Khế Hôn

Chương 1

Vu Tử Ân mặt nặng mày nhẹ không chút lưu tình đạp thẳng cửa phòng làm việc bước vào, trên khuôn mặt cậu tỏ rõ sự tức giận của mình nhưng chẳng thể mở miệng than vãn. Hắn thấy vậy cũng không nói gì chỉ đẩy cốc nước trên bàn về phía cậu, Vu Tử Ân chẳng khách khí cầm cốc nước kia lên uống cạn một hơi.

Hắn đẩy mắt kính lên nhìn cậu một cái mới chịu lên tiếng hỏi, thanh âm của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng không che được sự châm chọc trong câu nói: "Thế nào? Vẫn không cãi lại được với lão Lăng?".

Vu Tử Ân như bị hắn chọc vào chỗ đau, nhảy dựng lên nói: "Mẹ nó. Báo cáo lần này do Huân Hàn Trạc đảm nhiệm, giờ lão phát hiện ra có chỗ sai sót liền lôi mình ra bắt chịu trách nhiệm. Ngọc Minh, cậu nói xem, có phải lão Lăng thiên vị hắn quá không?".

Phỉ Ngọc Minh nghe vậy bật cười thành tiếng, lạnh nhạt đáp lại: "Chuyện đến nước này, cậu có than vãn có ích gì. Lão Lăng thiên vị hắn là đúng hay sai? Trong công ty này, ai chả biết Huân Hàn Trạc với giám đốc Cố là mối quan hệ gì. Hắn ta có sai, muốn nói, muốn trách cũng nên là giám đốc Cố nói đâu đến lượt chúng ta lên tiếng".

"Cậu nói cũng phải". Vu Tử Ân nghe vậy, vừa nói vừa gật gù biểu thị sự đồng tình của mình, mắt liếc đồng hồ để trên bàn nhìn hắn hỏi thêm: "Tan làm rồi sao cậu còn chưa về? Đợi Lam La đến đón sao?".

Phỉ Ngọc Minh "ừ" một câu rồi quay sang làm công việc của mình, sáng mai phải trình báo cáo lên cấp trên nên hắn tranh thủ thời gian làm cho xong. Vu Tử Ân thấy vậy không làm phiền thêm nữa, sắp xếp đồ đạc trên bàn cẩn thận lại quay sang chào hắn một câu rồi nhanh chóng đi về.

Khi Vu Tử Ân rời đi, căn phòng trở lại dáng vẻ yên bình vốn có của nó. Lúc này chỉ còn Ngọc Minh ở lại làm việc, không gian tĩnh lặng đôi khi vang lên tiếng gõ phím liên hồi. Đến khi đồng hồ vang lên sáu tiếng, bản báo cáo gần như đã hoàn thiện nên hắn cũng không cần nán lại nữa.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Ngọc Minh thuận tay bật màn hình điện thoại lên nhưng không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, tuy nhiên buổi trưa anh cũng đã nhắn tin báo chiều có cuộc họp, nên hắn cũng không quan tâm đến nữa.

Lúc Phỉ Ngọc Minh bước ra khỏi cửa lớn, vừa vặn Lam La lái xe đi tới. Chiếc xe màu xám dừng trước mặt, không chờ anh lên tiếng, hắn đã mở cửa bước vào. Lam La ngồi yên trên ghế lái, anh đợi cửa xe đóng lại mới đặt lên môi hắn một nụ hôn thoáng qua. Phỉ Ngọc Minh ngạc nhiên nhưng không phản ứng lại, chỉ đến khi môi anh rời đi mặt hắn mới ửng hồng.

Phỉ Ngọc Minh nhìn ra phía bên ngoài tránh ánh mắt của anh, Lam La thấy vậy cũng không nói gì, chuyên tâm lái xe. Thời tiết mấy ngày hôm nay có chút thất thường, ban chiều còn thấy hửng nắng mà bây giờ đã muốn đổ cơn mưa thật to.

