Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 47: Đường đường chính chính Ꮆiết (1)

Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn: “Huynh thế nhưng cũng có hứng thú với chuyện này?”

Diệp Sơ Bạch nhíu mày, biểu cảm nhàn nhạt: ‘“Không có hứng thú.”

Dừng lại một chút, hắn không đầu không đuôi bổ sung thêm một câu: “Ta cũng không vừa mắt.”

Không vừa mắt người mình muốn bảo vệ bị người khác trào phúng, chà đạp.

Ôn Vân lập tức hiểu ra, gương mặt vốn lạnh lùng như tuyết đầu mùa bỗng mỉm cười xinh đẹp.

Dưới tàng cây ở một nơi xa hoa, một nam tử bạch y cũng nghe thấy sự náo nhiệt bên này, hắn vốn là vô tình nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn thấy rõ gương mặt tươi cười kia, cả người hắn lập tức trở nên cứng đờ.

Một cảm giác mừng như điên đột nhiên thoáng qua, rồi chợt dâng lên một cơn lạnh buốt vô cùng vô

tận, lạnh đến mức làm cả người hắn đều mất đi tri giác.

Đôi môi hắn run rẩy, không tiếng động nói ra hai chữ.

“Tiểu Cửu….”

Ôn Vân bỗng dừng chân lại.

“Sao vậy Ôn sư muội?”

Nàng lắc đầu cười đáp: “Không có gì.”

Vừa rồi nàng cảm nhận được một luồng sát khí. Tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng nàng vẫn bắt được. Bởi vì nó hướng thẳng tới nàng.

Anh đào trong sân lặng lẽ nở rộ, lay động trong gió. Đám người phía sau đang tranh chấp xem cuối cùng nên đặt cược vào ai, phảng phất như không ai theo dõi nàng.

Ôn Vân nắm chặt vỏ kiếm trong tay, giống như không có chuyện gì xoay người rời đi.

Phía sau cây anh đào, Lãnh Yên Yên nhỏ giọng oán hận: “Biểu ca, vừa rồi huynh đột nhiên kéo muội lại làm gì? Huynh xem, tay Yên Yên đỏ lên cả rồi.”

Tạ Mịch An tựa lưng vào thân cây, ánh mắt dừng trên đám người Thanh Lưu Kiếm Tông đã đi xa. Thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng kia nữa, hắn mới giống như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân bước ra từ phía sau cây.

Thấy Tạ Mịch An không chú ý đến mình, Lãnh Yên Yên lập tức vươn cổ tay về phía hắn làm nũng:

“Huynh nhìn đi, vừa rồi huynh làm muội đau.”

“Là ta không chú ý. Hiện tại ta đưa muội đi tìm chút dược liệu.” Tạ Mịch An khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa, nhưng ánh mắt vẫn trùng xuống, cả người giống như bị rút hết khí lực, hai chân không nhúc nhích.

Vì cớ gì Tiểu Cửu lại xuất hiện trong đội ngũ của Thanh Lưu Kiếm Tông? Hơn nữa nhìn qua nàng giống như còn rất quen thuộc với đồng môn của hắn. Không lẽ nàng vì hắn mà tới?

Còn nữa, vì sao nàng không chết?

Tạ Mịch An lo sợ bất an, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Lãnh Yên Yên thấy hắn thất thần như thế thì âm thầm bĩu môi, ngoài mặt vẫn nhu hòa nói: “Muội thấy tâm trạng biểu ca không tốt lắm. Không lẽ là vì chuyện của Liễu sư tỷ sao?”

Nàng ta vừa đến đảo Xuy Tuyết là đi thẳng đến nơi dừng chân của Tạ gia. Vốn dĩ còn muốn nhân cơ hội này ở chung với Tạ Mịch An, tranh thủ dùng chút ký ức ngày bé bồi dưỡng ít tình cảm, ai ngờ Liễu Lạc Nhân cũng ở đây!

May mắn duy nhất của Lãnh Yên Yên chính là hiện tại Tạ Mịch An và Liễu Lạc Nhân giống như đang bất hòa. Bọn họ đến đảo Xuy Tuyết đã nhiều ngày, nhưng hai người này thậm chí còn chưa nói với nhau được nửa câu.

Thấy Tạ Mịch An không phủ nhận, nàng ta càng thêm vui vẻ, nhẹ nhàng nói: “Liễu sư tỷ xuất thân bất phàm, từ trước đến nay luôn được người khác che chở trong lòng bàn tay, có lẽ cũng bởi vậy mà trở nên kiêu ngạo. Nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn là người lương thiện. Biểu ca đừng quá tức giận tỷ ấy.”