Ngọc Bình bưng chậu đồng vào phòng, Ninh Xu buông quả cầu trên tay xuống, hỏi: "Bây giờ là giờ nào?"
"Giờ Hợi canh ba." Ngọc Bình vắt khô khăn lau ấm áp, đưa cho Ninh Xu, nhỏ giọng nói: "Nghe nói viện Phùng Thời náo loạn đến gà bay chó sủa, không biết Tam gia làm sao nữa, trốn trong phòng không chịu ra."
"Bị thương cũng không chịu chữa trị, lão phu nhân đang nổi giận."
Ninh Xu dừng lau mặt.
Xong rồi, không lẽ là bị nàng mắng vỡ hàng phòng bị rồi chứ.
Nhưng hệ thống không phát tín hiệu mức độ hoàn thành giảm, Ninh Xu suy nghĩ một chút rồi làm bộ không biết nguyên nhân, nàng rót một ly trà ấm để nhuận miệng.
Sau khi Ngọc Bình đi ra ngoài, không bao lâu Ninh Xu nghe được tiếng gõ cửa, Nàng cho rằng người ngoài cửa là Ngọc Bình, còn có chút kỳ quái sao nàng lại gõ cửa.
Vừa thấy người bước vào, nàng mở miệng nói: "Thế nào ... rồi, Hầu gia."
Người ngoài cửa lại là Tạ Dữ một thân huyền y.
Bởi vì ở nơi quen thuộc của mình, nàng mặc trung y đơn bạc chỉ khoác một bộ ngoại sam, cổ áo mở rộng lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết, tóc đen buông xuống hờ hững, tùy tâm sở dục, bộ quần áo này tuyệt đối không thích hợp xuất hiện ở trước mặt nam nhân.
Đặc biệt người đàn ông trước mặt này còn có hứng thú với nàng.
Nàng cúi đầu, không có quan sát ánh mắt Tạ Dữ, chỉ nói: "Cho phép ta thay quần áo."
Tạ Dữ đáp lại bằng một giọng trầm từ cổ họng.
Ninh Xu khép cửa phòng lại, lập tức sửa sang lại xiêm y, mặc xong ngoại bào, lại tiện tay xắn tóc thoạt nhìn không có vấn đề gì, lúc này mới đi mở cửa.
Tạ Tự vẫn đứng ở nơi đó, giống như một thanh trường kiếm thẳng có vỏ bọc, trong im lặng có cảm giác lạnh lẽo.
Nàng đứng cách hắn hai ba bước, nói: "Hầu gia là có chuyện gì..."
Tạ Dữ nhìn đến khoảng cách của bọn họ, lông mày khẽ nhúc nhích, đương nhiên hắn tới đây là có chuyện quan trọng khác, liền mở miệng: "Buổi chiều giờ Dậu, nàng cùng Tạ Loan cãi nhau sao."
Ninh Xu đoán được, thản nhiên thừa nhận: "Vâng."
Sau đó, nàng phúc thân: "Ta có nói đôi lời với Tam gia, nếu Hầu gia cảm thấy không thích hợp..."
Người thức thời là trang tuấn kiệt, nàng chịu thua một bước trước, Hầu phủ từ trên xuống dưới lại sủng Tạ Loan, việc này cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến nàng. Nhưng nàng chưa kịp nói xong, Tạ Dữ đã đưa tay ra, chặn cánh tay của nàng rồi đưa tay ra đỡ nàng.
Ninh Xu ngẩn người, Tạ Dữ đã thu hồi động tác, nói: "Là ta nên thay Tam đệ xin lỗi."
Nguyên nhân và hậu quả của chuyện này, Tạ Tri Hạnh đều nói với Tạ Dữ, Tạ Dữ khẽ thở dài: "Còn nữa, ta cũng phải xin lỗi."
Ninh Xu kinh ngạc, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi, nàng suýt nữa cho rằng mình nằm mơ. Tạ Dữ nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, chậm rãi nói: "Ta biết Tam đệ không thích nàng nhưng lại dung túng hắn, có nhiều lần đều là nhẹ nhàng buông bỏ nên mới xảy ra chuyện hôm nay."
"Không dạy con là lỗi phụ mẫu, huynh trưởng như phụ thân, là ta không dạy tốt Tam đệ, khiến nàng lại gặp nguy hiểm."
Khi nhìn thấy Ninh Xu nhướng mắt, nàng dường như không đoán được hắn sẽ cúi đầu xin lỗi, đôi mắt tròn xoe hiện lên một tia sáng huyền ảo như ngôi sao, rất đáng thương mà cũng đáng yêu.
Tạ Dữ kìm lấy xúc động muốn vuốt ve tóc nàng, lại nói: "Ta muốn làm phiền nàng một chuyện."
Không thể không nói, được Tạ Dữ chững chạc đối đãi lịch sự, là một loại lễ phép khách sao, Ninh Xu khẽ hắng giọng, không nói lời khách sáo, trực tiếp hỏi: "Ý của Hầu gia là gì?"
Im lặng một lúc, Tạ Dữ nói: "Là muốn nàng đi khuyên nhủ Tam đệ."
Trên đường đến viện Phùng Thời, Ngọc Bình cùng một tỳ nữ bật đèn đi ở phía trước, Ninh Xu cùng Tạ Dữ đi song song nhau.