Tối muộn, Phỉ Ngọc Minh mới trở về. Hắn chờ Lam La lái xe khỏi tầm mắt của mình mới quay người bước vào bên trong khu nhà. Phỉ Ngọc Minh cùng mẹ ở trong khu nhà tập thể này đã hơn năm năm nay, tuy hiện tại hắn đã làm ra tiền nhưng Học Uyên vẫn muốn ở lại chỗ này nên hai người họ vẫn cứ như vậy mà sống.
Khi hắn đứng trước cửa nhà, thấy loáng thoáng bên trong có ánh điện có chút hoài nghi, bình thường tầm này là bà đã đi ngủ rồi, hôm nay đèn vẫn sáng không rõ là bà mất ngủ hay có chuyện gì xảy ra. Phỉ Ngọc Minh cảm thấy bất an trong lòng, lặng lẽ mở chốt cửa nhưng hắn còn chưa bước vào đã thấy ở dưới thềm nhà xuất hiện một đôi giày nam đã sờn rách, trong lòng cảm thấy khó chịu mà quay người đóng cánh cửa lại.
Phỉ Ngọc Minh vừa thay giày vừa nói vọng vào bên trong nhà: "Sao hôm nay mẹ ngủ muộn như vậy? Có ai đến nhà sao ạ?".
Vừa nghe thấy tiếng con trai vọng vào, trong lòng Học Uyên có chút không vui đáp lại: "Hôm nay con về muộn, nói là đi ăn cơm tối với bạn sao đến giờ mới chịu về? Mau vào đây đi, mẹ có chuyện muốn nói với con".
Hắn nghe vậy "vâng" một câu, chậm rãi bước vào. Phỉ Ngọc Minh mới bước đến phòng khách đã nhận ra người đàn ông đang ngồi đan tay ở ghế sô pha vội dừng bước, tâm trạng không tốt khiến hắn muốn rời khỏi đây ngay lúc này.
Vừa đúng lúc Học Uyên từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bà là một tách trà ấm thấy hắn đang muốn rời đi, nhanh chóng lên tiếng: "Ngọc Minh, trời đã muộn rồi, con còn định đi đâu?".
Phỉ Ngọc Minh giật mình, bản thân không biết nên nói gì chỉ đứng đó, ánh mắt vẫn nhìn người đàn ông ngồi kia, ngập ngừng trả lời: "Mẹ, con để quên tập tài liệu ở công ty, con phải quay lại lấy". Bà nhìn qua cũng biết hắn đang nói dối, khẽ lắc đầu tỏ ý không hài lòng: "Tài liệu đó quan trọng như vậy sao? Nếu quan trọng như thế, con không nên bỏ quên mới phải. Bỏ đi. Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con".
Phỉ Ngọc Minh chột dạ. Nhìn sắc mặt không tốt của bà, hắn không dám trái lời, thở dài một cái hướng về phía kia đi tới. Hắn ngồi xuống bên cạnh, thay bà rót nước mời người đối diện. Người đàn ông vừa thấy hắn ngồi xuống liền run lẩy bẩy, trên mặt phảng phất buồn khổ.
Ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn về phía người đàn ông kia, thấy một bộ dạng khẩn trương này của ông, trong lòng không những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại, hắn còn cảm thấy vui mừng khi ông có bộ dạng người không giống người, quỷ không giống quỷ như thế. Học Uyên ngồi ở giữa, từng cử chỉ và ánh mắt của hai người đều không qua được mắt bà, nhưng chỉ có thể để hai người họ tự giải quyết với nhau, bà dù muốn cũng chẳng thể giúp gì được.
Không gian tĩnh lặng phủ lấy căn phòng nhỏ, không ai muốn lên tiếng trước. Đến khi đồng hồ điểm mười tiếng vang, Phỉ Ngọc Minh cảm thấy mệt mỏi, không chút khách sáo mà lên tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt, ông đến đây có chuyện gì? Nếu ông cần tiền, vậy nói với tôi một câu, tôi sẽ đưa tiền cho ông và đừng đến làm phiền hai mẹ con tôi nữa".
Người đàn ông nghe đến đây, vội ngước lên nhìn hắn, lắp bắp muốn lên tiếng giải thích nhưng chẳng thể mở miệng nói, mãi đến nửa ngày sau ông mới có thể lên tiếng: "Không, không phải vì tiền. Ngọc Minh, lần này cha đến vì có chuyện muốn nhờ con".
