Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 48: Đường đường chính chính Ꮆiết (2)

Hiện tại trong đầu Tạ Mịch An là một mảnh hỗn loạn, hắn mơ màng gật đầu đáp lại Lãnh Yên Yên. Lúc nghe được ba chữ “Liễu sư tỷ” hắn mới chậm rãi hoàn hồn.

Phải rồi, hắn có thể đi tìm Liễu Lạc Nhân hỏi thăm sự tình của Tiểu Cửu!

“Muội nói đúng, hiện tại ta nên đi nhận lỗi với sư tỷ.” Đáy mắt Tạ Mịch An dần khôi phục lại tia sáng: “Yên Yên, muội tự mình đi trước tìm dược liệu đi, ta đi tìm Lạc Nhân sư tỷ.”

Sau khi bỏ lại câu này, hắn dứt khoát xoay người rời đi, để lại Lãnh Yên Yên mỉm cười cứng đờ.

Nàng ta cắn răng, hô lên hai chữ ‘biểu ca’ rồi vội vã chạy theo.

Lúc bọn họ trở về lại phát hiện Liễu Lạc Nhân đang bình tĩnh đóng gói đồ đạc. Thấy Tạ Mịch An đến tìm, nàng ta xoay mặt đi, lãnh đạm nói: “Quấy rầy Tạ sư đệ nhiều ngày rồi. Đêm qua đệ tử trong tông môn đã tới, ta cũng nên trở về đội ngũ của Thanh Lưu Kiếm Tông.”

Lúc trước nàng ta thua trong tay Ôn Vân, e sợ đồng môn cười nhạo nên vẫn luôn đi theo đoàn người của Tạ gia tới đây. Nhưng Tạ Mịch An trước mắt này lại vì Tạ Cửu gì đó mà tức giận với nàng ta. Liễu Lạc Nhân cảm thấy ở nơi càng khó chịu hơn.

Lãnh Yên Yên nghe Liễu Lạc Nhân nói phải rời đi, trong lòng lập tức vui vẻ, chẳng qua ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng: “Lạc Nhân tỷ tỷ đừng nóng giận. Đều do Yên Yên không tốt, là muội không có khuyên bảo biểu ca xin lỗi tỷ.”

Liễu Lạc Nhân chướng mắt dáng vẻ này của Lãnh Yên Yên, hoàn toàn không thèm để ý đến nàng ta, nhìn thẳng vào mắt Tạ Mịch An, chờ hắn đáp lại.

Lần này Tạ Mịch An cũng không làm nàng ta thất vọng. Hắn hơi khom người, thành khẩn nói: “Lạc Nhân sư tỷ, ngày đó là Mịch An lỡ lời, mong sư tỷ thứ tội.”

Dứt lời, hắn tiến lên cầm lấy tay của Liễu Lạc Nhân, ôn nhu nói: “Tỷ đừng đi.”

Trái tim Liễu Lạc Nhân thoáng rung lên, vội vã rút tay lại, tránh đi ánh mắt chăm chú của hắn: “Ngày đó ngươi xem thường Ôn Vân như vậy, ta còn thua dưới tay nàng, cho nên hiện tại ngươi hẳn cũng rất chướng mắt ta.”

Tạ Mịch An lập tức lên tiếng: “Sư tỷ là thiên tài cái thế, người có thể thắng được tỷ sao có thể là kẻ vô năng. Ôn Vân kia nhất định cũng có chỗ hơn người. Ta không nên phủ nhận năng lực của nàng.”

Hắn dừng lại một chút rồi dịu dàng hỏi: “Sư tỷ từng nói tuổi tác của Ôn sư muội không lớn. Không biết rốt cuộc nàng ta bao nhiêu tuổi?”

Liễu Lạc Nhân sau khi nghe được lời xin lỗi của hắn thì tâm tình cũng dần thả lỏng, chậm rãi đáp: “Khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.”

Nghe được lời này, tâm tình Tạ Mịch An lập tức trầm xuống.

Quả nhiên là cùng một người. Nàng vậy mà đã đuổi đến Thanh Lưu Kiếm Tông. Nếu vậy có phải nàng cũng nghe được danh xưng thiên tài của hắn ở tông môn rồi sao?

Hắn kiên trì khuyên nhủ Liễu Lạc Nhân thêm vài câu, cuối cùng cũng trấn an được nàng ta, chuyện rời đi cũng không nhắc lại lần nữa.

Nhưng Liễu Lạc Nhân vẫn tính toán muốn đi theo đồng môn, hơn nữa còn muốn dẫn cả Tạ Mịch An theo: “Tạ sư đệ, tuy rằng ta và đệ đến đây theo danh nghĩa Tạ gia nhưng chúng ta dù sao cũng là đệ tử của Thanh Lưu Kiếm Tông, chung quy cũng nên đi chào hỏi đồng môn một tiếng.”

Nàng ta dừng lại một chút rồi bổ sung: “Hơn nữa đệ có thể tự mình nhìn xem Ôn Vân của Thanh Lưu Kiếm Tông chúng ta có thực sự thua kém Tạ Cửu ở Tạ gia không.”