Võng Luyến Dạy Dỗ Chỉ Nam

Chương 7: Chú đáng yêu quá, cho nên tôi muốn phạt chú

Tử Tầm Ngọc thấy đối phương trả lời chắc chắn, không khỏi hình dung anh là một ông lão cao tuổi, nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ xinh đẹp và tiếng rêи ɾỉ dễ nghe trong video kia, cô vui vẻ trả lời: "Cảm ơn chú, tôi rất thích video chú quay, sau này quay nữa được không?"

Hạ Bạch ngồi ở trong phòng làm việc, bên cạnh là thư ký của chủ tịch cũng đang chờ đợi, anh có kɧoáı ©ảʍ bị người ta phát hiện bí mật, len lén trả lời, "Ừ."

Ngón tay hơi chững lại, anh có cảm giác mình quá lãnh đạm nên lại gửi biểu cảm hình con mèo cầu xin tha thứ.

Tử Tầm Ngọc đang uống sữa đậu nành thì bị sặc bởi biểu cảm Hạ Bạch gửi tới, cô lau miệng, viết: "Chú đáng yêu quá, cho nên tôi muốn phạt chú."

"?"

"Cấm có ý đồ quyến rũ tôi để bớt thời gian kiềm chế." Tử Tầm Ngọc càng nói càng có cảm giác có lý, "Vì phòng ngừa chú quay một phát mấy video để qua loa với tôi, bắt đầu từ bây giờ, mỗi lần quay chú cầm một cái bút lông viết lời khen tôi ở trên dươиɠ ѵậŧ của chú."

Hạ Bạch vắt chân theo bản năng để che thứ đột ngột nhô ra kia, tay siết chặt điện thoại di động. Lúc chủ tịch đi vào, anh nhanh chóng trả lời: "Được, tôi đi làm việc đây."

Tử Tầm Ngọc không quấy rầy nữa, cô hài lòng và bắt đầu vẽ, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi video dâʍ ɭσạи của chú, bây giờ cô đang bùng nổ linh cảm, đúng lúc cô cũng phải nỗ lực kiếm tiền.

Nếu sau này thực hành với Hạ Bạch mà phù hợp, cô hy vọng có thể mua thêm vài món đồ để dạy cậu “con trai cưng của mẹ” của mình.

Buổi trưa, Hạ Bạch chạy vào nhà vệ sinh của công ty, đang giờ nghỉ trưa nên trong nhà vệ sinh không có một bóng người, anh gửi tin nhắn cho Tử Tầm Ngọc: "Ngọc nhi, muốn xem video không?"

Tử Tầm Ngọc đang ăn cơm trưa thì nhìn thấy thông báo tin nhắn từ điện thoại di động, cô vui vẻ trả lời: "Quay đi, quay đi!"

Rõ ràng chỉ mới một ngày không gặp mà Hạ Bạch có cảm giác cô bé xinh đẹp hơn rồi. Còn Tử Tầm Ngọc vừa gặm sườn, vừa phấn khích nói: "Giờ xung quanh chú có ai không?"

"Không có." Hạ Bạch cởi thắt lưng, lộ ra qυầи ɭóŧ màu đen ở bên trong, anh nhỏ giọng nói: "Đang giờ nghỉ trưa, công ty yêu cầu phải đi ăn cơm."

Tử Tầm Ngọc nhìn điện thoại di động hơi lung lay, nghiêng đầu ra lệnh: "Thế chú để điện thoại di động trên bồn rửa tay, hướng về phía mình."

Hạ Bạch hơi dừng hành động, dù là nhà vệ sinh công cộng, cho dù công ty đều đi ăn cơm thì cũng không loại bỏ khả năng sẽ có lãnh đạo vào nhà vệ sinh.