Phỉ Ngọc Minh cười nhạt, hắn không nói câu gì chậm rãi đứng dậy đi ra mở cửa, động thái này của hắn cho dù có ngu ngốc đến mấy cũng đều hiểu là đang muốn đuổi khách. Người đàn ông thấy hắn tỏ rõ thái độ như vậy mà hốt hoảng, ánh mắt nhìn hắn như van nài mà cầu xin. Nhưng Phỉ Ngọc Minh coi như không nhìn thấy ánh mắt đó, cầm lên đôi giày đã cũ ném ra bên ngoài.
Học Uyên ngồi bên cạnh thấy hắn hành xử như vậy cảm thấy không hài lòng, người đàn ông kia trước đây đối xử tệ bạc với bà và hắn thế nào, cho dù ông ta tốt xấu đến đâu cũng đã từng là chồng bà, là cha của hắn vậy mà Phỉ Ngọc Minh chẳng hề để tâm đến những điều đó, trực tiếp đuổi ông ra khỏi nhà. Bà đã từng này tuổi rồi, hơn nữa tính cách hắn ra sao không phải bà không biết, nếu lần này Học Uyên không mặt có lẽ chuyện ngày hôm nay cứ vậy mà kết thúc. "Ngọc Minh, con đừng như vậy nữa. Dù sao ông ấy cũng là cha con, con không nên đối xử với ông ấy như vậy. Mau ngồi xuống đây đi, ông ấy hẳn là vạn lần bất đắc dĩ mới phải nhờ đến con, bằng không với tính cách của ông ấy thì đến một phân tiền của con, ông ấy cũng không dám cầm".
Phỉ Ngọc Minh nghe bà nói vậy đành thỏa hiệp, khẽ thở dài mà trở vào trong nhà. Hắn nhướng mày nhìn đối phương một cái mà ông cũng hiểu ý, khó khăn ngồi lại. Ông có chút dè chừng nhìn hắn, rồi quay sang nhìn Học Uyên một hồi, mãi sau ông mới chịu lên tiếng: "Ngọc Minh, cha quả thật không còn cách nào khác mới phải nhờ đến con. Con, con chỉ cần ký vào tờ giấy này là được rồi".
Hắn vừa nghe đến đây đã tối sầm mặt lại, phải chăng ông già này do thiếu tiền nên muốn hắn bán căn nhà này đi để lấy tiền tiêu xài? Tuy ông nói chỉ cần hắn ký là được nhưng Phỉ Ngọc Minh không ngu ngốc đến mức tin lời ông nói, cùng với việc bản thân đã quá hiểu ông thì chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế, bằng không ông đã chẳng cần làm mấy chuyện dư thừa thế này. Phỉ Ngọc Minh cầm tờ giấy ông đưa lên đọc, còn chưa biết nội dung thế nào đã thấy ba chữ in hoa trên tờ giấy đã cũ, mới chướng mắt làm sao.
"Giấy gán thân".
"Giấy gán thân?". Phỉ Ngọc Minh trầm giọng xuống, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Hắn không ngu đến mức để bản thân mình bị lừa như vậy, vò nát tờ giấy trên tay nhìn ông lên tiếng: "Ông thiếu tiền của người ta bao nhiêu? Tôi thay ông trả tiền cho họ".
"Không, không được. Họ sẽ không nhận đâu". Ông vội vàng ngắt lời hắn. "Trên giấy vay nợ ghi rõ, cha vay tiền và gán con trả nợ cho người ta. Đã hơn mười năm rồi, người ta vừa rồi mới đến tìm cha, nếu như... Ngọc Minh, vì tình nghĩa cha con, con hãy cứu cha lần này, được không?".
"Tại sao ông lại phải vay tiền họ?". Hắn nắm chặt tờ giấy trong tay, hít một hơi dài mà khó khăn lên tiếng: "Tại sao lại gán tôi cho họ? Tại sao lại là tôi mà không phải điều kiện khác?".
Ông nghe hắn hỏi, bất giác sợ hãi mà rụt người lại, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi nhưng chẳng thể mở miệng giải thích. Mãi đến khi Phỉ Ngọc Minh gây sức ép, ông mới cố gắng lên tiếng giải thích: "Chuyện, chuyện này xảy ra từ hơn mười năm trước...".
"..."
