Ninh Xu không hề để ý đến sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Ngươi có thể không cần quan tâm đến sống chết của ta, nhưng Hạnh tỷ nhi thì sao? Chỉ cần ngươi suy nghĩ đến việc dưới lầu còn có Hạnh tỷ nhi, thì không nên ném đồ vật xuống.”
Tạ Loan siết chặt lông vũ trong tay.
Trên người hắn hết lạnh lại nóng: “Ta…”
Ninh Xu không muốn nghe hắn nói, ngắt lời hắn: “Tạ Loan.”
Tạ Loan ngơ ngác nhìn nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên hắn, sự lạnh lẽo và thất vọng trong đó, như có vật gì đó biến thành kim đâm vào trong lòng Tạ Loan.
Ninh Xu nhìn chằm chằm ánh mắt hắn: “Tất cả mọi người đều cưng chiều ngươi, dung túng ngươi, thế nên, ngươi có thể phóng túng ngang ngược, làm chuyện gì cũng không quan tâm đến kết quả sao?”
“Ngươi cũng là người từng đọc sách thánh hiền, không cần ngươi phải hiểu nhiều đạo lý Khổng Mạnh, nhưng cách làm người, ắt hẳn vẫn phải có chứ.”
Để lại mấy lời này, nàng trào phúng nhếch khoé miệng, không hề quay đầu bước đi.
Đáng lý ra nàng nên rời đi từ lâu rồi, nàng rất phẫn nộ, nếu không phải không thích hợp thì nàng chắc chắn đã đập cho tiểu tử này một trận rồi.
Còn Tạ Loan thì đứng im tại chỗ, hồi lâu không động đậy, đến khi môi khô phát trắng, lông ngỗng trong tay đã sớm bị hắn vò thành một đống.
Đột nhiên, hắn dùng sức đấm một cái lên thân cây ở bên cạnh, ngón tay lập tức nứt da, máu chảy từ kẽ ngón tay vào trong lòng bàn tay hắn, hoà cùng đống lông ngỗng mềm mại.
Hầu phủ xảy ra một chuyện lớn, Tạ tam bị thương rồi.
Hơn nữa, còn chảy máu.
Chuyện trái ngược với bình thường là, hắn không chịu gặp thầy lang, không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn cơm tối, nhốt mình ở trong phòng, một lần nhốt là cả một canh giờ, ai tới khuyên hắn cũng không quan tâm, chỉ để Thanh Trúc dặn dò mọi người, đừng làm phiền hắn.
Nếu không phải Thanh Trúc xác nhận rằng hắn không bị thương nặng, e rằng lão phu nhân đã ngất xỉu.
Tạ Dữ muốn dùng bạo lực phá cửa, lão phu nhân không chịu, ngăn hắn lại: “Nó đã bị thương rồi, con còn muốn doạ nó à! Lão đại, sao con có thể đối xử với đệ đệ con như vậy!”
Sau đó lão phu nhân đập cửa: “Lão tam, A Loan, mở cửa đi con.”
Tạ nhị cũng tới rồi, nhưng lần này, đến cả cửa sổ cũng bị khoá kín, không cách nào trèo cửa sổ.
Lần này, ai trong Hầu phủ cũng hết cách.
Tạ Kỳ ngồi trên bậc thềm, nói với đại ca: “Cởi chuông phải cần người buộc chuông, đoán chừng tam đệ có tâm sự, không bằng thử tìm nguyên do.”
Chỉ là, bọn họ đều hiểu đạo lý, nhưng không ai biết tại sao Tạ tam lại nhốt mình trong phòng một canh giờ, đến cả bàn tay bị thương cũng không chịu băng bó.
Sau đó, Tạ Dữ quay về Lạc Yên viện.
Hắn xoa xoa trán, nặng nề thở dài.
Lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn nâng mắt, Tạ Tri Hạnh đang ôm một con búp bê vải đầu hổ thò đầu ra ngoài cửa.
Tạ Dữ hỏi: “A Hạnh, tại sao còn chưa ngủ?”
Tạ Tri Hạnh hỏi: “Tam thúc sao rồi, vẫn ổn chứ ạ?”
Chuyện này khiến cả Hầu phủ gà bay chó chạy, Tạ Tri Hạnh tất nhiên cũng biết.
Tạ Dữ còn chưa trả lời, Tạ Tri Hạnh đã nhỏ giọng nói: “Cha, là Tam thúc không đúng.”
Tạ Dữ hỏi: “Con nói cái gì?”
Tạ Tri Hạnh trả lời từng câu từng chữ: “Con nhìn thấy rồi, Tam thúc cầm đồ vật ném vào A Xu tỷ tỷ, A Xu tỷ tỷ suýt nữa bị huỷ dung.”