Bàng quang đã đầy chất lỏng đang xoay tròn ở bên trong, va chạm vào thành bàng quang, Hạ Bạch vừa rêи ɾỉ, vừa không ngừng lấy tay xoa bóp bụng của mình.
Cơ thể cường tráng lăn lộn ở trên giường, tiết niệu rung không ngừng, dươиɠ ѵậŧ cũng sưng lên, cọ cọ ở trên giường, đầu dươиɠ ѵậŧ co rút cũng không dám rơi một giọt nướ© ŧıểυ.
Trên người Hạ Bạch chảy mồ hôi, anh chợt nhận được cuộc gọi video của Tử Tầm Ngọc, anh do dự trong chớp mắt rồi bắt máy.
Tử Tầm Ngọc đang vui vẻ thì nhìn thân thể ửng đỏ của Hạ Bạch, nụ cười của cô đột nhiên biến mất, cô lạnh lùng hỏi: "Đang làm gì?"
"…" Hạ Bạch không muốn nói mình lén dùng bọng đái để tự sướиɠ một lúc, nhưng khi thấy Tử Tầm Ngọc cúp điện thoại, trong lòng anh luống cuống.
Anh quỳ ở trên giường, bụng đau, ngón tay run rẩy gọi lại cho Tử Tầm Ngọc, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Tử Tầm Ngọc tức giận mà đấm bao cát ở nhà, nhìn tình trạng vừa rồi của Hạ Bạch, rõ ràng là lén tự sướиɠ.
Mà cả ngày Tử Tầm Ngọc còn đắc chí vì mình có thể nắm trong tay người đàn ông xuất sắc này, vậy mà cuộc gọi video tối nay lại vả mặt cô.
Đến khi hả giận, Tử Tầm Ngọc nhìn các cuộc gọi video và lời xin lỗi liên tục trong điện thoại, cô có cảm giác mình hơi quá phận. Vì vậy, cô suy nghĩ rồi gọi lại.
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi."
Hai người đồng thời xin lỗi, nhìn Tử Tầm Ngọc có hơi sững sờ, lần đầu tiên Hạ Bạch hướng ống kính vào mặt mình.
Dáng dấp của Hạ Bạch là kiểu đàn ông đẹp trai truyền thống, mày kiếm dài và hốc mắt sâu, dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng đỏ thắm. Anh hy vọng mặt mình có thể giúp đỡ anh lấy lòng Tử Tầm Ngọc một chút, để cô đừng vứt bỏ anh.
Anh giống như một con chó to xác đang mất mát mà hơi cúi đầu, rủ rỉ nói chuyện mình vừa nắn bóp bọng đái, hơn nữa còn quay video bụng mình đỏ lên.
Kinh ngạc trước sắc đẹp của Hạ Bạch, Tử Tầm Ngọc hoàn toàn quên sạch cơn tức, cô gãi đầu, có hơi bất đắc dĩ nói: "Tôi nghĩ chú giấu tôi bắn nên nhất thời tức giận, đã dọa chú rồi, xin lỗi."
Hạ Bạch lắc đầu, khóe miệng căng thẳng lộ ra nụ cười mỉm thả lỏng.
Tử Tầm Ngọc và Hạ Bạch lúng túng mắt đối mắt qua điện thoại di động, cuối cùng Tử Tầm Ngọc mở miệng hỏi: "Vẫn có thể nhịn được chứ?"
Hạ Bạch nuốt nước miếng, quả thật bụng đã căng đầy, nhưng mà anh giỏi nhẫn nại nên biết thế này chưa đến giới hạn của anh.
"Vẫn có thể nhịn được."
"Quá giỏi." Tử Tầm Ngọc trước sau như một mà khen ngợi chú, cười và nói ra mệnh lệnh cuối cùng của tối nay: "Vậy bảy giờ sáng mai gọi video cho tôi, tôi cho chú đi tiểu…"