôi có bạn trai rồi, sao có thể làʍ t̠ìиɦ nhân để anh bao dưỡng cơ chứ? Tôi không chia tay bạn trai đâu.”

Cô còn lâu mới để cho Ngôn Tử Kỳ dễ dàng có được thứ anh ta muốn, cứ để anh ta nghĩ mình là tiểu tam mới vui nha.