Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 42: Tiểu Cửu (1)

Ôn Vân bình tĩnh lắc đầu, Mộng Nhiên sư tỷ ở bên cạnh nàng còn mím môi cười: “Không có tiền bối nào cả, nhưng cao nhân phá trận đang ở trước mắt ngươi đó.”

Thật đúng là nàng.

Lòng hắn chùng xuống, nhưng đối mắt với một gương mặt tuyệt sắc như vậy, hẳn không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy lòng ngực mình thoáng chua xót.

Ôn Vân cũng nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn, đoán chừng là hắn cảm thấy mất mặt khi trận pháp nhà mình bị người khác phá giải, thế nên nàng nhẹ nhàng nói: “Trận pháp đó đúng là rất cao siêu.”

Gương mặt của thiếu niên xinh đẹp rõ ràng đã tươi tỉnh hơn một chút. Lời này thật sự đã an ủi được hắn.

Nàng hơi yên tâm, nghĩ rồi quyết định khen thêm một câu: “Đây là trận pháp có kết cấu xảo diệu nhất ta từng thấy, ta phải mất hơn hai canh giờ mới phá được nó.”

Phải biết trước kia Ôn Vân chính là ma trận sư hàng đầu ở thế giới Ma Pháp, nếu không nàng cũng không làm hành động vĩ đại như chế tạo cấm chú như vậy. Có lẽ Giáo Hoàng Quang Minh dám nói hắn có tinh thần lực lớn mạnh hơn Ôn Vân, có lẽ thủ lĩnh Long Tộc dám nói ngọn lửa hắn phun ra hơn mãnh liệt hơn ma pháp của Ôn Vân, nhưng không ai dám thể hiện tài năng trận pháp của mình trước mặt Ôn các hạ.

Đối với Ôn Vân, nàng từng gặp trận pháp khó nhất chính là trận pháp bảo hộ ở Hắc Ám Thần Điện. Trong đại trận đó còn chứa một trăm trận pháp khác, giấu bên trong còn là ngàn cái trận pháp nhỏ. Nàng phải mất một tháng mới có thể phá hủy nó.

Cho nên Múc Linh trận do tu sĩ Kim Đan kỳ bày ra này, làm nàng tiêu tốn hai canh giờ để phá giải đã được xem là vượt chỉ tiêu rồi.

“Hai canh giờ…..”

Thiên Lê Thâm lặp lại ba chữ này. Tác phẩm đắc ý hắn mất mười năm hoàn thành, nhưng đối phương chỉ cần hai canh giờ là phá được?

Hắn như bị sét đánh, bên tai như không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, tựa như cái xác không hồn chậm rãi lê bước đi về.

Ôn Vân ngạc nhiên nhìn thiếu niên rời đi, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

Chu Nhĩ Sùng sư huynh ôm kiếm nhíu mày nói: “Người của đảo Xuy Tuyết sao lại kỳ quái như vậy?”

“Ta nghĩ tám phần là bọn họ nghiên cứu trận pháp quá nhiều, nên đầu óc không còn bình thường nữa.”

Cũng may một lát sau, đệ tử phụ trách tiếp đón mọi người của đảo Xuy Tuyết đã đến bờ biển. Khi bọn hắn thấy nhiều người có thể đi vào như vậy thì đều choáng váng, gượng gạo duy trì hình tượng của mình rồi tiếp đón mọi người đi vào đảo.

Bọn họ chia nhau đi tiếp đón dẫn đường cho các môn phái, nhưng tất cả mọi người phía sau lại không một ai lướt qua đi trước đám kiếm tu bạch y kia.

Cuối cùng, các nhà sư Thiên Âm Tự cầm mõ, im lặng đi đến.

Tiểu hòa thượng thanh tú đi phía trước kia trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, trên mặt còn có chút non nớt, nhưng mặt mày lại đầy vẻ hiền hòa thương xót. Hắn đưa mõ cho đệ tử ở phía sau, sau đó chắp tay hành lễ: “Chúng tăng Thiên Âm Tự cảm tạ chư vị Thanh Lưu Kiếm Tông, cảm tạ vị nữ thí chủ này.”

Các nhà sư ở phía sau hắn cũng im lặng hành lễ tạ ơn.

Sau khi Thiên Âm Tự rời đi, đám thanh niên cường tráng vác theo đao lớn của Khương gia cũng tới đây.

Bọn họ cắm đao lên bờ cái trên bãi biển, ôm quyền nói to như sấm: “Khương thị Đông Châu cảm tạ các đạo hữu Thanh Lưu Kiếm Tông, cảm tạ sư muội!”

“Tây Lĩnh môn cảm tạ các đạo hữu Thanh Lưu Kiếm Tông, cảm tạ vị sư muội này!”

Dù tu vi cao hay thấp, lúc này tất cả mọi người trên bờ biểu đều cảm tạ Ôn Vân!

-------------------