Xuyên Nhanh: Sau Khi Ngủ Với Vai Ác

Chương 6: Vai ác ảnh đế (H)

Đây nhất định sẽ là một đêm rất cuồng nhiệt.

Khi Diệp Thanh Thần bị động trở thành chủ động đem Tiết Tiết đè dưới thân, vội vàng mà thô bạo xé toạc bộ trang phục chướng mắt trên người nữ nhân, cô liền biết, mình đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành công.

Người đàn ông bây giờ đã tháo mặt nạ thường ngày xuất hiện trước công chúng, cả người tỏa ra một hơi thở suy tàn và tàn bạo, giống như một con quỷ sa ngã mà quyến rũ, mười phần nguy hiểm và… Có thể gây chết người.

Tiết Tiết vòng tay ôm lấy cổ Diệp Thanh Thần.

Diệp Thành Thần nhìn cô.

Đôi mắt đen nhánh, đen đến không thể thoát ra, không ra chút ánh sáng nào.

Nhìn vẫn có một vài người.

Nhưng Tiết Tiết thích.

“Ảnh đế Diệp, bộ quần áo này được thêu thủ công, rất đáng quý, ngài cứ xé như vậy, tôi lấy cái gì đền người ta?”

Tiết Tiết vừa nói, vừa đem thân thể dựa vào người Diệp Thanh Thuần.

Mềm mại đầy đặn, đặt trên cơ ngực người đàn ông.

Diệp Thanh Thần không nói gì, nhưng yết hầu lăn lên xuống đã thành thật tiết lộ cảm xúc của chủ nhân không thể bình tĩnh.

“Diệp ảnh đế…a…”

Người đàn ông đột nhiên nhào lên như một con sói đói.

Miệng lớn gặm cắn lấy đôi môi nhỏ, mềm mại như một miếng thạch.

Lần đầu tiên trong đời, son môi của người phụ nữ không có hương vị buồn nôn của hóa học, thậm chí còn ngon miệng khiến cho hắn muốn thử một lần nữa và lần nữa, hận không thể trực tiếp nuốt toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn vào bụng.

“Ưm…”

Động tác Diệp Thanh Thần khiến Tiết Tiết trở tay không kịp, nhưng sau khi phản ứng lại lại không thế không cam lòng yếu thế lựa chọn chủ động theo tiết tấu.

Rất nhanh, lưỡi của hai người liền quấn quýt lấy nhau.

“Hô…”

“Ưm…”

Hơi thở của đàn ông và phụ nữ quấn quanh lẫn nhau, mang theo tiếng chậc chậc của nước bọt cùng với tiếng thở hổn hển lúc nặng lúc nhẹ kết hợp thành một bản nhạc cực kỳ mờ ám, chỉ cần nghe cũng khiến cho mọi người cảm thấy đỏ mặt tim đập.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Thần hôn một người phụ nữ ở bên ngoài phim đến mức hồn nhiên quên mình.

Cho đến khi không khí trở nên ngày càng mỏng manh, hai người cuối cùng mới tách ra.

Sợi bạc không ngừng kéo ra, khó có thể tách ra.

Trên da mặt trắng nõn của Diệp Thanh Thuần, mặt đỏ lên như là say rượu, hơi thở không ổn định, tóc rối bời, mồ hôi đầy trán, bộ dạng xem có chút chật vật.

Trái với Tiết Tiết, dù là môi bị hôn đều sưng lên, mái tóc dài vốn buộc lên không biết từ khi nào đã tán loạn xõa tung ở sau đầu, nhưng đôi mắt đen ươn ướt kia vẫn trong veo sạch sẽ, đủ nhạy bén để thấu hiểu lòng người.

Hiếm khi Diệp Thanh Thần có loại cảm quẫn bách khi bị người ta nhìn thấu.

Nhưng Tiết Tiết lại không cho hắn chạy trốn.

Bàn tay trắng như dây leo, quấn lấy Diệp Thanh Thần.

“Kỹ thuật hôn của Diệp ảnh đế…” Đôi môi đỏ mọng ma sát lên cằm người đàn ông. “Thì ra cũng chỉ có thế thôi a…”

Ánh mắt người phụ nữ quyến rũ như tơ, hơi thở như lan, quyến rũ như yêu tinh chuyển thế, tuy nhiên, Diệp Thanh Thần không bỏ lỡ, sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt đối phương cũng đủ để đâm chết lòng tự trọng của nam nhân.

Đồng tử hắn co lại mạnh mẽ.

Có một ngọn lửa trong lòng, bất thình lình bùng cháy đột ngột.

Đủ để thiêu đốt hết mọi thứ.

“Ưm…Dùng lực chút nữa…A...Thật thoải mái…Ưm”

“Thật sướиɠ a.”

Trên miệng nói như vậy, nhưng tốc độ lên xuống thân dưới của người đàn ông không hề giảm mà ngược lại còn tăng, muốn đâm sâu vào bên trong cơ thể, hai túi tinh hoàn đầy đặn no đủ không ngừng vỗ vào mông trắng nõn lưu lại dấu vết màu đỏ.

“A…đến rồi…ưm…A…a…”

“Thật là…Thoải mái như vậy sao?” Người đàn ông hai mắt đỏ hoe, không còn vẻ cấm dục hằng ngày, tàn nhẫn hỏi: “Sao kẹp chặt như vậy? Côn ŧᏂịŧ đều bị kẹp sắp đứt rồi, hừ…”

“Dĩ nhiên thoải mái.” Giọng nói Tiết Tiết dường như khàn khàn, vẫn không chịu nhận thất bại, nhướng mày cong mắt, cùng Diệp Thanh Thuần bốn mắt nhìn nhau. “Nếu như ảnh đế Diệp có thể kéo dài thêm chút nữa, tôi sẽ thoải mái hơn… ưm… A…”

Đàn ông là người không thể chịu đựng được nhất.

Đặc biệt là khi ở trên giường.

Động tác của Diệp Thanh Thần dừng lại, thẳng đến khi vòng eo mảnh khảnh như cành liễu của Tiết Tiết không chịu nổi đung đưa, kêu hắn đừng lơ đễnh, hắn rút côn ŧᏂịŧ ra, rồi lại đâm sâu vào.

“Ô…Anh…Ư….A…Ưm…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Tiết nhíu lại, nhưng trên mặt lại lộ ra dấu vết vui vẻ cùng với thống khổ.

Dưới sự đùa bỡn mạnh mẽ của người đàn ông, ý thức hỗn loạn làm cho những lời nói đến miệng tan vỡ, rêи ɾỉ, kiều diễm, quyến rũ.

“Không cần…Anh…quá sâu…ư…nơi đó… tê quá…a…”

Tiết Tiết không thể đếm hết được mình đã cao trào bao nhiêu lần.

Cô cảm thấy mình giống như bèo vô tình dạt ra biển, chỉ thuận theo dòng chảy, thụ động chào đón những con sóng dâng trào hết lần này đến lần khác, nhưng không thể làm gì được.

Cơ thể này yếu đuối, bị giày vò như vậy không bao lâu, liền muốn gục ngã vì kiệt sức.

Nhưng mà người đàn ông như có thù tất báo kia đâu dễ dàng buông tha cho cô như vậy.