Võng Luyến Dạy Dỗ Chỉ Nam

Chương 11: Bàng quang phồng lên khi chạy bộ

Hạ Bạch sắp bước vào hội những người ba mươi tuổi càng thêm nghiêm khắc với vóc người của mình. Bốn giờ sáng Hạ Bạch đã rời giường, anh xuống tầng chạy bộ vòng quanh khu chung cư.

Mà lúc anh thức dậy vào sáng nay, bụng có cảm giác chết lặng, đầu dươиɠ ѵậŧ đau nhói.

Anh đặt tay lên chỗ bàng quang chừng quả đấm gồ lên của mình, lưỡng lự chạy bộ như thường hay là trộm lười biếng lựa chọn vận động bình thường.

Cho dù bọng đái nặng trĩu của anh sẽ rong lắc lư vô cùng đau khổ trong lúc chạy bộ, nhưng anh lại như ăn mật.

Mặc quần áo thể thao xong, anh bắt đầu chạy bộ vòng quanh khu chung cư, nướ© ŧıểυ rung lắc ở trong bọng đái, mỗi một lần giẫm chân là nướ© ŧıểυ sẽ chảy xuống ở trong bọng đái.

Nếu bước rộng, anh thậm chí phải che bụng đứng tại chỗ, không cầm được muốn đi tiểu.

gò má thấm mồ hôi không biết là do mệt hay là thoải mái, làn da màu mật ong đỏ ửng, gương mặt tuấn tú và vóc người to lớn của anh đã thu hút những người cũng chạy bộ sáng sớm.

Hạ Bạch nắm chặt tay, bắp đùi hơi kẹp chặt, kết thúc buổi tập thể dục sáng sớm của mình trước thời hạn.

Về đến nhà, anh làm sandwich và sữa bò đơn giản, cho dù bụng không chảy một giọt chất lỏng nào, Hạ Bạch vẫn đè cổ họng, nhấp từng ngụm sữa bò.

Một tay Hạ Bạch ôm bụng, một tay vừa chống tường vừa chậm rãi bước vào phòng tắm. Đứng ở dưới vòi hoa sen, anh tỉnh táo được chút, nhưng sau khi mở vòi hoa sen, anh buồn đi tiểu nghiêm trọng.

Nướ© ŧıểυ trong bọng đái bị căng hết cỡ, dưới cơ bụng có lồi có lõm là trứng dái, anh quỳ xuống đất để cảm nhận dòng nước chảy ma sát thân thể anh, nước chảy róc rách liên tục.

Người chỉ có thể nhịn đi tiểu buổi sáng như anh vô cùng muốn tiểu, anh quỳ xuống sàn lát gạch lạnh như băng, đầu dựa vào tường, khẽ rêи ɾỉ.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì nhịn tiểu, dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng. Nhưng chưa đến thời hạn, Hạ Bạch không dám đυ.ng chạm vào gậy thịt nghiệt ngã của mình.

Từ sau khi Tử Tầm Ngọc ra lệnh với anh, Hạ Bạch nghĩ gì đi nữa cũng sẽ kiềm chế tuốt dươиɠ ѵậŧ của mình, thậm chí ở buổi tối còn khóa tay mình ở đầu giường, tránh vô thức tuốt trong giấc mơ.

Cho dù Tử Tầm Ngọc không biết hành vi của anh, nhưng khát vọng thể xác bị khống chế tự giác phục tùng mệnh lệnh "Không cho phép bắn".

"Ngọc nhi… Tôi rất khó chịu." Tóc dán vào trán Hạ Bạch, anh nhắm chặt hai mắt để nhịn tiểu, đứng lên cầm lên vòi hoa sen nhanh chóng rửa dươиɠ ѵậŧ của mình, để bảo đảm chủ nhân mình có thể nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ sạch sẽ.