Phỉ Ngọc Minh nghe xong mới thấy bản thân mình bị lừa, hơn nữa còn bị chính cha ruột lừa bán đi mà không phải người khác. Hắn im lặng hồi lâu, chợt cười thật to, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng nhỏ vốn đang yên tĩnh. Học Uyên thấy hắn như vậy cũng không biết nên nói gì, chuyện này ngay cả bà cũng không biết, mới cảm thấy nực cười làm sao. Vốn nghĩ lần này ông đến nhờ hắn chuyện gì, nếu có thể bà sẽ nói đỡ giúp ông nhưng chuyện đã đến nước này, bà cũng chẳng thể chấp nhận được nữa.
Hắn cứ như vậy mà cười, mãi sau mới chịu dừng lại. "Hay, hay lắm. Người ta thường nói, hổ dữ cũng không ăn thịt con nhưng ông lại vì tiền bạc, vì sự đố kỵ của bản thân mà không màng đến con trai mình, vội vàng bán tôi cho người ta. Ông nghĩ tôi vì là con ông, nên sẽ giúp ông sao? Đừng hòng". Phỉ Ngọc Minh nói rồi cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Tình nghĩa cha con? Vốn tôi đã không còn coi ông là cha tôi nữa rồi, tôi vẫn còn nhớ ngày đó ông đuổi tôi ra khỏi nhà thế nào. Tôi cũng không quên rằng, năm đó, mỗi khi ông đi uống rượu về đã đánh mẹ tôi thành ra bộ dạng gì. Nếu như ngày đó, tôi không chạy thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của ông để cầu cứu nhà bên cạnh thì giờ này có lẽ mẹ tôi cũng chẳng thể ngồi đây được nữa. Cho nên, ông đừng nghĩ tôi sẽ giúp ông".
Phỉ Ngọc Minh nói xong, đá chiếc ghế dưới chân, tức giận trở về phòng. Phòng khách bỗng trở nên im lìm, chỉ còn ông và Học Uyên ngồi đó. Tuy bà không chấp nhận chuyện này nhưng cũng chẳng thể nhìn ông vào tù, dù sao hai người cũng đã từng là vợ chồng, họ cũng từng có một gia đình hạnh phúc cho đến khi ông bắt đầu nghiện rượu. Đến bây giờ bà mới nhận ra, ngày đó ông trở thành bộ dạng như vậy cũng là do bà mà ra.
Học Uyên rót nước đưa tới trước mặt ông, nói ông đợi ở đây còn chính mình bước vào trong phòng ngủ bên cạnh. Hai người họ đã nói những gì, chỉ có hắn và bà rõ nhất, ông chỉ biết khi hắn bước ra ngoài, ở trên tờ giấy gán thân kia đã có chữ ký của hắn. Phỉ Ngọc Minh không nhìn ông lấy một cái, ném tờ giấy kia về phía ông rồi tiến về phía cửa, ông vội vàng đứng dậy rời khỏi. Trước khi cánh cửa khép lại, hắn không khách sáo ném cho ông một câu: "Từ giờ về sau, ông đừng đến đây làm phiền mẹ con tôi nữa".
...
"Cố Sênh, sao giờ này vẫn còn ngồi ở đây?". Mạc Khiết Thần vừa bước vào bên trong quán đã thấy y đang ngồi uống rượu bên cạnh quầy bar, vui vẻ tiến đến. "Sao, lại cãi nhau với Huân Hàn Trạc? Hai người đúng thật là, yêu nhau lâu như vậy mà vẫn còn chuyện để cãi sao?".
Cố Sênh nghe anh lải nhải bên tai cũng không nói gì, tiếp tục uống rượu. Mạc Khiết Thần thấy y như vậy, có chút khó chịu. Bình thường cãi nhau với Hàn Trạc cũng không đến mức như này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh vội lấy đi chai rượu từ tay y xuống, nói: "Thằng nhóc nhà cậu, rốt cuộc là có chuyện gì? Nói đi xem nào, hay tôi gọi Hàn Trạc đến nhé?".
"Đừng gọi cậu ấy". Cố Sênh vừa nghe anh nhắc đến tên người mình yêu mới chịu lên tiếng, tay kia lấy lại chai rượu đã vơi hơn nửa, rót xuống chiếc ly rỗng tuếch trước mặt. "Chuyện này, cậu ấy không biết thì hơn".