Không còn hứng thú ngắm quang cảnh đường phố, Phỉ Ngọc Minh đem điện thoại trong chiếc áo khoác ra, rà soát lại những công việc ngày mai cần phải làm, vô thức hỏi anh một câu: "Lam La, cuộc họp hôm nay có chuyện gì sao? Nếu không, sao hôm nay anh đến muộn như vậy?".

Lam La nghe hắn hỏi, khuôn mặt anh có chút không được tự nhiên, đáp lại: "Em đang trách anh sao?".

Phỉ Ngọc Minh bỏ điện thoại xuống, quay sang nhìn anh một lát, cuối cùng thở dài nói: "Em không trách anh. Chẳng qua ngày thường nếu anh đến muộn sẽ nhắn tin cho em, hôm nay không thấy tin nhắn nên em nghĩ vậy thôi. Không có gì cả đâu".

Anh cười lớn một tiếng, quay đầu nhìn hắn: "Cuộc họp hôm nay không có chuyện gì cả, chỉ là trên đường đến đón em, anh có ghé qua chỗ này một lát cho nên anh mới không tiện nhắn tin cho em. Anh xin lỗi".

Phỉ Ngọc Minh nghe vậy cũng không nói gì thêm, tiếp tục kiểm tra công việc trên chiếc điện thoại cũ. Hắn hơi ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, nhận ra không phải con đường về nhà, trong lòng có chút hoài nghi.

Lam La ngồi bên cạnh thấy hắn khẩn trương như thế vội dừng xe ở lề đường, anh là người yêu của Ngọc Minh hơn năm năm nay sao không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là mọi chuyện đã đến nước này có muốn giấu cũng không giấu được nữa.

Phỉ Ngọc Minh thấy anh dừng xe lại, giật mình quay sang nhìn Lam La khó hiểu: "Lam La, có chuyện gì vậy? Sao lại đỗ xe ở đây?".

Nhìn hắn lo lắng như vậy, anh quay sang chậm rãi nói: "Ngọc Minh, tối nay chúng ta ăn cơm bên ngoài, được không? Anh biết em không muốn, nhưng hôm nay anh có chuyện muốn nói với em. Anh xin lỗi khi không nói trước với em, đi cùng anh nhé".

Phỉ Ngọc Minh không nói câu gì, chỉ gật đầu biểu thị đồng ý. Lam La vui vẻ lái xe đến nhà hàng đã đặt trước đó, Ngọc Minh thấy anh cao hứng như vậy bất giác bật cười. Hắn bấm một dãy số điện thoại, gọi điện về cho mẹ báo tối không ăn cơm ở nhà.

Tầm nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước nhà hàng sang trọng. Phỉ Ngọc Minh đối với nhà hàng này cũng không cảm thấy xa lạ và cũng chỉ có đồ ăn ở nhà hàng này mới hợp khẩu vị của hắn. Lam La biết rõ điểm này nên mới cố gắng đặt chỗ ở đây, tuy hơi xa nhưng có thể khiến hắn vui vẻ thì với anh, xa hay gần cũng không quan trọng.

Sau khi ăn xong bữa tối, Phỉ Ngọc Minh đặt ly rượu xuống bàn, hỏi: "Lam La, ăn cũng đã ăn xong. Anh có gì muốn nói, cũng đã nên nói rồi".

Lam La vốn định chờ thêm chút nữa nhưng tính khí hắn thế nào, đâu phải anh không biết, thở dài một cái, mãi sau mới chịu đi thẳng vào vấn đề: "Ngọc Minh, anh biết thế này có chút đường đột. Nhưng mà, em đồng ý làm vợ anh nhé?".