Mạc Khiết Thần suy nghĩ hồi lâu, tên này chắc không phải đang một chân đạp hai thuyền? Nhưng dù gặng hỏi thế nào, Cố Sênh cũng không chịu nói. Chẳng còn cách nào khác, Khiết Thần đột nhiên nắm lấy cổ áo của y: "Mẹ nó, Cố Sênh. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Cậu không nói, tôi lập tức gọi cho Huân Hàn Trạc".
Cố Sênh nghe đến đây chẳng phản ứng gì nữa, cũng chẳng ngăn cản anh gọi điện cho Huân Hàn Trạc, y lặng lẽ uống nốt chỗ rượu còn lại trong chai mặc cho người kia đang lải nhải bên cạnh. Y không rõ, từ khi nào việc bản thân kết hôn với ai đã bị người cha mà mình luôn kính trọng kiểm soát như vậy? Thời buổi này vẫn còn phong tục, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy hay sao? Nếu là hôn nhân thương mại, thì y còn có thể hiểu nhưng người kia chỉ là nhân viên của CRS, gia cảnh lại chẳng tương xứng với gia đình họ Cố, tại sao ông vẫn muốn y kết hôn với hắn? Chẳng phải trong mắt mấy vị phụ huynh, khi gả vợ lấy chồng cho con đều quan trọng đến môn đăng hộ đối hay sao? Vì sao cha y lại không quan tâm đến như vậy?
Y cứ như vậy cho đến khi Mạc Khiết Thần không nhịn được nữa, lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra định gọi cho Huân Hàn Trạc, mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi sắp kết hôn rồi. Không phải là Hàn Trạc, là người khác".
Mạc Khiết Thần nghe đến đây thì giật mình nhìn y, hóa ra là anh đoán đúng sao? Tên này thật sự bắt cá hai tay, khi thấy người kia có lợi hơn vội bỏ Huân Hàn Trạc để cưới người ta về làm vợ? Vốn định cho tên này một trận, đã thấy y nói thêm: "Người này là con của kẻ vay nợ cha tôi, vì không trả nợ đúng hạn nên phải gán con để trả nợ. Dù trong giấy vay nợ không ghi rõ, nhưng cha tôi vẫn muốn tôi phải kết hôn với cậu ta".
"Cậu ta? Ý cậu là người kia là con trai?". Khiết Thần thấy y gật đầu, biết là hỏng rồi. Nếu như người kia là con gái, thì đỡ lo hơn nhiều vì dù sao Cố Sênh vốn không thích phụ nữ nhưng nếu là con trai, thì phiền rồi đây. Dù sao người đời vẫn có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" hay sao? Giờ Cố Sênh có thể chưa thích cậu ta, nhưng sau này ai dám đảm bảo được chuyện này. "Cậu cứ như vậy mà nghe theo? Ngay một chút phản kháng cũng không có?".
Cố Sênh nghe anh nói vậy, bật cười thành tiếng: "Phản kháng? Cậu nghĩ tôi phản kháng lại được cha tôi? Xem nào, khéo khi tôi còn chưa kịp phản kháng lại thì cái chức giám đốc Cố này đã không để cho tôi ngồi nữa mà đưa thằng anh vô dụng, Cố Manh kia ngồi lên rồi. Đến lúc đó đừng than vì sao CRS lại phá sản".
"Cũng đúng, CRS mà rơi vào tay Cố Manh, quả thật không tốt". Anh nghe vậy gật gù nói. "Chuyện này trước mắt không nên để Hàn Trạc biết, như thế sẽ tốt hơn. Nhưng mà, người kia là ai vậy?".
"Tò mò?". Y lạnh nhạt nhìn người bên cạnh một cái, thấy ánh mắt mong chờ từ anh, y thở dài. "Người này cậu cũng biết. Hắn là nhân viên của CRS, cũng là người dưới trướng cậu, Phỉ Ngọc Minh".
Ba từ này khiến Mạc Khiết Thần giật mình, suýt nữa làm đổ ly rượu trên tay. Anh nhìn về phía Cố Sênh, muốn y xác nhận lại mà trong đầu nghĩ không biết chuyện này là phúc hay họa. Mà tính tình của Phỉ Ngọc Minh thế nào, anh cũng hiểu rõ phần nào, tốt nhất không nên đắc tội với hắn.
Điện thoại Cố Sênh chợt reo, y cau màu nhìn tên hiển thị trên màn hình một lát, mới nhấc máy nghe.
"Chủ nhật tuần này, người kia sẽ chuyển đến chỗ con. Đối xử với cậu ta cho tốt, bằng không cái ghế này của con khỏi cần ngồi nữa đi".