Vừa nói anh vừa lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ đưa đến trước mặt hắn, Phỉ Ngọc Minh bị hành động này của anh làm cho bất ngờ, có chút không phản ứng kịp. Đến khi Lam La nắm lấy bàn tay, hắn mới hiểu lời anh nói là ý gì. Tuy rằng hắn yêu anh, thời gian yêu nhau không quá ngắn cũng không quá dài nhưng đủ để hiểu lẫn nhau, chỉ là hắn vẫn chưa muốn kết hôn vào lúc này.

Lam La thấy hắn lưỡng lự như vậy cũng hiểu lý do, tất nhiên anh cũng không muốn ép buộc hắn nên không nói gì thêm. Hai người yêu nhau lâu như vậy, kết hôn chỉ là việc sớm hay muộn nhưng cha mẹ anh cũng đã bắt đầu sốt ruột, thúc giục anh kết hôn. Lam La tiến thoái lưỡng nan, mới lựa chọn cầu hôn Ngọc Minh vào lúc này.

Phỉ Ngọc Minh im lặng nhìn anh, mãi đến nửa ngày sau mới chịu lên tiếng: "Lam La, anh yêu em, em biết và em cũng yêu anh. Chỉ là hiện tại, em vẫn chưa muốn kết hôn. Em xin lỗi".

Anh dường như đã biết câu trả lời từ trước, mỉm cười lắc đầu, nói: "Em xin lỗi cái gì, đây đâu phải lỗi của em. Chiếc nhẫn này, em cứ cầm về đi. Đến khi nào em muốn kết hôn, cầm nó đến gặp anh, anh sẽ đeo lên cho em".

Phỉ Ngọc Minh nghe vậy không biết làm thế nào mới đúng, đành cầm lấy hộp nhẫn cất vào trong áo khoác, bản thân cảm thấy có lỗi với anh. Lam La thoáng nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, nhẹ nhàng lên tiếng: "Muộn rồi, để anh đưa em về".

...

Cố Sênh cau mày nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, trên bàn là tài liệu liên quan đến người mà ông gọi là vợ sắp cưới của y. Cố Sênh không hứng thú nhìn đống giấy tờ trên bàn, khó chịu hỏi lại: "Cha, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao con lại phải kết hôn với một kẻ con không biết là ai?".

Cố Triết rít một hơi thuốc nhìn y, chậm rãi đáp lại: "Ta vừa mới nói, con nghe chưa rõ? Đây là con trai của một người trước đây đã từng vay tiền ta làm ăn. Đã hơn chục năm trôi qua, cũng đã đến lúc hắn phải trả nợ rồi".

Nghe ông nói xong, khuôn mặt Cố Sênh càng đen lại. Dù thế nào thì y cũng không thể chấp nhận chuyện này, lập tức lên tiếng: "Người ta vay tiền cha làm ăn, thì dùng tiền trả sao lại gán con trả nợ? Hơn nữa, lại trở thành vợ của con? Cha cũng biết người con yêu là Hàn Trạc, sao cha còn...".

Ông nghe Cố Sênh nói vậy, chỉ khẽ cười một tiếng mà không cảm thấy tức giận, nói: "Ta biết con sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng ngày đó hắn vay tiền không có gì cầm cố nên mới gán con mình về làm dâu nhà này. Con yên tâm, người kia cũng là con trai nên qua thời gian, con sẽ có tình cảm thôi. Còn đối với Huân Hàn Trạc, con từ bỏ cậu ta cũng tốt, dù sao cậu ta cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì".

Cố Triết nói rồi, đứng dậy rời khỏi thư phòng để y lại một mình. Khuôn mặt Cố Sênh lúc này trông vô cùng khó coi, ông không những ép buộc y đồng ý hôn sự này còn nói Huân Hàn Trạc như vậy, làm sao y không tức giận cho được. Cố Sênh khó chịu trong lòng, cầm tập tài liệu xem qua một chút, mắt vừa nhìn thấy tấm ảnh dán trên tập hồ sơ, lập tức nhận ra người kia vậy mà lại là nhân viên của CSR.

"Phỉ Ngọc Minh".